Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 163: Con gái lớn không dùng được (length: 8130)

Lâm Phong rời Ngọc Nữ Phong.
Trên đường vẫn nghĩ về lời nói cuối cùng của Lãnh Hàn Sương.
Không thể không nói, có nhất định đạo lý.
Chẳng lẽ mình thực sự là sản phẩm của thời đại?
Trời cao an bài tự mình tiến đến cứu vớt thế giới này?
Bằng không thì vì sao Vô Cực đạo nhân cùng Sát Sinh Kiêu sống gần năm ngàn năm, đều không thể đột phá cảnh giới thứ mười, hết lần này tới lần khác mình mới đến hơn hai mươi năm liền đột phá rồi.
Còn có Ác Long Bang.
Ly Châu bao lâu thời gian đều không có thế lực từ bên ngoài đến xuất hiện.
Lại bị bản thân gặp được.
Lúc đầu nghĩ nằm ngửa.
Một mực bị ép buộc không ngừng tiến lên.
Rất khó để cho người ta không sinh ra hoài nghi a!
Chuyện phá sự gì đều bị bản thân đụng phải.
Mấu chốt bản thân căn bản không phải người của thế giới này.
Mà là từ Địa Cầu xuyên việt mà đến.
Nghĩ tới nghĩ lui.
Lâm Phong cũng nghĩ không ra một kết quả.
Ai ~ mặc kệ nó!
Đã đến nơi này, vậy thì yên ổn mà ở thôi.
Đến đâu thì đến đó.
Có thể làm sao?
Người sống, chắc chắn sẽ có chút thân bất do kỷ.
Mặc kệ ở nơi nào đều như thế.
Địa Cầu như thế, Cửu Châu đại lục cũng giống như thế.
Tiếp đó Lâm Phong đem những người mình quen biết, đều gặp qua một lần.
La Vân Thiên, Liễu Hồng Loan, Chung Linh cùng hai tỷ muội Hoàng Gia Hân, còn đi một chuyến Dược Vương Cốc, cuối cùng gặp lão tổ Tiêu Chính Huyền của Thần Tiêu Kiếm Tông.
Hai người nói chuyện rất lâu.
Phân tích tình thế Ly Châu trước mắt.
Chỉ cần không có thế lực từ bên ngoài đến.
Việc rời đi hay không đều không có ảnh hưởng gì.
Trong thời gian ngắn, hẳn là sẽ không xuất hiện Ác Long Bang thứ hai.
Trở lại Cô Tồn Phong.
Nhìn nơi đã sinh sống hơn hai mươi năm.
Trong lòng Lâm Phong vẫn có chút không muốn.
Nếu sư tôn cùng sư muội không hề rời đi.
Bản thân không có tiếp nhận truyền thừa của Cửu U Thánh Chủ.
Vậy hắn có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không đi ra Ly Châu.
Dù sao Lâm Phong tự nhận là một người không có gì truy cầu.
Bảo vệ ba sào đất của mình, bảo vệ tốt người bên cạnh là được.
Đến mức đăng lâm tuyệt đỉnh, trở thành Cửu Châu cộng chủ, hiệu lệnh thiên hạ, Lâm Phong không có loại ý nghĩ điên cuồng này.
Cái đó được bao nhiêu mệt mỏi a!
Người cả đời này làm gì sống mệt mỏi như vậy.
Lựa chọn nằm ngửa tốt biết bao?
Nhưng bây giờ không được.
Sư tôn cùng sư muội không biết ở Trung Châu thế nào, phải đi xem.
Đã tiếp nhận truyền thừa của Cửu U Thánh Chủ, hứa với hắn sự tình, cũng không thể không làm.
Cũng may đó là chuyện sau khi vượt qua cảnh giới thứ mười hai.
Hiện tại mới cảnh giới thứ mười đỉnh phong, còn hơi sớm.
Cửu U Thánh Chủ nói, không siêu việt cảnh giới thứ mười hai, không được bại lộ thân phận người thừa kế của hắn.
Nói cách khác, kẻ địch núp trong bóng tối, chắc chắn là cường giả trên cảnh giới thứ mười hai.
Hoàng Phủ nhất tộc ở Trung Châu.
Kẻ địch trên cảnh giới thứ mười hai.
Lâm Phong lắc đầu.
Áp lực vẫn rất lớn a!
Tiếp tục ở lại Ly Châu nhất định là không được.
Căn bản không thể siêu việt cảnh giới thứ mười hai.
Nên rời đi.
Ba ngày sau.
Một đạo quang mang từ Cô Tồn Phong của Thần Tiêu Kiếm Tông bắn ra, hướng Đông An mà đi với tốc độ cực nhanh.
Chung Linh đứng ở trên một ngọn núi nào đó của Thần Tiêu Kiếm Tông, nhìn về hướng Cô Tồn Phong.
Trong lòng yên lặng thầm nghĩ: "Lâm Phong sư huynh, cám ơn ngươi đã thay đổi quỹ đạo nhân sinh của ta, ngươi yên tâm đi! Ta sẽ không phụ kỳ vọng của ngươi, nhất định sẽ cố gắng tu luyện, một ngày nào đó, ta sẽ ở trong bóng tối, vì ngươi dọn sạch tất cả chướng ngại."
Lúc này Chung Linh, trong lòng có một mục tiêu vĩ đại lại điên cuồng.
Người có tấm lòng son, một khi đã xác định việc gì, liền sẽ liều lĩnh cố gắng thực hiện.
Bất kỳ yếu tố nào cũng không thể tạo thành quấy nhiễu đối với nàng.
Lãnh Hàn Sương đứng ở đỉnh Ngọc Nữ Phong.
Trong lòng có một loại cảm giác mất mát khó hiểu.
Theo lý thuyết Lâm Phong là chất của sư phụ nàng.
Quan hệ giữa hai người cũng chỉ có vậy.
Nhưng từ chuyến đi Cửu U bí cảnh, vào lúc tuyệt vọng nhất, được Lâm Phong cứu như thiên thần hạ phàm, trong nội tâm nàng đã sinh ra một cảm giác kỳ lạ.
Sau đó tiếp xúc, quan hệ của hai người ngày càng chặt chẽ.
Mặc dù Lãnh Hàn Sương tuổi gần trăm, nhưng nàng một lòng dồn vào tu luyện, đối với chuyện khác đều không để tâm mấy, chuyện nam nữ lại càng chưa bao giờ cân nhắc.
Lâm Phong rời đi, khiến nàng lần đầu phát hiện bí mật sâu trong nội tâm mình.
Nhưng phát hiện này lại làm nàng cảm thấy sợ hãi.
Bản thân sao có thể thích người sư điệt Lâm Phong này được?
Không thể nào!
Chắc chắn là ảo giác.
Bởi vì Lâm Phong đã cứu mình trong Cửu U bí cảnh, bản thân chỉ là cảm kích thôi, không phải là thích, khẳng định không phải.
Lãnh Hàn Sương tự khuyên bảo bản thân hết lần này đến lần khác.
Cửu Châu đại lục, cường giả vi tôn.
Chuyện sư thúc chất đến với nhau cũng không phải là điều cấm kỵ gì.
Ngay cả sư đồ kết làm đạo lữ cũng có không ít người, huống chi là sư thúc chất.
Chỉ là Lãnh Hàn Sương trong lòng không rõ ràng, Lâm Phong sau khi biết ý nghĩ của mình, sẽ nhìn bản thân như thế nào.
Sư thúc thích sư chất?
Lãnh Hàn Sương cười khổ lắc đầu.
Sự tình sao lại phát triển đến nước này?
Lâm Phong đi cũng tốt.
Bản thân nên tĩnh tâm suy nghĩ thật kỹ bước tiếp theo nên làm gì.
Có thể theo thời gian trôi qua sẽ quên đi là tốt nhất, nếu thực sự không thể quên, vậy thì rồi nói sau!
Lãnh Hàn Sương xoay người đi bế quan tu luyện.
Mặc kệ chuyện tương lai phát triển theo hướng nào.
Thực lực vẫn là quan trọng nhất.
Muốn cùng Lâm Phong đứng chung một chỗ, không cố gắng là không được.
Cùng lúc đó.
Diệp Thanh Huyền, Gia Cát Lưu Ly cũng biết Lâm Phong rời đi.
Lần này từ biệt.
Không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.
Lâm Phong không chỉ thỏa mãn sự huyễn tưởng của các nàng về người khác phái, mà còn thỏa mãn tất cả phụ nữ trẻ tuổi đối với người khác phái.
Không hề khoa trương khi nói.
Chỉ cần Lâm Phong một tiếng dặn dò.
Vô số phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đều sẽ chen chúc mà đến.
Cho dù là làm một nha hoàn hoặc thị nữ bên cạnh Lâm Phong, hầu hạ cuộc sống hằng ngày của hắn cũng được.
Dược Vương Cốc.
Gia Cát Lưu Ly đẩy cửa thư phòng của phụ thân Gia Cát Hồng Đào ra.
Gia Cát Hồng Đào thấy cảm xúc của con gái mình có chút kỳ lạ, trong lòng đại khái đã có phỏng đoán.
"Lưu Ly, có chuyện gì không?"
"Phụ thân, ta muốn tiến vào Dược Vương cảnh."
"Không được!!!” Gia Cát Hồng Đào không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp cự tuyệt.
"Ta muốn đi!!!" Giọng điệu Gia Cát Lưu Ly kiên định.
"Lưu Ly, ta biết ý định của con, Lâm Phong đã đi rồi, với thiên phú của nó, về sau các con rất khó gặp lại, không cần vì nó mà đánh cược mạng sống, hơn nữa coi như con sống mà ra, cũng không có khả năng gặp được Lâm Phong, nó hoàn toàn là một quái vật thực sự, từ bỏ đi!"
"Ít nhất có thể tới gần hắn, như vậy là đủ rồi! Con không muốn tiếp tục sống một cuộc sống không mục tiêu như vậy, con muốn vì mình mà điên cuồng một lần! Phụ thân, xin người tác thành cho con."
"Hà tất phải như vậy? Vì Lâm Phong, cả gia đình cũng không cần sao?"
"Lâm Phong là người đàn ông duy nhất khiến con rung động, ngoài hắn ra, con có lẽ sẽ không để mắt đến ai khác nữa, phụ thân, con mong người ủng hộ con."
"Ta muốn ủng hộ con, nhưng ta không thể trơ mắt nhìn con gái mình đi chịu chết! Ở đó, người nhà họ Gia Cát của ta đã vào đều chưa từng đi ra, con bảo ta làm sao ủng hộ con được?"
"Đó là do bản thân bọn họ, con cảm thấy con có thể! Tổ huấn mà tiền bối nhà Gia Cát đã để lại, nhất định là có hi vọng, nếu không sẽ không truyền thừa đến nay."
"Lưu Ly, ta nói không lại con, nhưng chuyện này không thể thương lượng."
"Nếu người không đồng ý, con sẽ vụng trộm tự mình đi vào!"
"Con..." Gia Cát Hồng Đào khó thở.
Hai cha con nhìn nhau rất lâu.
Không ai nhường ai.
Cuối cùng Gia Cát Hồng Đào vẫn thua trận.
"Ai ~~~ đúng là có con gái lớn không dùng được a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận