Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 704: Lời đồn (length: 8206)

Côn Khư Cảnh tầng thứ bảy, trong mật thất.
Lâm Phong đứng bình tĩnh tại vách tường mật thất.
Ánh mắt chuyên chú nhìn chăm chú vào cái phù văn lóe ra hào quang nhỏ yếu trên vách tường kia.
Phù văn thần bí ẩn chứa vô tận trí tuệ cùng lực lượng, mà Lâm Phong đang lĩnh hội bí ẩn trong đó.
Thông qua đem các phù văn khác nhau dựa theo một trình tự đặc biệt tổ hợp sắp xếp, liền có thể mở ra phiến đá trên vách tường, nhận được bảo vật bên trong.
Phương thức tổ hợp sắp xếp phù văn, cùng game xếp hình trên Địa Cầu kiếp trước, có một chút chỗ tương tự về quy luật.
Chỗ tương tự ở chỗ.
Ghép hình số lượng ít, độ khó thấp, số lượng nhiều, độ khó cao.
Phù văn cũng vậy, số lượng càng ít, độ khó lĩnh hội của hắn liền tương đối thấp.
Theo số lượng phù văn tăng lên, độ khó cũng tăng lên theo cấp số nhân.
Mặc dù như thế.
Trên thực tế độ khó của phù văn vượt xa game xếp hình thông thường.
Cho dù là phù văn đơn giản nhất, cũng so với độ khó của game xếp hình phức tạp nhất lớn hơn.
Hai cái căn bản là không có cách đánh đồng với nhau.
Độ khó ghép hình so với phù văn mà nói hoàn toàn không đáng để nhắc tới, có thể nói không bằng một phần vạn.
Lúc đối mặt với một ít phù văn, Lâm Phong có thể dễ dàng nhanh chóng lĩnh ngộ, đem phù văn dựa theo trình tự đặc biệt tổ hợp sắp xếp.
Sau khi số lượng phù văn tăng nhiều.
Lâm Phong cũng cần thời gian dài để lĩnh hội.
Tóm tắt đơn giản một lần là.
Phù văn ít, độ khó thấp, bảo vật nhận được giá trị cũng thấp.
Phù văn nhiều, độ khó cao, bảo vật nhận được đáng giá liên thành.
Khi Lâm Phong mới gia nhập mật thất tầng thứ bảy Côn Khư Cảnh.
Lần thử nghiệm đầu tiên liền chọn phiến đá có ít phù văn nhất.
Kết quả chỉ dùng ba ngày thời gian đã lĩnh hội thành công, hoàn thành tổ hợp sắp xếp, nhận được bảo vật trong phiến đá.
Món bảo vật kia khiến Lâm Phong chấn kinh không thôi.
Không ngờ lại là Thiên Địa Huyền Hoàng sâm.
Nếu như là bảo vật khác, có lẽ Lâm Phong sẽ không kinh ngạc như vậy.
Dù sao thế gian bảo vật nhiều vô kể, hắn nhận biết quá ít.
Nhưng Thiên Địa Huyền Hoàng sâm lại không giống.
Đó là một trong những chí bảo của sư tôn Lý Ngọc Lương.
Đồng thời đưa tới sự nhòm ngó của Phù Du Động Thiên, một trong 36 Động Thiên của Tiên giới.
Cuối cùng bị An Bá Trần, động chủ của Phù Du Động Thiên cướp đoạt đi.
Hiển nhiên Thiên Địa Huyền Hoàng sâm là thiên tài địa bảo mà cả cường giả Tiên Tôn cảnh đều vô cùng coi trọng.
Sự xuất hiện của Thiên Địa Huyền Hoàng sâm, khiến Lâm Phong thực sự nhìn thấy được sự thần bí và cường đại của Côn Khư Cảnh.
Nhìn trên vách tường mật thất tầng thứ bảy, ít nhất có hàng vạn phiến đá.
Trong đó số bảo vật bị lấy đi chỉ chiếm một phần mười.
Phù văn còn lại đều đang lóe sáng, nói rõ bảo vật chưa bị lấy đi.
Mấu chốt là phiến đá có Thiên Địa Huyền Hoàng sâm tương ứng, lại là loại có phù văn ít nhất.
Điều này có nghĩa là đại bộ phận bảo vật đều trân quý hơn so với Thiên Địa Huyền Hoàng sâm.
Lâm Phong thân là đệ tử của Tiên Tôn Lý Ngọc Lương.
Mà Lý Ngọc Lương lại là phủ chủ Thiên Sách phủ, một trong bảy mươi hai phúc địa của Tiên giới.
Từ trước đến giờ, hắn không hề thiếu những tài nguyên tu luyện thông thường.
Thứ thiếu là loại thiên tài địa bảo hiếm có như Thiên Địa Huyền Hoàng sâm.
Sau khi biết được trên vách tường mật thất tầng thứ bảy Côn Khư Cảnh toàn là đồ tốt hạng nhất.
Lâm Phong lập tức quyết định.
Chỉ có thể là lĩnh hội phù văn.
Lấy đi bảo vật đang ẩn giấu bên trong.
Thời gian ngày qua ngày trôi qua.
Trong lúc Lâm Phong toàn lực lĩnh hội phù văn.
Bên ngoài mọi thứ vẫn bình thường.
Hành trình Côn Khư Cảnh lần này.
Có thể nói là có người vui vẻ, có người buồn rầu.
Long tộc chính là phe buồn rầu nhất.
Tam đại thiên kiêu, chết mất hai người ở Côn Khư Cảnh.
Biết rõ thân phận của địch nhân, cũng không dám báo thù.
Thực sự là muốn nghẹn khuất bao nhiêu thì có bấy nhiêu nghẹn khuất.
Sự cường đại và tàn bạo của Ma tộc đã sớm khắc sâu vào lòng người.
Cho dù là Long tộc, cũng không dám đắc tội.
Một khi bị Ma tộc để mắt tới, ai cũng không cứu được.
Ngoài Long tộc ra.
Thiên Sách phủ cũng ở trong tình cảnh bi thảm.
Tuy Lâm Phong vào Thiên Sách phủ thời gian không dài, lại còn đang bế quan, cảm giác tồn tại không mạnh.
Nhưng dù sao cũng là đệ tử của phủ chủ.
Lý Ngọc Lương vừa mới mất đi Ngụy Tu Hiền, đồ đệ có thiên phú nhất, lại mất đi đồ đệ thứ bảy Lâm Phong.
Thêm vào chuyện trước đó không lâu.
Thiên Sách phủ còn bị Phù Du Động Thiên tìm tới cửa.
Dẫn đến việc Lý Ngọc Lương đánh cược thất bại.
Để Thiên Địa Huyền Hoàng sâm rơi vào tay An Bá Trần, chủ nhân của Phù Du Động Thiên.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy.
Thực lực của Thiên Sách phủ đang nhanh chóng trượt dốc.
Có người còn đang suy đoán.
Có lẽ Thiên Sách phủ muốn đổi chủ nhân.
Đương nhiên, việc Thiên Sách phủ có đổi chủ nhân hay không, chủ yếu vẫn nằm ở phủ chủ Lý Ngọc Lương.
Lý Ngọc Lương chính là Định Hải Thần Châm của Thiên Sách phủ.
Chỉ cần hắn không ngã, Thiên Sách phủ không thể đổi chủ nhân.
Đều đang đồn rằng.
Lý Ngọc Lương bị trọng thương trong Tiên Ma đại chiến, đến giờ vẫn chưa hồi phục.
Thật giả ra sao thì không ai biết.
Bất quá nhất định sẽ có thế lực đi dò xét.
Phải biết rằng, Thiên Sách phủ được coi là một trong bảy mươi hai phúc địa của Tiên giới.
Là một bảo địa trọng yếu.
Linh khí tiên ở đây nồng đậm hơn so với bên ngoài rất nhiều.
Tài nguyên cũng tương đối phong phú.
Khiến cho rất nhiều thế lực đỏ mắt.
Đều muốn chiếm đoạt.
Trong toàn bộ chư thiên vạn giới.
Chỉ có hai người biết rõ.
Kỳ thực trong những người tiến vào Côn Khư Cảnh, còn có một người chưa đi ra.
Đó chính là Thiên Cơ Tử và Thái Sơ Tiên Vương.
Thiên Cơ Tử biết rõ Lâm Phong bái nhập Thiên Sách phủ, trở thành đệ tử của phủ chủ Lý Ngọc Lương.
Thái Sơ Tiên Vương vẫn chưa biết thân phận cụ thể của Lâm Phong, chỉ biết đó là một tuyệt thế thiên tài khiến Thiên Cơ Tử cảm thấy hổ thẹn.
Lúc này tại Thiên Sách phủ.
Phủ chủ Lý Ngọc Lương đang triệu tập đại đệ tử Hàn Tuyết Nhu, nhị đệ tử Âu Dương Tuân, tây đệ tử Tống Nam Hi, ngũ đệ tử Tả Quan Sơn, lục đệ tử Nhiêu Tiểu Thanh cùng nhau nghị sự.
"Âu Dương, hãy nói những tin tức gần đây liên quan đến Thiên Sách phủ." Lý Ngọc Lương mở lời.
"Vâng, sư tôn!"
Âu Dương Tuân dứt lời thì đứng lên, nhìn về phía đại sư tỷ và ba vị sư đệ sư muội.
"Đại sư tỷ, tây sư đệ, ngũ sư đệ, lục sư muội, gần đây bên ngoài có rất nhiều lời đồn bất lợi cho Thiên Sách phủ xuất hiện, nào là nói sư tôn trọng thương chưa lành, lại chết mất hai đệ tử, trời muốn diệt Thiên Sách phủ, không bao lâu nữa Thiên Sách phủ sẽ đổi chủ nhân, sau khi ta điều tra thì thấy, chủ yếu có ba thế lực đứng sau lan truyền lời đồn này."
Mấy người nghe vậy đều không tự giác cau mày.
"Ba thế lực nào?" Hàn Tuyết Nhu hỏi.
"Thiên Sát tông, Huyết Kiếm đường, Huyễn Nguyệt minh!" Âu Dương Tuân đáp.
"Ba con tép riu, muốn làm gì?" Hàn Tuyết Nhu khó chịu.
"Tự nhiên là muốn đợi sau khi Thiên Sách phủ chúng ta suy tàn, chiếm đoạt bảo địa của chúng ta, 36 Động Thiên, 72 phúc địa của Tiên giới, ai mà chẳng muốn chiếm thành của riêng mình?"
"Thật là si tâm vọng tưởng! Chỉ là ba con sâu kiến cũng dám thăm dò Thiên Sách phủ của ta, muốn chết rồi!"
"Tuyết Nhu bình tĩnh đừng vội! Nghe Âu Dương nói hết đã." Lý Ngọc Lương mở lời.
"Vâng, sư tôn!" Hàn Tuyết Nhu đè nén lửa giận trong lòng.
"Âu Dương nói tiếp đi!"
"Thiên Sát tông, Huyết Kiếm đường, Huyễn Nguyệt minh cũng không phải là mối uy hiếp, mối uy hiếp thực sự là những người ủng hộ sau lưng chúng, Phù Du Động Thiên, Đan Hà phúc địa, Lão Quân sơn."
Nghe được ba cái tên Phù Du Động Thiên, Đan Hà phúc địa, Lão Quân sơn.
Trong lòng Hàn Tuyết Nhu, Tống Nam Hi, Tả Quan Sơn, Nhiêu Tiểu Thanh đều giật mình.
Bởi vì ba thế lực đều thuộc 36 Động Thiên và 72 phúc địa của Tiên giới.
Phù Du Động Thiên là một trong 36 Động Thiên.
Còn Đan Hà phúc địa và Lão Quân sơn là một trong 72 phúc địa.
Thực lực đều không hề kém.
"An Bá Trần mới cướp được Thiên Địa Huyền Hoàng sâm từ tay sư tôn, thế mà vẫn chưa thỏa mãn, thật sự đáng giận đến cực điểm." Hàn Tuyết Nhu không nhịn được mà mắng to.
Mấy người Âu Dương Tuân cũng bất bình tức giận...
Bạn cần đăng nhập để bình luận