Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 749: Gần sát trèo lên đỉnh (length: 8069)

Đối mặt với việc Lâm Phong leo lên Côn Hư cảnh tầng thứ mười, Thiên Cơ Tử lại tỏ ra bình thản lạ thường, cứ như đã sớm đoán được.
Hắn hiểu rõ.
Dù Lâm Phong có làm ra chuyện gì khó tin đến mức nào, cũng đều nằm trong dự kiến.
Dù sao cũng chính mắt thấy Lâm Phong đi một mạch đến đây.
Chứng kiến đối phương tạo ra quá nhiều kỳ tích.
Loại vật chất kỳ tích này, phát sinh nhiều lần quá, cũng sẽ thấy quen thôi.
Phượng Li thì không rõ tình hình cụ thể của Côn Hư cảnh.
Chỉ biết là Yêu Vương lão tổ mới đến tầng thứ năm, mà Lâm Phong lại có thể đến tầng thứ mười.
Nói rõ Lâm Phong so với Yêu Vương lão tổ còn lợi hại hơn rất nhiều.
Thành tựu tương lai khó lường, vượt qua Tiên Vương cảnh chỉ là chuyện sớm muộn.
Nàng đã đáp ứng Lâm Phong, sẽ không nói ra chuyện bên trong Côn Hư cảnh.
Cũng không có cách nào nói với lão tổ.
Nếu như Yêu Vương Phượng Chân biết rõ bản thể Lâm Phong vẫn còn ở trong Côn Hư cảnh, đồng thời tính theo thời gian thì đã leo đến tầng thứ mười, đoán chừng sẽ bị sốc hoàn toàn.
Phải biết, trước khi Côn Hư cảnh mở ra lần này.
Thành tích tốt nhất của chư thiên vạn giới khi tiến vào Côn Hư cảnh, cũng chỉ là tầng thứ năm mà thôi.
Thiên Cơ Tử đến tầng thứ sáu, đã được ca ngợi là cứu thế chủ của chư thiên vạn giới, là hy vọng duy nhất đối phó với Ma giới chi tử trong tương lai.
Tầng thứ mười?
Nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện như thế.
Phượng Li vui mừng khôn xiết, không thể chia sẻ cùng ai, chỉ có thể giấu kín trong lòng.
Chuẩn bị đợi thêm một trăm năm.
Đến lúc đó, Lâm Phong sẽ đi ra.
Côn Hư cảnh cao nhất là tầng mười, không có tầng mười một.
Có muốn tiếp tục chờ cũng không thể.
Thời gian đến thì nhất định phải rời đi, đó là quy tắc.
Chuyện Lâm Phong vẫn còn trong Côn Hư cảnh, trước mắt chỉ có Thiên Cơ Tử, Thái Sơ Tiên Vương, Phượng Li ba người biết.
Nếu như truyền ra.
Nhất định sẽ gây ra sóng gió lớn.
Không chỉ là Tiên giới, mà còn có Vạn Yêu Quốc và Long Chi Cốc.
Thậm chí ngay cả Ma tộc cũng sẽ chấn động, đợi Lâm Phong đi ra, sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà đánh chết hắn.
Người có thể leo lên Côn Hư cảnh tầng thứ mười, thật sự quá nguy hiểm.
Một khi trưởng thành.
Toàn bộ Ma tộc trong chư thiên vạn giới sẽ bị diệt, Ma Vực cũng sẽ không còn.
Ma tộc vất vả gây dựng cơ đồ bao nhiêu kỷ nguyên, Ma Vực mới được quy mô như ngày hôm nay.
Chỉ vì một người, lại có thể thất bại trong gang tấc.
Đây là chuyện Ma tộc tuyệt đối không chấp nhận được.
Đáng tiếc ba người Thái Sơ Tiên Vương, Thiên Cơ Tử, Phượng Li đã giúp Lâm Phong che giấu quá kỹ.
Hơn nữa, căn bản sẽ không ai nghĩ tới, còn có người trong chư thiên vạn giới vẫn ở trong Côn Hư cảnh không đi ra.
Dù sao ánh mắt Ma tộc đều bị Thiên Cơ Tử thu hút.
Cho rằng Thiên Cơ Tử mới là trở ngại thống nhất chư thiên vạn giới của Ma tộc.
Đang âm mưu bóp chết Thiên Cơ Tử từ trong trứng nước, không cho hắn lớn mạnh.
Kế hoạch chém giết Thiên Cơ Tử của Ma tộc, đã bắt đầu tiến hành.
Trước mắt còn thiếu một thời cơ thích hợp, chỉ cần đến lúc, liền sẽ dùng thủ đoạn sấm sét, chém giết Thiên Cơ Tử.
Dù có Thái Sơ Tiên Vương bảo hộ, cũng không thể ngăn cản quyết tâm giết Thiên Cơ Tử của Ma tộc.
Chư thiên vạn giới nhìn bề ngoài có vẻ gió êm sóng lặng, nhưng kỳ thực lại ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt.
Thời gian thấm thoắt, năm tháng trôi qua.
Thời gian cứ từng ngày mà trôi đi.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, trăng tròn rồi lại khuyết, bốn mùa luân hồi thay đổi, cứ như tất cả đều vận hành theo quy luật, nhưng cũng đang lặng lẽ nhắc nhở mọi người thời gian trôi nhanh.
Côn Hư cảnh tầng thứ mười.
Lâm Phong leo thang đá đã ba mươi năm.
Khoảng cách đỉnh núi ngày càng gần.
Kể từ khi biết phải tiến lên với tốc độ đều đặn, không được nôn nóng, Lâm Phong chưa từng dừng bước.
Tất cả chuyện này trong mắt người quản lý Côn Hư cảnh trên ngọn tháp cao, đều cảm thấy khó tin.
Vốn dĩ cảm thấy, ít nhất phải bốn năm mươi năm Lâm Phong mới trèo lên đỉnh.
Không ngờ mới ba mươi năm đã đi được một phần năm.
Lại thêm mấy năm, chắc đã đi đến bậc thang thứ chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín.
Nghị lực thật đáng sợ.
Nếu người này không có gì bất trắc.
Thành tựu tương lai khó lường.
Biết đâu có thể đi đến bước kia.
Ánh mắt lão nhân lộ ra một tia hy vọng!
Trên nửa đoạn Vân Sơn cao ngút trời.
Lâm Phong đi trên bậc thang, tốc độ như rùa bò, chậm rãi từng bước leo lên phía trước.
Mỗi một bước đều rất vững vàng, đồng thời điều kỳ lạ là, thời gian và khoảng cách mỗi lần leo lên một bậc thang lại hoàn toàn nhất trí!
Phải có một sức khống chế và tập trung tinh thần kinh người đến mức nào mới có thể làm được như vậy?
Cứ như vậy, hết ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, trải qua ba mươi năm dài đằng đẵng, Lâm Phong đã không nhớ rõ mình rốt cuộc đã bước qua bao nhiêu bậc thang.
Chỉ là có thể cảm nhận một cách rõ ràng.
Theo thời gian trôi đi.
Thân thể và ý chí của mình đều không ngừng tiến hóa.
Đừng tưởng ba mươi năm qua.
Đều leo cái bậc thang có vẻ vô dụng kia.
Kỳ thực những điều đó mang lại rất tốt, và loại ích lợi này không phải là chỉ một lần là xong, cần thời gian dài kiên trì thì mới dần dần hiện rõ ra.
So sánh mà nói, nếu như dùng khoảng thời gian tương tự để tu luyện, hiệu quả chỉ sợ không bằng việc leo bậc thang mang lại.
Lâm Phong ẩn ẩn có cảm giác.
Khi tu vi phá vỡ đỉnh phong Kim Tiên.
Độ mạnh của nhục thân có lẽ sẽ càng tiến một bước, phá vỡ Bất Phá Kim Thân, đạt đến giai đoạn thứ hai của tứ đại Kim Thân——bất hoại kim thân.
Thần hồn cũng sẽ dưới sự bổ dưỡng không ngừng của Luyện Hồn Châu, nhanh chóng lớn mạnh.
Hiện tại Lâm Phong.
Đã không vừa lòng với việc lúc thu hồi phân thân, từ Kim Tiên đỉnh phong vượt qua nửa bước Tiên Quân, thẳng tới Tiên Quân cảnh.
Hắn muốn tiến xa hơn một bước.
Từ Kim Tiên đỉnh phong, vượt qua toàn bộ Tiên Quân cảnh, một lần đột phá đến Tiên Tôn cảnh.
Một ý nghĩ vô cùng bất thường.
Vượt qua cả một cảnh giới là khái niệm gì?
Đừng nói là chư thiên vạn giới, ngay cả loại vũ trụ nguyên bản cấp thấp như này cũng khó đạt tới rồi.
Ngay cả những vũ trụ nguyên bản cấp cao mạnh mẽ kia, đều không ai dám nghĩ như vậy.
Mấu chốt là vượt qua không phải Chân Tiên, Huyền Tiên loại tiểu cảnh giới bên trong tiên nhân tam cảnh.
Mà là Tiên Quân cảnh.
Một cảnh giới không thể thiếu trên con đường tu hành.
Đại sư tỷ Hàn Tuyết Nhu ở Tiên Quân cảnh đã bao nhiêu năm.
Mới đây mới đột phá đến nửa bước Tiên Tôn.
Chắc chỉ có Lâm Phong dám có loại ý nghĩ không thực tế này.
Thời gian cứ vô tình trôi đi.
Năm năm thời gian thoáng cái đã qua.
Lâm Phong vô tình ngẩng đầu lên nhìn.
Chân dưới bỗng dừng lại.
Cả người đờ ra không nhúc nhích.
Chỉ vì hắn xuyên qua mây mù, thấy được đỉnh núi.
"Hầy~ sắp đến nơi rồi sao?" Lâm Phong tự lẩm bẩm.
Liên tục leo hơn ba mươi năm.
Đột nhiên sắp đến mục tiêu.
Ngược lại có chút không biết làm sao.
"Lâm Phong, biểu hiện của ngươi khiến ta rất ngạc nhiên, không ngờ chỉ hơn ba mươi năm, đã muốn trèo lên đỉnh." Âm thanh của người quản lý Côn Hư cảnh vang lên.
"Thật~~ sắp đến?"
"Đương nhiên! Đỉnh núi ngay trước mắt ngươi, chỉ cần hoàn thành lộ trình cuối cùng, là có thể tới nơi."
"Tê~~~ hô~~~" Lâm Phong hít một hơi thật sâu, rồi lại từ từ thở ra.
Đến rồi! Cuối cùng cũng sắp đến!
Tâm tình kích động từ từ bình tĩnh trở lại.
Leo thang đá hơn ba mươi năm, thu hoạch rất lớn.
Đột nhiên sắp tới đích, vẫn còn có chút luyến tiếc.
Đến thì rồi sẽ đến.
Không thể cứ mãi ở tại Côn Hư cảnh tầng thứ mười, leo thang đá mãi được.
Lại một lần nữa hít một hơi thật sâu.
Lâm Phong tiếp tục bước lên bậc thang...
Bạn cần đăng nhập để bình luận