Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 1002: Lật lọng (length: 8058)

Kỳ Lân từ trong hôn mê tỉnh lại.
Muốn động đậy thân thể một chút, phát hiện mình hoàn toàn không động được.
Vừa rồi một kích kia, là đỉnh cao một đòn của hắn trong đời này.
Không chỉ hội tụ toàn bộ lực lượng, còn tiêu hao thân thể nghiêm trọng hơn.
Hoàn toàn là được ăn cả ngã về không.
Không còn cách nào! ! !
Địch nhân thật sự quá mạnh.
Muốn sống, nhất định phải đánh cược tất cả.
Với thực lực của Triệu Vô Địch, nếu như hoàn thủ thì bản thân không có cả năng lực phản kháng.
Ngay cả nghĩ phát ra một đòn đỉnh cao cũng không làm được, bởi vì Triệu Vô Địch không có khả năng cho cơ hội.
Thân thể Kỳ Lân vô cùng tệ hại, nhưng cũng không đến mức chết, có đủ thời gian, vẫn có thể hồi phục.
Nhưng mà có thể còn sống hay không, vẫn là ẩn số.
Ngay khi Kỳ Lân chuẩn bị giãy dụa đứng dậy.
Một chân đột ngột xuất hiện, giẫm lên ngực hắn.
"Triệu ~ Vô ~ Địch!" Kỳ Lân nghiến răng kêu lên.
Lúc này Triệu Vô Địch, quần áo hoa lệ trên người xuất hiện nhiều chỗ rách nát, mơ hồ thấy được da thịt bên ngoài trần trụi, phía trên còn dính một chút bụi đất cùng vết máu, khiến cả người nhìn có chút chật vật.
Rõ ràng là dưới một đòn dốc toàn lực đỉnh cao của Kỳ Lân, dù mạnh như Triệu Vô Địch, cũng không thể toàn thân không tổn hao gì.
"Ta xem thường ngươi!" Sắc mặt Triệu Vô Địch âm trầm.
"Triệu Vô Địch, ngươi đã nói, chỉ cần ta phá được phòng ngự của ngươi, ngươi sẽ cho ta một con đường sống, thân là cường giả Tiên Hoàng cảnh, truyền nhân cửu tự chân ngôn bí pháp, ngươi phải giữ lời."
"Ta Triệu Vô Địch khi nào nói chuyện không giữ lời?"
Kỳ Lân nghe vậy, tưởng mình an toàn, trên mặt lộ ra vẻ trút được gánh nặng.
Bản thân dùng hết tất cả, phát ra một kích kia không uổng phí.
Nhưng mà, chưa kịp hắn cao hứng.
Ngực liền truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.
"Triệu Vô Địch, ngươi muốn làm ~~~"
Lời còn chưa dứt, Triệu Vô Địch hơi nhún chân, trực tiếp giẫm nát toàn bộ ngũ tạng lục phủ của Kỳ Lân.
"Triệu ~ Vô ~ Địch, ngươi ~ nói ~ mà ~ không ~ tin! Không ~ đến ~ tốt ~ chết!" Kỳ Lân nghiến răng, từng chữ từng chữ nói ra.
Trong giọng tràn đầy oán hận.
Trừng lớn hai mắt.
Gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Vô Địch.
Hận không thể phanh thây xé xác, rút gân lột da đối phương.
Rõ ràng mình đã làm được.
Vì sao không giữ lời hứa?
"Ta là đồng ý cho ngươi một con đường sống, vốn dĩ với trạng thái bây giờ của ngươi, ngay cả động cũng không được, ở trần duyên đạo tràng này, căn bản không có cơ hội sống sót, gặp phải thiên kiêu khác, cũng vẫn phải chết, đến lúc đó bí tự "Giai" liền rơi vào tay kẻ khác, chi bằng ta trực tiếp cho ngươi thống khoái, bí tự "Giai" bản hoàng quyết lấy." Triệu Vô Địch ngữ khí lạnh nhạt.
Phảng phất như đang nói một chuyện hiển nhiên.
Thực tế, hắn cũng không ngờ, Kỳ Lân lại có thể phát ra một đòn uy lực lớn như vậy.
Vốn cho rằng truyền nhân bí tự "Giai" sẽ không quá mạnh.
Vẫn là đánh giá thấp đối phương, uy lực của một kích kia vượt quá tưởng tượng.
Quả nhiên, người có thể lĩnh ngộ cửu tự chân ngôn bí pháp, không ai đơn giản cả.
Kỳ Lân cảm nhận rõ ràng sinh mệnh lực mạnh mẽ trong cơ thể đang như hồng thủy vỡ đê, trôi qua với tốc độ kinh người.
Mỗi một giây trôi qua, liền cảm thấy cơ thể càng thêm nặng nề, như thể có ngàn cân đè lên người, khó mà thở được.
Trong lòng biết rõ, dù nói thêm gì nữa cũng không thay đổi được hiện thực tàn khốc này.
Chờ đợi hắn, chỉ có cái chết băng lãnh vô tình.
Dù vậy, Kỳ Lân vẫn dùng đôi mắt tràn đầy không cam lòng cùng phẫn nộ, nhìn chằm chằm Triệu Vô Địch.
Thời gian cứ vậy từng chút một trôi qua, đối với Kỳ Lân, mỗi một khắc đều là giày vò.
Xung quanh tất cả dường như cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Cuối cùng, đến khi tia sinh mệnh cuối cùng trong thân thể Kỳ Lân rút hết, bóng tối vô tận giống như thủy triều đánh tới.
Khiến Kỳ Lân cảm thấy vô cùng hoảng sợ và tuyệt vọng, nhưng hắn vô lực giãy dụa, chỉ có thể chậm rãi, không cam lòng khép mắt, hoàn toàn mất đi sức sống.
Triệu Vô Địch mặt không biểu tình đứng ở đó.
Trong lòng còn đang dư vị một lần va chạm đỉnh cao vừa rồi.
Nếu không kịp thời điều chỉnh, cũng sẽ không nhẹ nhàng như bây giờ.
Sau khi Kỳ Lân chết, khí vận và bí tự "Giai" đều bị một luồng sức mạnh vô hình rút ra, rót vào thân thể Triệu Vô Địch.
Bí pháp cửu tự chân ngôn thứ ba đến tay.
Mặc dù năng lực bí tự "Giai" với cường giả như Triệu Vô Địch không quá lớn, nhưng nói gì thì nó vẫn là một trong những bí pháp cấp cao nhất Hồng Hoang.
Từ đó, Triệu Vô Địch đã có ba loại bí pháp cửu tự chân ngôn.
Lần lượt là bí tự "Đấu", bí tự "Liệt", bí tự "Giai".
Nhiều hơn cả người mặt quỷ một loại.
Nhưng vẫn chưa đủ! ! !
Dã tâm của Triệu Vô Địch không chỉ có thế.
Hắn muốn thu thập đủ toàn bộ bí pháp cửu tự chân ngôn, đồng thời trở thành người có đại khí vận.
Tương lai trở thành một tồn tại có thể sánh ngang, thậm chí vượt qua Hồng Trần Đạo tổ.
Nghĩ đến người mặt quỷ, trong lòng Triệu Vô Địch liền bất giác dâng lên lửa giận.
Bản thân phí hết tâm tư, khó khăn lắm mới bày kế trọng thương Ngu Tuyền Cơ.
Bí tự "Binh" vốn nên thuộc về mình, kết quả lại bị người mặt quỷ cướp trước, đoạt mất bí tự "Binh" cùng khí vận của Ngu Tuyền Cơ.
Dù thế nào đi nữa, cũng không thể để hắn còn sống rời khỏi trần duyên đạo tràng.
Hít sâu một hơi, Triệu Vô Địch chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Sự việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích.
Bước tiếp theo, tiếp tục tìm kiếm truyền nhân bí pháp cửu tự chân ngôn.
Ngoài bí tự "Hành" và bí tự "Binh" của người mặt quỷ còn có bí tự "Lâm", bí tự "Giả", bí tự "Trận", bí tự "Tiền" đang lưu lạc bên ngoài.
Chờ có được bốn loại bí pháp còn lại, sẽ đi đối phó với người mặt quỷ.
Ngay cả Triệu Vô Địch cũng cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Trong những truyền nhân cửu tự chân ngôn, kẻ hắn thật sự coi là đối thủ, hóa ra lại là người mặt quỷ ở cảnh giới nửa bước Tiên Hoàng.
Có lẽ đó cũng là người duy nhất ở cảnh giới nửa bước Tiên Hoàng.
Sau đó lấy Càn Khôn Giới của Kỳ Lân, Triệu Vô Địch nhanh chóng rời đi.
Một hướng khác của trần duyên đạo tràng.
Bên một con sông nhỏ, cành cây khô đang cháy rừng rực.
Trên đống lửa nướng một loại dị thú viễn cổ không biết tên.
Lâm Phong lặng lẽ ngồi ngay ngắn bên cạnh đống lửa cháy hừng hực, như một pho tượng trầm mặc, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm ngọn lửa đang nhảy múa, không ngừng suy nghĩ, làm sao để tăng cường thực lực của mình.
Trước khi ải thứ ba của Thông Thiên Lộ kết thúc, cùng Triệu Vô Địch chắc chắn còn có một trận đại chiến sinh tử.
Đối mặt với một thiên tài tuyệt thế có khả năng sở hữu nhiều loại bí pháp cửu tự chân ngôn, dù tự tin như Lâm Phong, cũng không chắc chắn có thể an toàn rời đi.
Dù sao người ta là cường giả Tiên Hoàng cảnh, mà bản thân bất quá chỉ là nửa bước Tiên Hoàng.
Chênh lệch tu vi là bất lợi.
Nếu có thể vượt qua Tiên Hoàng Kiếp, đạt đến cảnh giới Tiên Hoàng, Lâm Phong tự nhiên không sợ.
Vấn đề là trong thời gian ngắn chỉ sợ khó mà làm được.
Tiếp tục dẫn dụ các thiên kiêu khác ra tay, chỉ có thể cố gắng ngăn Triệu Vô Địch thu được nhiều vận khí hơn, đối với thực lực bản thân cũng không có nhiều trợ giúp.
Ngay lúc này.
"Oanh ~~~"
Từ xa truyền đến một tiếng nổ lớn.
Lâm Phong đứng dậy, tung người lên cành cây, nhìn về phương xa.
"Ầm ầm ầm ~~~"
Liên tiếp mấy tiếng nổ.
Chứng minh có người đang giao chiến.
Không để ý tới món ăn sắp nướng chín.
Lâm Phong hướng về hướng đại chiến mau chóng đuổi theo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận