Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 81: Xử phạt (length: 8108)

Cô Tồn Phong đỉnh.
Ngàn năm dưới đại thụ.
Tô Hề Dao vừa mới ăn linh dược, đang khoanh chân ngồi chữa thương.
Lâm Phong ở cách đó không xa đang chuyển động vỉ nướng trong tay, phía trên xiên một tảng lớn thịt băng trăn mang ra từ Cửu U bí cảnh, đã nướng hai mặt vàng óng, xèo xèo bốc lên dầu.
Chờ Tô Hề Dao tỉnh lại là có thể ăn.
Dưỡng thương vẫn là cần bổ sung nhiều dinh dưỡng hơn.
Băng trăn là dị thú, thịt rất giá trị, vô cùng thích hợp cho người dưỡng thương ăn.
Lúc này đã qua ba ngày kể từ sau cuộc thi đấu của Thần Tiêu Kiếm Tông.
Người của các đại thế lực đều bắt đầu lục tục rời đi.
Mọi người sơ bộ đã đạt được một liên minh chống lại Vô Cực Ma Tông.
Công việc cụ thể còn sẽ chậm rãi thương nghị sau.
Dù sao chuyện này liên lụy rất nhiều thứ, đều không dám khinh thường.
Hơn nữa đến đây tuy cũng là người cầm lái của các thế lực, nhưng người quyết định thực sự đều không tới.
Còn phải trở về tìm các lão tổ thương lượng.
Đột nhiên Lâm Phong dừng động tác trong tay, hắn cảm giác được trận pháp có sóng chấn động.
Quả nhiên không đầy một lát, mấy người đã hướng Cô Tồn Phong lao tới.
Dẫn đầu chính là Chấp Pháp trưởng lão Tưởng Chính Nghĩa, phía sau đi theo đội ngũ chấp hành luật pháp của Thần Tiêu Kiếm Tông.
Lâm Phong tiến lên khách khí nói: "Hoan nghênh Tưởng trưởng lão quang lâm Cô Tồn Phong."
Tô Hề Dao nghe thấy âm thanh, lập tức mở mắt, vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh Lâm Phong, nắm chặt cánh tay hắn.
Ở Thần Tiêu Kiếm Tông, Chấp Pháp trưởng lão tới cửa, khẳng định không có chuyện gì tốt.
"Lâm Phong, ngươi chắc phải biết ta tìm ngươi có chuyện gì chứ!" Tưởng Chính Nghĩa ngữ khí không tốt lắm.
Lâm Phong tuy thắng bách bằng bay, đoạt được hạng nhất cuộc thi tông môn, nhưng hắn dùng thể thuật, một chút cũng không đáng tôn sùng.
Thậm chí sau cuộc thi còn trở thành tài liệu giảng dạy mặt trái trong miệng La Vân Thiên.
Tự mình tu luyện thể thuật là điều không được tông môn cho phép.
Đặc biệt là ở Thần Tiêu Kiếm Tông, một môn phái kiếm tu, càng cấm chỉ nghiêm khắc.
Chỉ có điều không ghi vào trong lệnh cấm của tông môn.
Dù sao ai cũng biết tu luyện thể thuật sẽ dẫn đến thân thể tiêu hao, tuổi thọ giảm, tự nhiên không ai muốn chết yểu.
Thể tu ở Ly Châu hiện tại rất ít, kỳ thực đều là bị ép buộc, tương đương với một vài gia tộc bồi dưỡng tử sĩ.
Bọn họ từ nhỏ đã được thu dưỡng, căn bản không có lựa chọn nào khác.
Đừng thấy Lâm Phong đoạt được hạng nhất cuộc thi tông môn, trên thực tế cũng không mang lại vinh dự gì cho tông môn, ngược lại còn làm Thần Tiêu Kiếm Tông mất mặt.
Chấp Pháp trưởng lão thân là cao tầng Thần Tiêu Kiếm Tông, làm sao có sắc mặt tốt được.
"Tưởng trưởng lão là đến tuyên bố xử phạt ta?" Lâm Phong dò hỏi.
"Coi như ngươi có chút tự biết mình, Lâm Phong, ngươi đừng tưởng rằng mình đoạt được hạng nhất cuộc thi tông môn, là có thể miễn xử phạt, nếu ngươi thắng thi đấu một cách bình thường, ta có thể nể tình bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi lại tự mình tu luyện thể thuật, ngươi có biết hay không, đây đối với Thần Tiêu Kiếm Tông ta mà nói là một loại sỉ nhục cực lớn, đường đường Đại sư huynh Thần Tiêu Kiếm Tông lại là một thể tu, chuyện này chẳng mấy chốc sẽ thành trò cười lớn nhất Ly Châu, ngươi để danh dự Thần Tiêu Kiếm Tông ở đâu?" Tưởng Chính Nghĩa một mặt nghiêm túc chất vấn.
Lâm Phong không nói gì.
Cũng không biết nên nói gì.
Khi ở cuộc thi tông môn, bị chưởng giáo sư thúc nghi ngờ, hắn còn muốn giải thích vài câu.
Kết quả không có cơ hội.
Hiện tại cũng không muốn giải thích gì nữa.
Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi!
Dù sao bản thân cũng không quan tâm danh tiếng.
Trở về Cô Tồn Phong, Lâm Phong đã hỏi Lãnh Hàn Sương về tình hình thể tu Ly Châu.
Quả thực có khuyết điểm rất lớn, sẽ sớm tiêu hao thân thể, đến bước đường cùng, ngoài việc các thế lực bồi dưỡng tử sĩ ra, cơ bản không ai sẽ tu luyện thể thuật.
Ngũ Cầm Hí thì khác.
Sau khi tu luyện, không những không tổn thương thân thể mà còn có lợi ích rất lớn cho thân thể, Lâm Phong mới chọn luyện tập, hắn không phải kẻ ngốc.
Lãnh Hàn Sương biết được xong.
Lập tức cảm thấy chấn kinh.
Nhưng ngay sau đó liền trở lại bình thường.
Cửu U Thánh Chủ là một tồn tại siêu việt mười hai cảnh, công pháp bí thuật tuyệt kỹ của hắn sao lại là đồ phàm phẩm?
Căn cứ theo ghi chép trong cổ tịch, Ly Châu ở đại lục Cửu Châu, thuộc về nơi nghèo nàn hẻo lánh nhất, phát triển đến giờ, ngay cả một cường giả mười cảnh chân chính cũng chưa từng xuất hiện, làm sao có thể so với Cửu U Thánh Chủ ở Trung Châu được?
Nơi đó chính là trung tâm của đại lục Cửu Châu.
Trước kia ở Ly Châu cũng có không ít người muốn vượt qua Vô Tận Hải, đi đến Trung Châu xem, nhưng sau khi xuất phát đều bặt vô âm tín, trong đó không ít cường giả tám, chín cảnh.
Theo lời một vài người may mắn sống sót trở về kể, bên trong Vô Tận Hải có những tồn tại vô cùng kinh khủng.
Dần dần cũng không ai dám mạo hiểm nữa.
Chuyện chín phần chết một phần sống có lẽ còn có người làm.
Chuyện mười phần chết thì không ai muốn đi tìm cái chết cả.
"Trưởng lão, là ta đã làm ô nhục Thần Tiêu Kiếm Tông, thân là Đại sư huynh lại không thể làm gương tốt, để cho các thế lực khác chê cười, bất kể tông môn xử phạt ta thế nào, ta, Lâm Phong cũng sẽ không có nửa lời oán hận." Lâm Phong thành khẩn nói.
"Đại sư huynh!" Tô Hề Dao đứng một bên vẻ mặt lo lắng, nắm Lâm Phong càng chặt hơn.
Lâm Phong vỗ vỗ tay Tô Hề Dao, để an ủi nàng.
"Lâm Phong, ngươi có giác ngộ này, cũng coi như Thần Tiêu Kiếm Tông không uổng công bồi dưỡng ngươi, là một Đại sư huynh, thiên phú có hạn, muốn gấp rút đuổi kịp các sư huynh đệ khác, cho nên đã đi theo con đường cực đoan, ta cũng hiểu được, trước khi đến ta đã đi tìm tông chủ, xem ở phần sư tôn của ngươi là Tô Mộ Bạch từng lập nhiều công lao cho tông môn, quyết định cuối cùng là phạt ngươi đi Đoạn Kiếm Nhai diện bích sám hối một tháng." Tưởng Chính Nghĩa tuyên bố.
Đoạn Kiếm Nhai từng là một trong những cấm địa của Thần Tiêu Kiếm Tông, là nơi bế quan tu luyện của khai sơn lão tổ.
Về sau phát hiện ngoài một ít vết kiếm, và kiếm khí luôn tồn tại, dường như không có gì đặc biệt.
Người nào vào Đoạn Kiếm Nhai đều sẽ bị kiếm khí tấn công.
Những kiếm khí này rất đặc biệt, người bị thương sẽ rơi vào ảo cảnh, chịu sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Ý chí không vững hoặc người không kiên nhẫn, ở lâu sẽ có nguy cơ tinh thần sụp đổ.
Hiện tại Đoạn Kiếm Nhai đã trở thành nơi Thần Tiêu Kiếm Tông xử phạt những đệ tử phạm lỗi.
Thường thì cũng chỉ là ba ngày, hoặc một tuần, tối đa cũng chỉ nửa tháng thôi, chuyện bị phạt một tháng như Lâm Phong thì vô cùng hiếm.
"Lâm Phong lĩnh phạt!!!"
Lâm Phong cung kính nói, lại tiếp tục: "Trưởng lão, sư muội ta thương thế vẫn chưa lành, có thể đợi nàng khỏi rồi, ta lại đi Đoạn Kiếm Nhai được không?"
"Không được! Đã là xử phạt của tông môn thì phải lập tức chấp hành, hiện tại ta nhất định phải đưa ngươi đi Đoạn Kiếm Nhai." Tưởng Chính Nghĩa dứt khoát bác bỏ.
Lâm Phong còn muốn cầu xin.
Từ phía xa truyền tới một âm thanh.
"Lâm Phong, ngươi cứ yên tâm đi! Hề Dao để ta thay ngươi chiếu cố."
Vừa dứt lời, Lãnh Hàn Sương đã đến trước mặt.
"Lãnh sư thúc, vậy thì làm phiền người." Lâm Phong nghĩ một chút vẫn đồng ý.
Thương thế của Tô Hề Dao muốn hoàn toàn khỏi, không phải mười ngày nửa tháng là xong, cần thời gian dài từ từ dưỡng.
"Đại sư huynh, ta đi cùng ngươi đến Đoạn Kiếm Nhai." Tô Hề Dao nói.
"Đừng nháo! Thương thế của ngươi còn chưa lành, đi không những không dưỡng thương được, mà còn khiến vết thương thêm nặng hơn, ngoan ngoãn đi theo Lãnh sư thúc, đợi ta trở về, một tháng sẽ rất nhanh thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận