Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 52: Ngoài ý muốn tần xuất (length: 8086)

Lâm Phong thấy Lãnh Hàn Sương nhìn mình chằm chằm, lại không nói gì, xấu hổ không biết phải an ủi thế nào, dứt khoát giữ yên lặng.
Có một số việc càng giải thích càng loạn.
Chi bằng đợi nàng tự mình nghĩ thông suốt.
Qua một hồi lâu, Lãnh Hàn Sương rốt cuộc tỉnh táo lại.
Nàng cũng biết là những ngày này chịu áp lực quá lớn, mới có thể như vậy.
"Xin lỗi, Lâm Phong, dạo này tâm trạng có hơi bực bội, hy vọng ngươi đừng để ý."
"Không sao, ta hiểu!" Lâm Phong thở dài một hơi.
Nghĩ thông suốt là tốt rồi.
Chỉ sợ không nghĩ ra, vậy thì phiền toái.
"Chúng ta bắt đầu đi! Ta muốn mau chóng luyện thành trảm thiên rút kiếm thuật." Lãnh Hàn Sương nói.
"Cái kia . . . Sư thúc, sư tôn ta khi nào có thể tỉnh lại?" Lâm Phong hỏi.
"Chưởng giáo sư huynh dạo này tương đối bận, bất quá ngươi yên tâm, chỉ cần hắn vừa có thời gian, nhất định sẽ đem chuyện của Mộ Bạch sư huynh đặt ở vị trí đầu tiên, đến lúc đó ta sẽ báo cho ngươi."
Lâm Phong nghe xong liền yên tâm lại.
Không có gì bất trắc là tốt rồi, liền tiếp tục giúp Lãnh Hàn Sương.
Mặc dù biết mình dù có luyện thành trảm thiên rút kiếm thuật, đối với thế cục cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng Lãnh Hàn Sương vẫn muốn trước khi đại chiến, tận khả năng tăng lên sức chiến đấu của bản thân.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Đến ngày thứ năm, trên đỉnh Cô Tồn Phong.
Lãnh Hàn Sương nhắm mắt lại, cầm Băng Phách Kiếm trong tay, bất động đứng dưới cây đại thụ ngàn năm tuổi, phảng phất hòa làm một với cảnh vật xung quanh.
Cả người dần dần tiến vào trạng thái tinh khí thần ba hợp nhất.
Lâm Phong thì đứng một bên quan sát.
Một lúc sau, Lãnh Hàn Sương mở mắt ra, lộ vẻ tươi cười.
Cuối cùng đã nhập môn.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc, nàng có thể trong chiến đấu, sử dụng trảm thiên rút kiếm thuật để đối địch.
Tu vi không thay đổi, sức chiến đấu lại tăng lên rất nhiều.
Lâm Phong tiến lên mấy bước, hai tay ôm quyền: "Chúc mừng sư thúc! ! !"
"Cảm ơn ngươi, Lâm Phong! Nếu không có ngươi giúp đỡ, ta còn không biết đến bao giờ mới thành công đâu!" Lãnh Hàn Sương thành tâm cảm tạ.
May mà có Lâm Phong, nàng mới có thể trong thời gian ngắn như vậy luyện thành trảm thiên rút kiếm thuật.
"Sư thúc không cần phải khách khí! Thật ra ta cũng không giúp được gì nhiều, cuối cùng có thể thành công, vẫn là dựa vào bản thân ngươi." Lâm Phong gãi đầu.
"Đúng rồi, ta nghe chưởng giáo sư huynh nói, ngày mai sẽ luyện chế xong linh đan giải độc cho Mộ Bạch sư huynh."
"Thật không?" Lâm Phong trong lòng vui mừng.
"Ừm!" Lãnh Hàn Sương vô cùng chắc chắn gật đầu.
"Tốt quá rồi, sư tôn rốt cuộc sắp thức tỉnh sao?" Lâm Phong suýt nữa vui mừng nhảy lên.
Ngày hôm sau.
Trong Thiên điện Thần Tiêu Kiếm Tông.
Thần Tiêu thất kiếm toàn bộ có mặt.
Lâm Phong và Tô Hề Dao cũng ở đây.
Bọn họ là người thân nhất của Tô Mộ Bạch, lẽ ra phải ở đây.
Chưởng giáo La Vân Thiên dưới ánh mắt của mọi người, đem viên đan dược tản ra mùi thuốc nồng đậm, đút cho Tô Mộ Bạch đang nằm trong quan tài băng.
Tô Hề Dao nắm chặt cánh tay Lâm Phong.
Hai người đều hồi hộp nhìn Tô Mộ Bạch đang hôn mê.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Tô Mộ Bạch ăn đan dược cũng không có dấu hiệu thức tỉnh.
La Vân Thiên dần dần nhíu mày.
Hắn tiến lên kiểm tra cẩn thận cho Tô Mộ Bạch trong quan tài băng.
Trong lòng xuất hiện rất nhiều nghi vấn.
Phệ Hồn tán độc trong người đại sư huynh, sau khi uống linh đan chứa Bỉ Ngạn Hoa đã thanh trừ sạch sẽ.
Nhưng tại sao đại sư huynh còn chưa tỉnh lại?
Không có lý gì!
Trong nhất thời La Vân Thiên cũng không nghĩ ra.
Hiện giờ thân thể đại sư huynh tất cả đều bình thường, nhưng Thần Hồn vẫn đang ở trong giấc ngủ say.
Lâm Phong thật sự không nhịn được, lên tiếng hỏi: "Chưởng môn sư thúc, sư tôn ta sao rồi? Tại sao vẫn chưa tỉnh?"
"Bỉ Ngạn Hoa không có vấn đề, đan dược cũng không có vấn đề, Phệ Hồn tán trong người đại sư huynh quả thực đã được thanh trừ, về phần tại sao hắn còn chưa tỉnh, ta cũng không tìm ra nguyên nhân." La Vân Thiên lắc đầu.
Lời này vừa nói ra.
Tô Hề Dao nắm lấy cánh tay Lâm Phong càng thêm dùng sức.
Mấy người còn lại trong Thần Tiêu thất kiếm đều rối rít lộ ra vẻ nghi ngờ.
Chẳng phải đại sư huynh bị trúng Phệ Hồn tán sao?
Rõ ràng Phệ Hồn tán đã bị thanh trừ hết, tại sao còn chưa tỉnh lại?
"Chưởng giáo sư thúc, ngài cũng không có cách nào sao?" Lâm Phong mặt lộ vẻ khẩn trương.
"Tạm thời không có cách nào! Nhưng lão tổ tông đã xuất quan, với kiến thức của lão nhân gia ông ta, chắc sẽ tìm ra nguyên nhân."
"Vậy ngài mau mời lão tổ đến đi!" Lâm Phong lo lắng nói.
"Lâm Phong sư chất, ta biết ngươi rất lo lắng cho đại sư huynh, cũng hiểu tâm trạng ngươi, bất quá lão tổ tông có thời gian hay không vẫn chưa biết, ta phải đi dò hỏi tình hình đã." La Vân Thiên giải thích.
Hắn không phải sợ lão tổ tông không có thời gian, mà là sợ lão tổ tông không muốn đến.
Nếu như Tô Mộ Bạch vẫn là thiên tài trước kia, tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng bây giờ hắn đã phế.
Mà lão tổ tông đang vì chuyện Vô Cực đạo nhân đột phá đau đầu không thôi.
Chuyện nhỏ nhặt này, chỉ sợ sẽ không để bụng.
La Vân Thiên tuy là chưởng giáo tông chủ Thần Tiêu Kiếm Tông, nhưng trước mặt lão tổ tông cửu cảnh đỉnh phong, cũng không dám hơi càn rỡ.
Trừ phi đột phá đến cửu cảnh, mới có được chút quyền lên tiếng.
Lâm Phong cũng nghe ra sự do dự của La Vân Thiên, chỉ có thể đè sự lo lắng trong lòng xuống.
"Chưởng giáo sư thúc, vậy làm phiền ngài, ngài nhất định phải mời lão tổ tông đến nhé."
"Ta cố gắng thôi! Đại sư huynh dù sao cũng vì tông môn mà ra nông nỗi này." La Vân Thiên cũng không dám chắc.
Dù sao hắn không thể chi phối được ý nghĩ của lão tổ tông.
Lâm Phong vội vàng đỡ Tô Hề Dao rời khỏi thiền điện.
Không tìm ra nguyên nhân bệnh, hắn cũng không có cách nào chỉ có thể hy vọng lão tổ tông mau đến xem.
Thần Tiêu thất kiếm cũng bận việc riêng của mình mà đi.
Đừng nhìn hiện tại Ly Châu ngoài mặt gió êm sóng lặng.
Thực ra phía sau cuồn cuộn sóng ngầm.
Các thế lực lớn đều đang tích cực chuẩn bị.
Lỡ như Vô Cực đạo nhân thật sự đột phá thập cảnh, cũng có thể ứng phó, không đến mức trở tay không kịp.
Cô Tồn Phong.
Lâm Phong đưa Tô Hề Dao trở về.
Với trạng thái hiện tại của tiểu nha đầu, căn bản không thích hợp tu luyện.
"Đại sư huynh, có phải ba ba sẽ không tỉnh lại vĩnh viễn?" Tô Hề Dao hai mắt đẫm lệ hỏi.
"Đừng nói bậy, Đại sư huynh đảm bảo với ngươi, sư tôn nhất định sẽ tỉnh lại." Lâm Phong an ủi.
"Nhưng đến cả chưởng giáo sư bá cũng không có cách nào!"
"Không phải còn có lão tổ tông sao? Lão nhân gia ông ta sống mấy ngàn năm, chắc chắn biết nguyên nhân."
"Đại sư huynh, ta biết, ba ba đã phế rồi, tông môn căn bản không coi trọng ba ba, chỉ có mấy vị sư thúc sư bá mới quan tâm đến ba ba, lão tổ tông sẽ không đến đâu!" Tô Hề Dao nói ra sự thật.
Nàng tuổi còn nhỏ thì nhỏ, nhưng cũng rất thông minh.
Lâm Phong suy nghĩ, nói: "Ngươi nói cũng không đúng hoàn toàn, sư tôn phế cũng là vì tông môn mà phế, cộng thêm mặt mũi chưởng giáo sư thúc, lão tổ tông sẽ đến, chẳng phải là làm lạnh lòng mọi người sao? Sau này ai còn vì tông môn bán mạng?"
"Lỡ như lão tổ tông cũng không tìm ra vấn đề thì sao?" Tiểu nha đầu lại hỏi.
"Vậy thì ta sẽ mang theo sư tôn rời khỏi Thần Tiêu Kiếm Tông, ra bên ngoài tìm kiếm, thế giới rộng lớn như vậy, chắc chắn sẽ có cách, Ly Châu không được, ta sẽ đi châu khác, nói chung bất kể thế nào, ta cũng phải khiến sư tôn tỉnh lại." Lâm Phong nghiêm túc trả lời.
Hắn cũng không nói đùa.
Nếu lão tổ tông đều không có cách nào hoặc có lẽ là không đến.
Vậy hắn sẽ mang theo Tô Mộ Bạch rời đi.
Dù phải đi khắp đại lục Cửu Châu, cũng phải tìm được phương pháp để sư tôn tỉnh lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận