Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 43: Sư thúc, nhìn kỹ (length: 8023)

Lãnh Hàn Sương thấy Lâm Phong xuất hiện, thân thể chậm rãi bình tĩnh lại.
Mặc dù không biết Lâm Phong và Thiên Đảo Hùng ai mạnh hơn, nhưng chênh lệch hẳn là không quá lớn.
Coi như Lâm Phong không địch lại, còn có nhiều cường giả như vậy mà!
Mọi người cùng nhau liên thủ, tin rằng Thiên Đảo Hùng cũng phải kiêng kị vài phần.
Trong đám người Diệp Thanh Huyền cùng Lý Lạc Y nhìn thấy Lâm Phong xuất hiện, trong đầu không tự giác nghĩ đến người đeo mặt nạ đã cứu các nàng tại Cửu U bí cảnh.
Tuy hai người ăn mặc cùng đeo mặt nạ không giống nhau.
Nhưng trong thời gian ngắn gặp được hai người đeo mặt nạ, rất khó khiến người không nghi ngờ về mối quan hệ giữa bọn họ.
Chẳng lẽ Ly Châu xuất hiện một tổ chức thần bí đeo mặt nạ?
Chuyên nhằm vào Vô Cực Ma Tông và Thất Sát tông?
Đương nhiên, Diệp Thanh Huyền và Lý Lạc Y chưa bao giờ nghĩ tới, người đeo mặt nạ cứu các nàng trong bí cảnh, cùng người mặt quỷ trước mắt là một người.
Dù sao Cửu U bí cảnh có giới hạn tuổi tác.
Người có xương cốt dưới một trăm tuổi mới có thể vào.
Mà người này lại có thể cùng Đại trưởng lão của Vô Cực Ma Tông phân cao thấp.
Hiển nhiên không chỉ một trăm tuổi.
Nếu như chưa đến trăm tuổi mà có thực lực không kém Thiên Đảo Hùng, thì cũng không phải thiên tài đơn giản như vậy.
Nhìn khắp cả Ly Châu trong lịch sử, cũng chưa từng xuất hiện nhân vật như vậy.
Quá hư vô phiêu diêu.
Căn bản không thể có chuyện đó.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao muốn nhúng tay vào chuyện của Vô Cực Ma Tông ta?" Thiên Đảo Hùng vẫn không nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
"Vô Cực Ma Tông làm nhiều việc ác, xem mạng người như cỏ rác, ta là thượng thiên phái đến trừng phạt đám các ngươi." Lâm Phong đáp.
"Ha ha ha… Thực sự là ngụy biện, cực kỳ buồn cười! Cái gì làm nhiều việc ác, cái gì xem mạng người như cỏ rác, ta đều không hiểu! Ta chỉ biết đây là một thế giới mạnh được yếu thua, kẻ yếu thì nên bị đào thải, cường giả mới có tư cách sinh tồn."
"Vậy ai là ngụy biện? Ngươi để cho mọi người đến phân xử thử xem."
"Ngươi để cho mấy con kiến hôi này đến phân xử? Bọn họ có tư cách sao? Cường giả chế định quy tắc chính là lẽ phải, kẻ yếu chỉ có tuân thủ quy tắc, sống lay lắt hoặc là chết đi! ! !"
Lâm Phong lắc đầu.
Hắn là người từ Địa Cầu xuyên đến.
Tiếp thụ quan niệm giáo dục chính là người người bình đẳng.
Bởi vậy về mặt tâm lý, Lâm Phong không tán đồng lời Thiên Đảo Hùng nói.
Nhưng không thể không nói.
Thiên Đảo Hùng nói là sự thật.
Thế giới này chính là như thế.
Mạnh được yếu thua.
Ai thực lực mạnh, người đó nói mới là đạo lý.
Quy tắc cũng là do kẻ mạnh định ra.
Cho nên Lâm Phong cũng muốn làm người chế định quy tắc đó, người đánh cờ mà Cửu U Thánh Chủ nói, chứ không phải quân cờ mặc cho người định đoạt.
"Thiên Đảo Hùng, mặc dù lời ngươi nói là sự thật, nhưng ta không tán thành quan điểm của ngươi, tương lai ta sẽ chế định quy tắc mới, đó là người người bình đẳng, ai cũng không thể giết người vô tội lung tung, xem sinh mạng như cỏ rác."
"Ha ha ha... Người người bình đẳng? Thật là ấu trĩ, buồn cười! ! !" Thiên Đảo Hùng điên cuồng cười lớn.
Không chỉ hắn.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều thấy lời này cực kỳ buồn cười.
Làm sao có thể người người bình đẳng?
Bọn họ liều mạng tu luyện là vì cái gì?
Không phải vì đứng trên người khác sao?
Nếu thật sự là người người đều bình đẳng, còn cố gắng làm gì nữa!
Tốt hơn hết cứ ngồi yên chờ chết cho xong.
Ngay cả Lãnh Hàn Sương cũng thấy Lâm Phong ấu trĩ.
Thiên phú là một chuyện, nhưng chung quy vẫn là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, chưa có nhiều kinh nghiệm.
Chứ ai lại nói những lời này?
Nhưng Lâm Phong lại không thấy có gì không ổn.
Bản thân không phải người của thế giới này, cũng không cần tuân theo quy tắc của thế giới này.
