Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 206: Vũ tiên tử (length: 7864)

"Để cho người ta cảm thấy hứng thú thì sự tình liền có thêm, Trung Châu lớn như vậy, mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ phát sinh, Lâm công tử muốn nghe phương diện nào?" Có người lên tiếng hỏi.
"Tùy tiện! Đều có thể, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi."
"Vậy liền nói một chút liên quan tới Vũ tiên tử sự tình a!"
"Được! ! !" Lâm Phong gật gật đầu.
"Nhắc tới Vũ tiên tử cũng không phải người bình thường, không có ai biết rõ tên thật của nàng, vừa xuất hiện liền đưa tới oanh động cực lớn, được người trẻ tuổi yêu thích sâu sắc, ở Trung Châu có thể nói là thanh danh vang xa, danh tiếng so với Trung Châu thập kiệt cũng không kém chút nào."
"Lợi hại như vậy?" Lâm Phong lập tức hứng thú.
Trung Châu thập kiệt hắn là biết rõ.
Đây chính là nhân vật thủ lĩnh thế hệ trẻ tuổi của Trung Châu.
Từng người thiên phú tuyệt luân, thực lực cường đại.
Đồng thời phía sau chính là thập đại thế lực của Trung Châu.
Bản thân thiên phú chính là số một Trung Châu, lại thêm được thập đại thế lực bồi dưỡng.
Tự nhiên mà vậy liền trở thành nhân vật thủ lĩnh.
Danh tiếng so với Trung Châu thập kiệt đều không kém.
Nói rõ vị Vũ tiên tử này quả thật có chút tài năng.
Tuyệt không chỉ đơn giản là xinh đẹp.
Đừng nói Trung Châu, chính là loại địa phương nhỏ xa xôi như Ly Châu, mỹ nữ cũng rất nhiều.
Sư muội Tô Hề Dao không nói.
Dù sao nàng là nửa người Trung Châu.
Sư thúc Lãnh Hàn Sương coi như một người.
Cho dù mang đến Trung Châu, cũng có thể khiến người ta cảm thấy kinh diễm.
Một nữ tử, nếu chỉ có vẻ bề ngoài, thì không thể nào có được danh tiếng lớn như vậy.
Tỉ như Chu Linh Tuyết.
Lớn lên cũng đẹp vô cùng.
Mọi người nhìn nàng ánh mắt, có yêu mến, có thưởng thức, có dâm tà, nhưng không có cuồng nhiệt.
Còn nói chuyện đến Vũ tiên tử.
Trong mắt mọi người cơ hồ đều là cuồng nhiệt.
"Đó là đương nhiên! Vũ tiên tử bất kể đi đến đâu, cũng là tiêu điểm tuyệt đối, mỗi một động tác của nàng, một tiếng cười khẽ, cũng có thể làm cho người ta phát cuồng, đặc biệt là mái tóc dài màu bạc của nàng, càng làm cho người ta nhung nhớ, muốn ngừng mà không được."
"Có khoa trương như hắn nói vậy sao?" Lâm Phong hỏi một câu.
Ai ngờ tức khắc dẫn tới vô số tiếng phụ họa.
"Có! Khẳng định có!"
"Hắn nói ta còn cảm thấy đánh giá thấp lực ảnh hưởng của Vũ tiên tử."
"Chính là! Vũ tiên tử kỳ thật có thể dùng ngôn ngữ hình dung được sao?"
"Lâm công tử có chỗ không biết, vị Vũ tiên tử này . . ."
Nghe chung quanh toàn một màu tiếng khen ngợi, trong lòng Lâm Phong không khỏi sinh ra tò mò rất lớn đối với Vũ tiên tử.
Nam tử trong đại sảnh tửu lâu, không có một trăm, cũng có tám mươi.
Nhiều người như vậy, không một tiếng phản đối.
Nói rõ cái gì?
Nói rõ Vũ tiên tử nhất định có chỗ hơn người.
"Tốt rồi, tốt rồi, ta đã biết, nói tiếp về sự tích của Vũ tiên tử."
Âm thanh hiện trường chậm rãi nhỏ lại.
Người mở đầu lại giới thiệu về Vũ tiên tử.
Đến khi nói gần như hết.
Lâm Phong mới lên tiếng.
"Nghe các ngươi nói thần kỳ như vậy, chờ có cơ hội, ta thực sự muốn đi xem Vũ tiên tử một chút, xem có đúng như các ngươi nói khiến người ta phát cuồng hay không."
Vừa mới dứt lời.
Lập tức đã có người đáp lời.
"Không cần chờ! Lâm công tử, còn không đến hai tháng nữa, Vũ tiên tử sẽ đến Khai Dương thành, chúc mừng thiếu thành chủ Khai Dương thành đột phá thập cảnh, đến lúc đó rất nhiều thiên kiêu hào kiệt các nơi Trung Châu đều sẽ đến, Lâm công tử chỉ cần đến Khai Dương thành, liền có thể thấy dung nhan của Vũ tiên tử, tiện thể trải nghiệm một lần sức ảnh hưởng của Vũ tiên tử, tuyệt đối sẽ không làm ngươi thất vọng."
"Đúng! Lâm công tử đến Khai Dương thành, liền có thể biết chúng ta nói khen không hề khoa trương."
"Không phải nói Vũ tiên tử vẫn chưa xác định có đến Khai Dương thành hay không sao?" Lâm Phong nghĩ tới tin tức nghe được năm ngày trước.
"Đã xác định! Thành chủ Khai Dương thành đã tung tin rồi."
"Vậy thì có rất nhiều thiên kiêu hào kiệt Trung Châu đều sẽ đến, vậy Trung Châu thập kiệt có đi không?" Lâm Phong hỏi.
Hắn vẫn cảm thấy hứng thú với Trung Châu thập kiệt hơn.
Tục ngữ nói, anh hùng tiếc anh hùng.
Sức chiến đấu của Lâm Phong, hoàn toàn có thể ngang hàng với Trung Châu thập kiệt.
Chớ thấy tu vi của hắn chỉ có thập cảnh đỉnh phong.
Nếu đánh thật, dùng hết thủ đoạn, cũng không sợ Trung Châu thập kiệt.
Chỉ bằng hai đại áo nghĩa, thêm Cửu Chuyển Phân Thân Thuật đệ nhị chuyển, Trung Châu thập kiệt gặp, cũng phải nhượng bộ lui binh.
Huống chi chỉ cần Lâm Phong muốn, rất nhanh liền có thể đột phá đến thập nhất cảnh.
Thực lực lại sẽ tăng lên một mảng lớn.
Đương nhiên hắn còn có ý nghĩ khác.
Đó chính là xem thử truyền nhân mà Âm Nguyệt Hoàng Triều, Huyết Ma tông, Hạ Hầu nhất tộc tam đại thế lực bồi dưỡng ra.
Xem có cơ hội nào để cho bọn họ ngã đài hay không.
Nếu có thể giết chết truyền nhân của tam đại thế lực, cũng coi như sớm thu chút lợi tức.
Nếu như những người khác biết ý nghĩ của Lâm Phong, có lẽ sẽ bị dọa chết khiếp.
Muốn giết Trung Châu thập kiệt?
Còn không chỉ một người, mà là ba người?
Tên điên hay là đồ ngốc?
Nếu thực sự Trung Châu thập kiệt chết mất ba người.
Cả Trung Châu còn lớn hơn động đất.
Âm Nguyệt Hoàng Triều, Huyết Ma tông, Hạ Hầu nhất tộc tam đại thế lực nổi giận lên, cũng không phải là chuyện đùa.
Tam đại thế lực liên thủ, không có bất kỳ thế lực nào có thể ngăn cản được.
Bao gồm cả thất đại thế lực còn lại.
Phải biết Cửu U Thánh Triều, thực lực đứng đầu Trung Châu từng bị bọn họ liên thủ diệt đi.
"Ha ha . . . Lâm công tử nói đùa, Trung Châu thập kiệt là nhân vật nào? Yêu nghiệt tuyệt thế mà thập đại thế lực Trung Châu dốc sức bồi dưỡng ra, đều nói bọn họ là sản phẩm của đại thời đại này, trước kia cũng không có nhiều người như vậy xuất hiện, thành chủ Khai Dương tuy là chư hầu một phương, vẫn không có đủ khả năng thỉnh Trung Châu thập kiệt."
Có người khác nói thêm: "Lần này Khai Dương thành mở tiệc chiêu đãi anh hùng thiên hạ hào kiệt, cho dù là Trung Châu thập kiệt đi một người, cấp bậc cũng đã hoàn toàn khác, có thể được gọi là đỉnh cấp thịnh hội thế hệ trẻ tuổi của Trung Châu, danh tiếng Khai Dương thành cũng sẽ vang xa, đáng tiếc là chưa từng thấy Trung Châu thập kiệt tham gia yến hội kiểu này."
"Thì ra là thế! Tục ngữ nói đúng, đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường, quả không sai, nếu không bước ra khỏi nhà, làm sao có thể kết bạn được với các vị anh hùng, biết được rất nhiều chuyện ở Trung Châu, Lâm mỗ xin lần nữa cảm tạ, hôm nay cứ như cũ, các vị thỏa thích ăn uống chơi vui, mọi chi phí đều tính lên người ta." Lâm Phong đứng dậy ôm quyền.
Mấy câu nói khiến những người đang ngồi cực kỳ không được tự nhiên.
Anh hùng gì.
Bọn họ đều là những người trà trộn tại bến cảng gần đây, lêu lổng chơi bời.
Biết được nơi này có người bao ăn bao uống, liền nửa tin nửa ngờ chạy tới.
Không ngờ thực sự gặp được một vị công tử ca hào phóng.
Thực tế trong lòng mọi người, Lâm Phong chính là một thiếu gia gia tộc ít kinh nghiệm sống.
Kiểu người ngốc nhiều tiền.
"Lâm công tử khách khí, chúng ta tính anh hùng gì, cũng chỉ là mấy người không có chuyện gì làm, Lâm công tử mới thật sự là anh hùng, hi vọng có một ngày, có thể thấy Lâm công tử đứng hàng Thiên Cơ bảng, chúng ta cũng có thể thổi cả đời."
"Ai nói không phải chứ!"
"Ta tin tưởng Lâm công tử nhất định có thể làm được."
"Đúng! Ta cũng tin tưởng!"
Liên tiếp những lời nịnh hót vang lên.
Lâm Phong còn chưa biết cái gì là Thiên Cơ bảng!
Mới đến Trung Châu mấy ngày.
Mọi thứ ở Trung Châu, với hắn mà nói, đều rất mới lạ.
"Đa tạ chư vị! Mượn lời chúc của các vị, Lâm mỗ sẽ cố gắng." Lâm Phong lần nữa chắp tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận