Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 169: Luyện hồn châu (length: 8310)

Cảm giác được sinh mệnh lực của Hải thú đang trôi qua nhanh chóng.
Lâm Phong biết kiếm chi áo nghĩa của mình đã công kích trúng chỗ yếu hại của đối phương.
Hắn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Cuối cùng đã kết thúc.
Hải thú thập nhất cảnh thực sự rất mạnh.
Thêm nữa lại là chiến đấu ở trong biển.
Thuộc về sân nhà của Hải thú.
Nếu không phải trước đó đã giết một con Hải thú khác, lấy ra nội đan, biết rõ vị trí cụ thể của nội đan Hải thú.
Trận chiến hôm nay chỉ có thể chạy trốn.
Đợi đến khi Hải thú triệt để tắt thở, Lâm Phong rơi xuống trên thân hình khổng lồ của nó.
Thật là to lớn!
Cùng một hòn đảo không khác biệt lắm.
Cũng không biết nội đan có bị phá hủy hay không.
Nội đan của Hải thú thập nhất cảnh, tuyệt đối giá trị liên thành.
Phải nói rằng có thể tu luyện tới trình độ này thì dị thú, khắp người đều là bảo vật.
Đáng tiếc túi càn khôn quá nhỏ, không chứa nổi.
Nếu không thì đã trực tiếp đóng gói mang toàn bộ thân thể đi rồi.
"Tiểu Bạch!" Lâm Phong gọi một tiếng.
Giao long Tiểu Bạch lặng lẽ từ trong tay áo của hắn ló đầu ra.
"Xem ngươi bị dọa kìa, Hải thú đã chết rồi, còn lại thi thể giao cho ngươi giải quyết, ăn xong nó, tiêu hóa xong, ngươi cũng cần phải tiến hóa đấy."
Tiểu Bạch thoát ra khỏi tay áo của Lâm Phong, bay lên không trung, nhìn thi thể Hải thú như ngọn núi nhỏ, trợn to hai mắt, nước miếng chảy ròng.
Phương thức tiến hóa nhanh nhất của dị thú, chính là thôn phệ dị thú càng mạnh.
Giao long Tiểu Bạch nếu ăn hết thi thể của con Hải thú này, chắc chắn sẽ Độ Kiếp tiến vào thập cảnh.
"Ngang ~~~" Tiểu Bạch vui sướng kêu lên.
"Được rồi, đừng có ở đó quỷ khóc sói gào nữa, mau ăn đi!"
"Ngang ~~~" Tiểu Bạch lần nữa kêu một tiếng.
Sau đó khôi phục bản thể, biến thành hình dáng Giao Long.
Giao long ở trước mặt Hải thú khổng lồ, vẫn là một nhóc đáng thương.
Khôi phục bản thể xong, Tiểu Bạch đâm đầu vào trong thân thể Hải thú, từ trong cơ thể bắt đầu ăn uống thỏa thuê.
Lâm Phong thì tìm kiếm vị trí nội đan của Hải thú, tìm đúng mục tiêu liền vung kiếm ra.
Hải thú đã chết, lực phòng ngự sẽ giảm mạnh, nhẹ nhàng đã rách da thịt.
Trong lúc Lâm Phong đang tìm kiếm nội đan của Hải thú.
Một hạt châu từ vị trí đan điền xông ra, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bắn vào mi tâm của Lâm Phong.
Bởi vì tốc độ quá nhanh.
Căn bản không kịp phản ứng đã trúng chiêu.
Sau khi bị vật thể không xác định bắn vào mi tâm, Lâm Phong giật mình.
Còn chưa kịp làm ra đối phó.
Linh hồn lại một lần nữa truyền đến cơn đau tê liệt.
Lại là công kích nhắm vào linh hồn?
Rõ ràng Hải thú đã tử vong, vì sao vẫn có thể công kích linh hồn mình?
Chẳng lẽ ngay cả Hải thú cũng biết giả chết đánh lén?
Lúc này đồ án Cửu U trong lòng bàn tay của Lâm Phong lại sáng lên, kéo ý thức của hắn đến trong Cung Cửu U.
Ở nơi này, Lâm Phong thấy được viên hạt châu đã công kích mình.
Ước chừng lớn bằng ngón tay cái.
Toàn thân màu xanh lam.
Nhìn thấy trong khoảnh khắc.
Ánh mắt liền không tự giác bị thu hút.
Hạt châu tuy nhỏ, nhưng bên trong phảng phất có một thế giới khác.
Lâm Phong không biết.
Hạt châu trước mắt này không phải bảo vật bình thường.
Mà là Luyện Hồn Châu trong truyền thuyết.
Giá trị cực cao, cho dù là ở Trung Châu, cũng là một trong những bảo bối cấp cao nhất.
Chỉ cần xuất hiện.
Nhất định sẽ gây nên tranh giành của các thế lực lớn.
Mọi người đều biết, thần hồn là thứ trọng yếu, thần bí nhất, đồng thời cũng là thứ khó tăng trưởng nhất.
Tác dụng của Luyện Hồn Châu là hấp thụ luyện hóa thần hồn của sinh vật cường đại, trả lại cho chủ nhân.
Nói cách khác, chỉ cần có được một viên Luyện Hồn Châu, có thể thông qua săn giết dị thú hoặc nhân loại cường đại, hấp thụ thần hồn, luyện hóa sau đó trả lại cho chính mình, như vậy có thể đạt được hiệu quả tăng cường thần hồn nhanh chóng.
Đầu Hải thú thập nhất cảnh kia, vốn là một con Hải thú cấp thấp không có tiếng tăm gì ở biển Vô Tận, thực lực nhỏ yếu.
Từ khi vô tình có được Luyện Hồn Châu dưới đáy biển, nó bắt đầu một đường nghịch tập, cuối cùng đột phá thập nhất cảnh, trở thành bá chủ trong vùng biển Vô Tận này.
Dù cho bị Lâm Phong dùng kiếm chi áo nghĩa phá hủy nội đan, khiến cho tu vi một thân trong nháy mắt tan thành mây khói, nhưng nó vẫn không chết, thần hồn được Luyện Hồn Châu bảo vệ.
Bởi vì sự trợ giúp của Luyện Hồn Châu.
Thần hồn của Hải thú còn mạnh hơn nhiều so với dị thú thập nhất cảnh khác, đã có thể so sánh với thần hồn của dị thú thập nhị cảnh.
Thần hồn càng mạnh, linh trí càng cao.
Nó vốn định điều khiển Luyện Hồn Châu, cưỡng ép hút thần hồn của Lâm Phong, không ngờ vừa hành động liền bị kéo vào một nơi xa lạ.
Trong lúc Lâm Phong quan sát Luyện Hồn Châu.
Một đoàn hư ảnh từ bên trong Luyện Hồn Châu lơ lửng ra.
Trông giống hệt Hải thú.
Chẳng qua chỉ là một Hải thú thu nhỏ lại rất nhiều lần.
Khó mà tưởng tượng.
Hải thú ở bên ngoài thì lớn như một ngọn núi, nhưng trước mắt chỉ nhỏ cỡ chậu rửa mặt.
Chênh lệch không hề nhỏ.
Lâm Phong đoán được đây chính là thần hồn của Hải thú.
Lần đầu nhìn thấy thần hồn dị thú, hắn cũng rất lạ lẫm.
Không ngờ thân thể lớn như vậy, thần hồn lại nhỏ như vậy.
"Ngươi chính là thần hồn của Hải thú?" Lâm Phong lên tiếng hỏi.
Thực ra hắn cũng không biết đối phương có thể nghe hiểu không.
"Không sai! Bản vương chính là Cách Tư Đặc, vương của Hải thú vĩ đại." Trả lời hắn là một giọng nói non nớt.
"Ngươi tiến vào thân thể ta muốn làm gì? Thôn phệ thần hồn của ta?"
"Đã biết còn không mau mau dâng thần hồn ra, để bản vương thôn phệ, có thể bị bản vương thôn phệ, đó là vinh hạnh của ngươi."
Lâm Phong có chút buồn cười.
Hải thú đều tự tin như vậy sao?
Thân thể đã bị hủy, còn dám phách lối?
Chẳng lẽ không sợ thần hồn cũng bị diệt?
Lần đầu tiên nhìn thấy dị thú chết đi mà thần hồn vẫn có thể sống sót, đồng thời còn xâm nhập vào thân thể kẻ địch, thôn phệ thần hồn kẻ địch, Lâm Phong không khỏi nảy sinh hứng thú sâu sắc.
"Dường như dị thú khác không có năng lực như ngươi."
"Nói nhảm, những phế vật đó làm sao so được với bản vương?"
"Ngươi làm sao làm được?"
"Tại sao bản vương phải nói cho ngươi? Nhân loại nhỏ bé, mau mau dâng thần hồn ra, để bản vương thôn phệ."
Một người một thú nhìn như đang đối thoại, nhưng thực chất lại đang dùng thần hồn giao lưu.
Dị thú thập nhất cảnh không thể mở miệng nói chuyện.
Chỉ có dị thú siêu việt thập nhị cảnh, mới có thể tiến hóa ra thanh âm của nhân loại.
Nói chung, linh trí của dị thú thập nhất cảnh còn chưa đạt tới trình độ đối thoại với nhân loại.
Rõ ràng con Hải thú này không nằm trong phạm vi bình thường.
Nhiều năm trước, nó có được một viên Luyện Hồn Châu, một thứ mà ở Trung Châu cũng có thể gây ra chấn động, thần hồn của nó đã trở nên phi thường cường đại, linh trí cũng có thể so sánh với dị thú thập nhị cảnh.
Chỉ có điều linh trí của dị thú thập nhị cảnh so với nhân loại vẫn chưa là gì.
Lâm Phong nghĩ một chút, từ trong cuộc đối thoại cảm thấy con Hải thú này có vẻ không thông minh lắm, thế là liền nói: "Ngươi nói cho ta biết đi, ta sẽ dâng thần hồn, cho ngươi Thôn Phệ!"
"Thật?" Hải thú rõ ràng có chút kinh ngạc.
"Đương nhiên! Nói đi! Ngươi đã làm như thế nào? Không nói thì ta đổi ý đó."
"Tốt tốt tốt! Ta nói, ta nói, bản vương có được thành tựu hôm nay, tất cả là nhờ viên hạt châu này, đừng coi thường nó, nó tên là Luyện Hồn Châu, không chỉ có thể thôn phệ thần hồn của các Hải thú khác, còn có thể luyện hóa rồi tăng cường thần hồn của bản vương, lúc mấu chốt còn có thể tiến vào trong đó, tránh nguy hiểm." Thần hồn của Hải thú giải thích.
"Thì ra là vậy! Thảo nào chỉ là Hải thú thập nhất cảnh, mà lại có được linh trí như vậy, tuy không cao, nhưng so với các dị thú khác thì mạnh hơn rất nhiều." Lâm Phong gật gù, ra vẻ hiểu ra.
"Uy! Nhân loại, ta đã nói cho ngươi biết rồi, mau mau dâng thần hồn ra cho bản vương thôn phệ."
"Ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta sẽ đồng ý với ngươi chứ!"
"Lớn mật! Dám trêu đùa bản vương, ngươi không chịu dâng ra thì bản vương tự đến lấy."
Thần hồn của Hải thú thao túng Luyện Hồn Châu, bay về phía thần hồn của Lâm Phong...
Bạn cần đăng nhập để bình luận