Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 186: Chạy thoát sao? (length: 8280)

Hiện trường yên tĩnh trở lại.
Hai đại gia tộc người đều không nghĩ tới.
Đường đường một vị thập cảnh cường giả đỉnh phong.
Vậy mà lại không chịu nổi bỉ ổi như thế.
Một chút phong phạm cường giả cũng không có.
"Ngươi không phải người Chấn Châu?" Đường Khải Đức hỏi.
Lâm Phong ngẩn người.
Chấn Châu?
Một trong Cửu châu đại lục, Chấn Châu?
Mình đến Chấn Châu rồi sao?
Không phải là tại Vô Tận hải bên trong gặp một con Hải thú thập nhất cảnh, giết chết nó rồi, thần hồn suýt chút nữa bị Luyện Hồn Châu thôn phệ.
Cuối cùng nhờ cung Cửu U giúp đỡ, thành công diệt đi thần hồn Hải thú, sau đó bắt đầu luyện hóa Luyện Hồn Châu.
Thân thể hẳn là vẫn đang phiêu bạt trong Vô Tận hải mới đúng?
Sao lại chạy đến Chấn Châu được?
Chẳng lẽ là trôi theo sóng biển tới?
Rất có thể!
Trong khoảng thời gian này, Lâm Phong khi thì đang cùng thần hồn Hải thú vật lộn, khi thì luyện hóa Luyện Hồn Châu, căn bản không có thời gian để ý chuyện bên ngoài.
Chỉ cần nhục thân ở trạng thái an toàn là được.
Dù sao Ngũ Cầm Hí đã tu luyện tới tầng mười.
Công kích thập cảnh bình thường, cũng đừng hòng làm bị thương hắn.
Đợi luyện hóa xong Luyện Hồn Châu rồi tính.
Không ngờ rằng vào thời khắc mấu chốt sắp luyện hóa xong, lại bị đánh gãy, nhục thân gặp nguy hiểm.
Không thể không tách ra một tia thần hồn khống chế nhục thân chiến đấu.
Khiến thời gian hoàn thành luyện hóa bị chậm lại.
Bây giờ là lần thứ hai bị gián đoạn, nên Lâm Phong mới tức giận như vậy.
Thấy Lâm Phong lâu không nói gì, Đường Khải Đức lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
"Thì ra là vậy! Ta đã nói rồi! Chấn Châu khi nào xuất hiện một người trẻ tuổi đỉnh phong thập cảnh như ngươi, ngay cả phong thái cường giả cũng không có chút nào."
"Không phải Chấn Châu thì sao? Không có phong thái cường giả thì sao?"
"Nếu không phải người Chấn Châu, vậy chúng ta không có xung đột lợi ích, cũng không cần thiết phải quyết đấu sinh tử ở đây, ta có thể buông tha Chu gia, ngươi cũng đừng đến gây sự với Đường gia ta, thế nào?" Đường Khải Đức có ý dàn xếp ổn thỏa.
Bởi vì hắn đã nhìn ra.
Lâm Phong không phải chỉ đơn thuần là thể tu.
Hai vị thập cảnh đỉnh phong Đường gia liên thủ thi triển tuyệt kỹ, nếu đơn thuần là thể tu, bị trọng thương là không tránh khỏi.
Hơn nữa, trạng thái hiện tại của đối phương khác hẳn lúc trước.
Bọn họ không có chắc chắn giết chết được.
Một khi để Lâm Phong chạy thoát, nấp trong bóng tối trả thù, ngày tháng Đường gia cũng không dễ chịu gì.
"Ngươi nói đánh là đánh, ngươi nói không đánh là không đánh, chuyện tốt vậy sao, hai lần cắt ngang ta tu luyện, chậm trễ thời gian của ta tính sao?" Lâm Phong cười lạnh nói.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Đường Khải Đức hỏi.
"Chuyện do các ngươi gây ra, đến mà không trả lễ cũng không phải lẽ thường, các ngươi đỡ một kiếm của ta, việc này ta liền không truy cứu."
Lâm Phong vừa nói vừa định lấy Hạo Nhiên Kiếm ra từ túi càn khôn.
Nhưng mà . . .
Ơ?
Túi càn khôn của mình đâu?
Sao không thấy?
Ai trộm túi càn khôn của mình?
Có còn muốn sống không vậy?
Một ngọn lửa vô danh lại dấy lên.
Thật ra, túi càn khôn của Lâm Phong đang nằm trong bụng một con Hải thú.
Lúc ấy bị Hải thú nuốt vào bụng.
Quần áo đều bị hòa tan, túi càn khôn cũng rơi xuống.
Chẳng qua, túi càn khôn có chất liệu đặc biệt, nên không bị hòa tan.
"Kiếm của ta đâu? Túi càn khôn của ta đâu? Ai cầm đi? Mau trả lại đây cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí." Lâm Phong giận dữ nói.
Đường Khải Đức và Đường Chính Dương không hiểu gì cả.
Hai huynh đệ Chu Tỳ Hồng và Chu Thiết Hùng thì nhìn về phía Chu Linh Tuyết.
Chu Linh Tuyết lớn tiếng trả lời: "Công tử, lúc ta gặp ngài, trên người ngài không mặc gì cả, cũng không thấy túi càn khôn đâu."
Lâm Phong lúc này mới để ý.
Quần áo của mình cũng đã bị thay rồi.
Không phải có người nhổ quần áo mình, cướp đi túi càn khôn, sau đó ném mình lại đó chứ!