"Thiên Đảo Hùng! Ngươi có sự kiên trì của ngươi, ta có suy nghĩ của ta, trận chiến hôm nay, để ta xem xem thực lực của Đại trưởng lão Vô Cực Ma Tông ngươi thế nào, có đúng là 'hữu danh vô thực' không."
Lâm Phong lấy Hạo Nhiên Kiếm từ trong túi càn khôn ra.
Chuyện hắn diệt La Sát Môn, cướp Hạo Nhiên Kiếm đã sớm truyền ra, không cần thiết phải giấu.
Có một thanh kiếm uy lực mạnh mẽ, lại vừa tay, sức chiến đấu cũng sẽ tăng lên nhiều.
Thiên Đảo Hùng cũng không nói nhảm, chắp tay trước ngực, hô lớn: "Thần Ma hợp! ! !"
Trên bầu trời vô số mặt ma quỷ nhanh chóng hợp lại với nhau, ở trước người Thiên Đảo Hùng hình thành một khuôn mặt ma quỷ xanh lét, nanh vàng dài hơn ngàn trượng.
Sau khi hình thành khuôn mặt ma quỷ khổng lồ, nó hướng về Lâm Phong lao đến, đồng thời há miệng rộng, định nuốt hắn một hơi.
Đối mặt với ma quỷ thôn phệ.
Lâm Phong cầm Hạo Nhiên Kiếm trên tay, bầu trời ảm đạm nổi lên một trận gió lốc.
"Trảm! ! !"
Một kiếm vung ra.
Kiếm quang dài mấy trăm trượng trong nháy mắt đã tới, đụng vào mặt ma quỷ.
"Oanh! ! !"
Một tiếng nổ lớn.
Người ở hiện trường đều thống khổ bịt tai lại.
Kẻ nào yếu một chút thì màng nhĩ đã vỡ tan, nằm trên đất rên rỉ.
"A a a…"
Chỉ là chiêu dò xét của hai người, mà đã khủng bố như vậy.
Thật mạnh! ! !
Lãnh Hàn Sương trong lòng lại một lần nữa bị khiếp sợ.
Lâm Phong mới bao nhiêu tuổi?
Hai mươi mấy tuổi mà đã có thực lực ngang với Thiên Đảo Hùng sống mấy trăm năm.
Quả thực là thiên tài tuyệt thế.
Đây là ông trời muốn hứng thú với Thần Tiêu Kiếm Tông của ta sao!
Khói bụi tan đi.
Mặt ma quỷ vẫn còn, chỉ là nhỏ đi nhiều, còn kiếm mang thì đã biến mất hoàn toàn không thấy.
Lâm Phong thấy vậy liền tiện tay vung thêm một kiếm.
"Oanh! ! !"
Tiếng nổ vang lên.
Mặt ma quỷ cũng biến mất theo.
Thiên Đảo Hùng cười nhăn nhở.
Lần nữa tụ tập các mặt ma quỷ dung hợp lại với nhau. Chỉ là lần này không phải một mà là ba mặt.
Lâm Phong cũng sẽ không khách khí.
Vận dụng kiếm ý tối thượng.
Phàm là người mang kiếm đều cảm nhận được kiếm của mình rung động không kiểm soát, phảng phất như sắp Xuất Khiếu bất cứ lúc nào.
"Hưu! ! !"
Một kiếm này có bản chất khác với hai kiếm vừa nãy.
Uy lực chênh lệch quá lớn.
Người ngộ kiếm tây cấp bậc đều được tăng cường kiếm chiêu khá nhiều.
Huống chi Lâm Phong thực sự đã lĩnh ngộ được kiếm ý tối thượng.
"Ầm ầm ầm! ! !"
Một kiếm qua đi.
Ba mặt ma quỷ to lớn đều biến mất.
Nhưng càng nhiều mặt ma quỷ to lớn hơn lại xuất hiện trên bầu trời.
"Ha ha ha… Không phải ngươi rất lợi hại sao? Tiếp đi! Ta xem ngươi chém được mấy kiếm, trong 'Thôn Thiên Ma Công' của ta, ta chính là vô địch, không giết hết mấy con thần ma này thì ngươi đừng mong làm bị thương ta." Thiên Đảo Hùng cười lớn.
"Phá ma công trước! ! !" Lãnh Hàn Sương hét một tiếng.
Nàng muốn nhắc nhở Lâm Phong.
Nhưng Lâm Phong căn bản không để ý đến nàng, mà nhìn Thiên Đảo Hùng, bình tĩnh nói: "Vậy sao? Vậy thì ta thử xem có làm bị thương được ngươi không."
"Ta cứ đứng ở đây, cứ việc đến thử xem!"
Lãnh Hàn Sương vừa định nói.
Thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng của Lâm Phong.
"Lãnh sư thúc, đừng chớp mắt, lát nữa ngươi hãy nhìn kỹ, một kiếm này sẽ giúp ích rất lớn cho ngươi đấy."
Lãnh Hàn Sương nghe vậy.
Gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.
Lúc này khí thế của Lâm Phong đang không ngừng tăng lên, tinh khí thần lên đến đỉnh điểm.
Toàn bộ sức lực tụ lại một chỗ.
Mỗi lần hô hấp của hắn, dường như đã hòa làm một với cả thiên địa.
Lãnh Hàn Sương nhìn thoáng qua, đột nhiên mở to hai mắt.
Trong đầu "Ầm" một tiếng.
Đây...Đây...Đây là....
Trảm thiên rút kiếm thuật! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận