Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 38: Người thắng lớn (length: 7951)

Lần này đi bí cảnh, muốn nói thế lực nào thu hoạch lớn nhất, không thể nghi ngờ là Thần Tiêu Kiếm Tông.
Không chỉ tìm được Bỉ Ngạn Hoa, ngoài ra còn có ba người chiếm được truyền thừa bên trong cung Cửu U.
Diệp Thanh Huyền vào cửa số 32, Lãnh Hàn Sương vào cửa số 3.
Đến mức Lâm Phong.
Lại càng là trực tiếp bị truyền tống đến đại điện bên trong, không cần tiếp nhận khảo nghiệm liền được tồn tại siêu việt thập nhị cảnh, Cửu U Thánh Chủ truyền thừa.
Hiện tại đến cả cung Cửu U đều rơi vào trong tay hắn.
Nói cách khác, về sau hắn muốn đem cái kia 108 tướng còn lại truyền thừa cho ai cũng được.
Bất quá đạt được chỗ tốt càng nhiều, áp lực cũng liền càng lớn.
Nếu có lựa chọn, Lâm Phong tình nguyện không muốn.
Trở về tiếp tục vui vẻ làm bản thân phế vật Đại sư huynh.
Có thể có một số việc không biết thì cũng thôi đi.
Nếu biết, cũng không còn cách nào xem nhẹ.
Lãnh Hàn Sương, Diệp Thanh Huyền, Diệp Phong đều tự tìm một chỗ ẩn nấp nghỉ ngơi, đồng thời sắp xếp lại những điều trong đầu.
Chỉ có Dương Phàm trong đám người lộ ra không hợp.
Hắn biết Diệp Thanh Huyền khẳng định tại Cửu U bí cảnh chiếm được cơ duyên.
Cùng là chân truyền đệ tử, bản thân lại không đạt được.
Điều này khiến Dương Phàm tức giận vô cùng.
Thậm chí cảm thấy chủ nhân cung Cửu U là kẻ có mắt không tròng.
Khảo nghiệm cung Cửu U không chỉ là thiên phú, còn có tâm tính.
Giống người tham sống sợ chết như Dương Phàm, chắc chắn sẽ không được tán thành.
Nhưng hắn lại không cảm thấy vậy.
Người lấy bản thân làm trung tâm, cuối cùng sẽ tìm nguyên nhân ở người khác, sẽ không nhận ra lỗi của mình.
Đang lúc Dương Phàm cực độ phẫn nộ.
Một âm thanh không đúng lúc vang lên.
"Dương Phàm sư huynh! Với thiên phú của ngươi, khẳng định chiếm được đại cơ duyên trong cung Cửu U a! Sau khi trở về nhất định có thể nhanh chóng vượt qua các chân truyền đệ tử khác, về sau còn xin Dương Phàm sư huynh chiếu cố nhiều hơn."
Thì ra là một tên nội môn đệ tử muốn nịnh bợ Dương Phàm.
Ai ngờ sắp xếp lộn chỗ.
"Hừ! ! !" Dương Phàm hừ mạnh một tiếng, rồi quay người rời đi.
Ách . . .
Kẻ vuốt mông ngựa nội môn đệ tử xấu hổ ở lại, không biết làm sao cho phải.
Chẳng lẽ Dương Phàm sư huynh không có đạt được đại cơ duyên từ trong cung Cửu U?
Không thể nào!
Hắn là chân truyền đệ tử mà.
Thảo nào bản thân không thông qua khảo nghiệm.
Đến Dương Phàm sư huynh còn không được, bản thân càng không được.
Mặc dù đắc tội Dương Phàm, nhưng tên nội môn đệ tử kia trong lòng ngược lại dễ chịu hơn rất nhiều.
Lâm Phong ngồi trên một nhánh cây, lưng tựa vào cây lớn nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng vẫn suy nghĩ chuyện Cửu U Thánh Chủ đã nói.
Đại lục Cửu Châu ẩn giấu bí mật lớn.
Muốn từ quân cờ biến thành người đánh cờ, điều kiện chủ yếu là phải vượt qua thập nhị cảnh, mới có tư cách.
Thập nhị cảnh a!
Đâu có dễ dàng vượt qua như vậy.
Ai! Áp lực thật lớn.
Sớm biết mình liền không vào cung Cửu U, cứ ở ngoài chờ.
Nhưng nếu không đi vào, vạn nhất ngày nào đó nguy cơ thực sự giáng lâm, bản thân lại lấy cái gì đối kháng?
"Lâm Phong! Đang nghĩ gì vậy?"
Lãnh Hàn Sương chẳng biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Lâm Phong.
"Sư thúc! Ngài đừng có làm kiểu đột ngột thế được không? Hết hồn." Lâm Phong mở mắt ra cười khổ.
Rồi lại bất đắc dĩ nói ra: "Hơn nữa, sư thúc, hiện tại ta khôi phục thân phận, là phế vật Đại sư huynh của Thần Tiêu Kiếm Tông, ngài đừng có chuyện không đâu mà tới tìm ta, người khác thấy sẽ nghi ngờ."
"Nghi ngờ gì? Ta là sư thúc của ngươi, đến tìm ngươi có gì không đúng? Lại nói, hồi bé ta còn từng trông ngươi một đoạn thời gian đó!" Lãnh Hàn Sương chẳng hề để ý.
Từ khi biết thực lực thật của Lâm Phong, nàng có vẻ thực sự đã đến hai ba lần.
"Được! Ngài có vấn đề gì cứ hỏi! Ta biết đều sẽ nói cho ngài." Lâm Phong đoán được ý định đến tìm mình của Lãnh Hàn Sương.
Nhất định là liên quan đến cung Cửu U.
Quả nhiên, câu đầu tiên Lãnh Hàn Sương nói sau đó đã xác nhận phán đoán của hắn.
"Ngươi vào cung Cửu U rồi sao?"
"Ừ!" Lâm Phong không phủ nhận.
Hắn không cần thiết nói dối với Lãnh Hàn Sương.
"Chiếm được truyền thừa của ai? Là người vị trí số 1, hay là...Cửu U Thánh Chủ?" Lãnh Hàn Sương hỏi thắc mắc trong lòng.
Với thiên tư của Lâm Phong, chỉ cần vào cung Cửu U, thông qua khảo nghiệm dễ như ăn cháo.
Chỉ là không biết nhận được truyền thừa của ai.
Dù sao khẳng định không thể nào kém hơn mình được.
"Sư thúc, ngài nhận được truyền thừa của ai?" Lâm Phong hỏi ngược lại.
"Phiền Nguyệt Kiều, một trong 108 tướng Ma Hạ của Cửu U Thánh Chủ, xếp thứ ba." Lãnh Hàn Sương không hề do dự nói.
Từ khi Lâm Phong kéo nàng từ bờ vực cái chết trở về, trong lòng nàng đã bất giác sinh ra một loại dựa dẫm.
Đó là một loại tín nhiệm tuyệt đối.
Phiền Nguyệt Kiều?
Lâm Phong cẩn thận nhớ lại, đột nhiên hỏi: "Sư thúc ngài học trảm thiên rút kiếm thuật?"
"Sao ngươi biết?"
"Trảm thiên rút kiếm thuật là tuyệt kỹ thành danh của Phiền Nguyệt Kiều, ta đương nhiên biết, không chỉ là nàng, tuyệt kỹ của 108 tướng ta đều biết, sư thúc, trảm thiên rút kiếm thuật của Phiền Nguyệt Kiều lợi hại lắm đó, nghe nói đã từng lấy tu vi đỉnh phong thập nhất cảnh, một kiếm chém giết cường giả thập nhị cảnh."
"Vậy nói vậy, ngươi thực sự là nhận được truyền thừa của Cửu U Thánh Chủ?" Lãnh Hàn Sương mở to mắt nhìn.
Biết tuyệt kỹ của 108 tướng, chỉ có thể là Cửu U Thánh Chủ.
Mặc dù trước đó nàng đã có ý nghĩ này, nhưng đến khi thực sự xác nhận, vẫn không khỏi kinh ngạc.
Cửu U Thánh Chủ chính là tồn tại vượt qua thập nhị cảnh.
Có thể được ông ta tán thành, chứng tỏ Lâm Phong tương lai cũng có cơ hội vượt qua thập nhị cảnh.
Nhưng nghĩ đến tuổi của Lâm Phong, cùng với thực lực hiện tại của hắn, Lãnh Hàn Sương cũng liền bình thường trở lại.
Yêu nghiệt thì không thể dùng ánh mắt bình thường để đối đãi.
"Ừ!" Lâm Phong gật đầu.
"Lâm Phong, chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, nếu không Thần Tiêu Kiếm Tông cũng không bảo vệ được ngươi, nhất định phải giữ kín trong lòng, chờ đến một ngày nào đó thực lực ngươi đủ để quét ngang toàn bộ Ly Châu."
"Sư thúc, ta là người như thế nào ngài còn không rõ sao? Ta sẽ không tự mình đi tìm chuyện phiền toái."
Lâm Phong sợ nhất là phiền phức, đừng nói là thực lực bây giờ chưa đủ, mà ngay cả thực lực đủ rồi, hắn cũng sẽ không ngốc mà nói ra.
"Cũng đúng! Ngươi yên tâm đi! Ta nhất định sẽ không nói ra." Lãnh Hàn Sương cam đoan nói.
"Ta đương nhiên tin, bằng không cũng sẽ không nói với ngài."
Giọng điệu của Lâm Phong rất bình thản.
Lại khiến Lãnh Hàn Sương trong lòng ấm áp.
Đồng thời cũng có chút vui mừng.
Bản thân là người đầu tiên biết bí mật của Lâm Phong.
"Lâm Phong, chờ sau khi rời khỏi đây, ngươi cứ tiếp tục làm phế vật Đại sư huynh, ta sẽ đi tìm Thanh Vân Tông, để họ giữ bí mật, rồi sau đó đem mọi chuyện trong bí cảnh Cửu U quy hết lên người mình, tin rằng sẽ không ai nghi ngờ đến ngươi."
"Vậy thì cảm ơn Lãnh sư thúc!"
"Không có gì! Phải nói cảm ơn là ta, nếu không có ngươi thì ta đã bỏ mạng trong tay Sát Thần Tổ của Thất Sát Tông rồi."
Lãnh Hàn Sương rời khỏi Lâm Phong, lại tìm đến Diệp Thanh Huyền.
Từ Diệp Thanh Huyền biết được nàng cũng thông qua khảo nghiệm, hơn nữa còn tiến vào cửa số 32 có thứ hạng tương đối cao, trong lòng càng vui vẻ.
Xem ra Thần Tiêu Kiếm Tông sẽ trở thành người thắng lớn nhất trong chuyến đi bí cảnh Cửu U này.
Cũng không biết Vô Cực Ma Tông cùng Thất Sát Tông biết có tức chết hay không...
Bạn cần đăng nhập để bình luận