"Vị cô nương này, không biết cô phát hiện ta ở đâu?" Lâm Phong dò hỏi.
Giọng nói hơi không tự nhiên.
Bị một nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi nhìn hết thân thể.
Vẫn thấy hơi xấu hổ.
"Là sủng vật hoa điêu của ta tha công tử về, chắc là ở bên Vô Tận hải, hoa điêu thường qua đó kiếm ăn, còn vị trí cụ thể thì ta không biết."
Lâm Phong cạn lời.
Hóa ra mình bị coi là thức ăn bắt về.
Nói cách khác.
Túi càn khôn đã rơi ở Vô Tận hải?
Khải Đức nghe hai người đối thoại, coi như đã hiểu ra.
Sủng vật của đại tiểu thư Chu gia xem người nọ là đồ ăn bắt về, phát hiện còn sống, nên cho ở trong phòng mình.
Sau đó bị đại thiếu gia Đường gia phát hiện, nên mới dẫn đến một loạt hiểu lầm.
"Vị tiểu huynh đệ này! Ngươi vừa đến Chấn Châu, không biết tình hình Chấn Châu, Đường gia ta là một trong những gia tộc cao cấp nhất ở Chấn Châu, không những có đông đảo cao thủ, mà còn có một vị thập nhất cảnh cường giả tọa trấn..."
Đường Khải Đức đang giới thiệu thực lực Đường gia, và vị thế của họ ở Chấn Châu, nhưng chưa nói hết đã bị Lâm Phong lạnh lùng cắt ngang.
"Vậy thì sao?"
Ách . . .
Một vị thập cảnh đỉnh phong khác là Đường Chính Dương tiếp lời.
"Không hay cho lắm! Chúng ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, đến Chấn Châu thì phải tuân thủ luật lệ Chấn Châu, đắc tội Đường gia ta thì không có chút lợi lộc nào cho ngươi cả, tốt nhất ngươi nên biết điều một chút."
"Ha ha ha ~~~ "
Lâm Phong cười.
Nếu đây là ở Trung Châu.
Có thể hắn sẽ ngoan ngoãn.
Dù sao ở Trung Châu cao thủ nhiều, thực lực mình không đủ.
Nhưng đây là Chấn Châu.
Thập nhất cảnh hình như đã đến đỉnh.
Tuy tu vi của hắn chỉ là thập cảnh đỉnh phong.
Nhưng hắn thực sự không sợ cao thủ thập nhất cảnh bình thường.
Cho dù gặp thập nhất cảnh hậu kỳ, hay đỉnh phong.
Chạy trốn chắc cũng không có vấn đề.
"Cười cái gì? Có gì đáng cười? Đường gia ta muốn dàn xếp ổn thỏa là xem trọng ngươi, đừng có cứng đầu."
"Ta không cần Đường gia các ngươi xem trọng." Lâm Phong bình thản trả lời.
"Vậy là ngươi nhất quyết muốn đối địch với Đường gia ta sao? Nghĩ đến hậu quả chưa?" Đường Chính Dương uy hiếp.
"Thôi được rồi! Thôi được rồi! Chính Dương, tiểu huynh đệ, các ngươi đừng nói nữa, chuyện này đến đây thôi! Làm lớn chuyện cũng không có lợi cho ai." Đường Khải Đức giảng hòa.
"Đường gia các ngươi đúng là biết làm người, một người hát mặt đỏ, một người hát mặt đen, người khác chắc sẽ sợ các ngươi, tiếc là ta không sợ."
"Đã ngươi không biết điều, vậy thì tái chiến! ! !"
Đường Chính Dương lại kéo cung, lắp tên, nhắm ngay Lâm Phong.
"Muốn đánh với bản công tử, các ngươi còn chưa đủ tư cách." Lâm Phong vừa dứt lời.
Trên bầu trời đột nhiên âm u, sấm chớp ầm ầm.
"Răng rắc ~ răng rắc ~ "
Lôi điện tụ tập trên đỉnh đầu Lâm Phong, hình thành một Lôi Cầu khổng lồ.
Đối phó với hai tên thập cảnh đỉnh phong, không cần dùng Lôi chi áo nghĩa.
Ngự Lôi Thuật viên mãn là đủ.
Nhìn Lâm Phong như Lôi Thần giáng thế.
Đường Khải Đức và Đường Chính Dương bị dọa không ít.
Hai người có thể cảm nhận được nguồn năng lượng ẩn chứa trong Lôi Cầu, chắc chắn vượt quá tưởng tượng.
"Đây . . . đây là?" Đường Chính Dương lẩm bẩm.
Ánh mắt đầy vẻ không tin.
Không phải thể tu sao?
Sao lại có tuyệt kỹ uy lực khủng bố như thế?
"Mau trốn! ! ! Đây là tuyệt kỹ nghịch thiên!" Đường Khải Đức hét lớn.
Rõ ràng biết rõ bọn họ không thể cản được công kích của Lôi Cầu.
"Trốn? Hai lần cắt ngang tu luyện của bản công tử, làm trễ thời gian của ta, không có sự cho phép của ta, các ngươi muốn đi sao?"
Vừa dứt lời.
"Ầm ầm! ! !"
"Răng rắc ~ răng rắc ~ "
Lôi Cầu phóng ra vô số tia chớp, bao trùm một vùng không gian nơi Đường Khải Đức và Đường Chính Dương đứng.
Người nhà Chu ở xa nhìn thấy thì há hốc mồm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận