Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 41: Liên hợp (length: 8364)

"Ta nói, ai cũng không cho phép đi!" Thiên Đảo Hùng một chút mặt mũi cũng không cho.
Gia Cát Thanh Vân bị nghẹn nói không ra lời.
Ánh mắt nhìn về phía bên cạnh một tên lão Âu.
Chỉ thấy lão Âu khẽ lắc đầu.
Rất ý tứ rõ ràng, đừng trêu chọc Thiên Đảo ma đầu, cứ theo đối phương nói mà làm.
Cửu U Cốc lâm vào yên tĩnh.
Đến Dược Vương Cốc cũng không dám phản bác.
Huống chi là bên trong thế lực nhỏ cùng các lộ tán nhân.
Với thân phận của bọn họ, chỉ có thể giữ yên lặng, căn bản không dám lên tiếng nghi vấn Thiên Đảo Hùng.
Lâm Phong xen lẫn trong đám người Thần Tiêu Kiếm Tông, sắc mặt có chút khó coi, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Tuyệt đối đừng đánh nhau!
Tuyệt đối đừng đánh nhau!
Thiên Đảo Hùng thực lực rất mạnh.
Bằng chiêu này chấn nhiếp đám người của Thôn Thiên Ma Công liền có thể nhìn ra.
Nếu thật sự đánh nhau.
Lãnh Hàn Sương cùng Cổ Minh Chu chỉ sợ không phải đối thủ.
Cho dù có thêm người của Thanh Vân Tông cũng quá sức.
Mình bây giờ lại không tiện xuất thủ.
Đến lúc đó làm sao bây giờ?
Cũng không thể trơ mắt nhìn Thần Tiêu Kiếm Tông, trước mặt mình bị Thiên Đảo Hùng tiêu diệt a!
Vẫn là phải nghĩ cách trước thoát khỏi đội ngũ, đề phòng nhỡ xảy ra chuyện.
Thế là Lâm Phong nhìn Diệp Thanh Huyền bên cạnh cùng các đệ tử Thần Tiêu kiếm tông xung quanh, thấy mọi người đều ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Thiên Đảo Hùng trên bầu trời.
Hắn bắt đầu không để lại dấu vết chậm rãi lùi về phía sau.
Lúc này tất cả mọi người bị Thiên Đảo Hùng hấp dẫn, nên không ai chú ý đến động tác nhỏ của Lâm Phong.
Một cái phế vật mà thôi, nhân vật có cũng được không có cũng không sao.
Nếu không phải là thân phận Đại sư huynh của hắn, hoàn toàn chỉ là người đi đường.
"Thiên Đảo ma đầu, ngươi giữ chúng ta lại, rốt cuộc muốn làm gì?" Lãnh Hàn Sương lần nữa lớn tiếng chất vấn.
"Làm gì? Đương nhiên là tính sổ! Hiện tại trước hết tính ngươi Thần Tiêu Kiếm Tông, ta Vô Cực Ma Tông chết nhiều người như vậy, đều là ngươi Lãnh Hàn Sương gây ra!" Ánh mắt Thiên Đảo Hùng rơi vào Lãnh Hàn Sương.
Lãnh Hàn Sương có khả năng nhất đạt được truyền thừa bí cảnh.
Mục tiêu thứ nhất tự nhiên là trước bắt nàng, sau đó lại từ miệng nàng có được truyền thừa.
"Thì sao? Chẳng lẽ chỉ cho Vô Cực Ma Tông ngươi giết người khác, thì không cho người khác giết các ngươi?" Lãnh Hàn Sương thẳng thừng thừa nhận.
Nàng vốn dĩ muốn đổ hết mọi chuyện trong bí cảnh lên người mình.
"Hừ! ! ! Ngươi cũng coi như nói đúng, Vô Cực Ma Tông ta có thể giết người, nhưng các ngươi muốn giết người Vô Cực Ma Tông ta thì không được!"
"Thiên Đảo ma đầu, bá đạo như ngươi vậy, không sợ trở thành kẻ địch của thiên hạ sao?"
"Sợ? Thật là buồn cười! Thiên Đảo Hùng ta chẳng lẽ chưa từng làm kẻ địch của thiên hạ sao, thì như thế nào? Bây giờ còn chưa phải là đang sống khỏe mạnh đó thôi!"
"Ngươi..." Lãnh Hàn Sương trong lúc nhất thời không biết nói gì đáp trả.
"Lãnh Hàn Sương, thúc thủ chịu trói đi!" Thiên Đảo Hùng lạnh giọng nói.
"Ngươi nằm mơ! ! !"
"Vậy cũng đừng trách ta không khách khí!"
Thiên Đảo Hùng nói xong, vận chuyển Thôn Thiên Ma Công.
Trên bầu trời dần dần ngưng tụ ra một cái Ma Trảo to lớn.
"Bày trận! ! ! Đối địch! ! !"
Cổ Minh Chu hét lớn một tiếng.
Hơn hai mươi vị trưởng lão Ngự Không Cảnh nhao nhao tế ra phi kiếm bản mệnh.
Hơn ngàn tên đệ tử Thần Tiêu Kiếm Tông cũng không dám yếu thế.
Bất quá trong số đó có rất nhiều người đều tự bạo phi kiếm bản mệnh trong Cửu U bí cảnh, chỉ có thể dùng kiếm phổ thông.
Thao tác kiếm phổ thông so với kiếm bản mệnh kém hơn rất nhiều, uy lực cũng khác biệt một trời một vực.
Ma Trảo ngưng tụ hoàn thành, hướng về trận doanh của Thần Tiêu Kiếm Tông rơi xuống.
Vô số phi kiếm nghênh đón.
"Phanh phanh phanh..."
Liên tiếp tiếng va chạm vang lên.
Phi kiếm chỉ có thể trì hoãn tốc độ rơi của Ma Trảo một chút, nhưng không cách nào phá hư được Ma Trảo.
Lúc này Cổ Minh Chu khống chế phi kiếm bản mệnh, phóng tới Ma Trảo.
"Đinh! ! !"
Ma Trảo ngừng lại, hai bên tạm thời tạo thành thế cân bằng.
Bất quá Thiên Đảo Hùng hai tay khoanh trước ngực, lộ ra vẻ đùa cợt.
Còn Cổ Minh Chu và người Thần Tiêu Kiếm Tông đều đang toàn lực duy trì phi kiếm bản mệnh.
Dường như chỉ cần buông lỏng một chút, Ma Trảo sẽ tiếp tục rơi xuống.
Người sáng mắt nhìn là biết, Thiên Đảo Hùng đang chiếm thế thượng phong tuyệt đối.
"Một kiếm sương hàn, băng phong vạn dặm! ! !"
Lãnh Hàn Sương liền tung ra tuyệt kỹ thành danh của mình.
Đối mặt với cường giả như Thiên Đảo Hùng, căn bản không thèm che giấu thực lực.
Băng Phách Kiếm mang theo hàn khí vạn năm, tiếp xúc với Ma Trảo.
Chỉ thấy Ma Trảo thế mà chậm rãi bị đóng băng.
Rất nhanh đã toàn bộ bị đông thành tượng băng.
Cổ Minh Chu và những người Thần Tiêu Kiếm Tông đều âm thầm thở phào một hơi.
Ma Trảo bị đông cứng thì áp lực cũng theo đó biến mất.
Lãnh Hàn Sương nhìn chằm chằm Thiên Đảo Hùng ở đằng xa.
Đáng tiếc là thời gian bản thân nhận được truyền thừa quá ngắn.
Mới chỉ chạm đến được một chút da lông của trảm thiên rút kiếm thuật.
Nếu có thể học toàn bộ thì có lẽ có thể một kiếm trọng thương Thiên Đảo Hùng.
"Thiên Đảo ma đầu, ta thấy ngươi không phải là muốn tìm ta báo thù cho Vô Cực Ma Tông của ngươi, mà là muốn đoạt lấy truyền thừa trong Cửu U bí cảnh a! Mọi người chớ nhìn, chờ Thiên Đảo ma đầu ra tay đến, liền sẽ buộc các ngươi giao ra truyền thừa, không giao thì chỉ có đường chết." Lãnh Hàn Sương la lớn.
Nàng dứt khoát vạch trần mục đích của Thiên Đảo Hùng.
Với thực lực trước mắt của Thần Tiêu Kiếm Tông, không thể nào là đối thủ của Thiên Đảo Hùng.
Nhất định phải kéo tất cả người nhận được truyền thừa vào chung chiến tuyến.
Nghe Lãnh Hàn Sương nói.
Thiếu cốc chủ Dược Vương Cốc, Gia Cát Thanh Vân toàn thân rung động.
Rốt cuộc hiểu ra vì sao Thiên Đảo Hùng không cho mình đi.
Thì ra là nhắm trúng truyền thừa mà mình lấy được trong Cửu U bí cảnh.
Hắn lập tức thông báo ý định của mình với lão Âu bên cạnh.
Lão Âu biết Gia Cát Thanh Vân có được truyền thừa của một cường giả đỉnh cao cảnh giới thứ mười ở trong Cửu U bí cảnh, trong mắt lộ vẻ vừa sợ hãi vừa mừng rỡ.
Đây là cơ duyên của Thiếu cốc chủ, cũng là cơ hội để Dược Vương Cốc trỗi dậy, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Đồng thời bắt đầu tích tụ lực lượng, chuẩn bị tùy thời liên thủ với Thần Tiêu Kiếm Tông để đối đầu với Thiên Đảo Hùng.
Trong đội hình Thanh Vân Tông.
Lý Lạc Y cũng đem tình huống của mình nói cho Vương Xuyên.
Không chỉ có hai người này.
Trong thế lực nhỏ và các tán nhân vẫn còn có hai tên thiên tài ẩn giấu, có được truyền thừa của hai người cuối cùng trong 108 tướng.
Hai người bọn họ lại không có chỗ dựa mạnh mẽ, chỉ hy vọng Thần Tiêu Kiếm Tông có thể chống lại được áp lực từ Thiên Đảo Hùng.
Nếu không thì sẽ gặp họa theo.
"Ha ha ha... Thì sao? Truyền thừa trong Cửu U bí cảnh sao đến lượt mấy tiểu bối như các ngươi có được? Người thức thời đều mau mau giao ra cho lão phu, hôm nay tạm tha các ngươi một mạng, nếu không... Đừng trách lão phu tâm ngoan thủ lạt." Thiên Đảo Hùng cười lớn đáp trả.
Hắn cũng chẳng thèm giả bộ.
Thẳng thắn ngả bài.
Chính là muốn truyền thừa trong bí cảnh.
Giao ra thì sống.
Không giao thì chết.
Thiên Đảo Hùng có đủ tự tin để giữ toàn bộ mọi người tại đây.
Thôn Thiên Ma Công thích hợp nhất với đánh quần chiến.
Càng nhiều người lại càng có thể phát huy uy lực ma công.
Người khác đánh nhau thì thời gian càng dài, tiêu hao càng lớn, Thôn Thiên Ma Công lại khác.
Người chết trong khi chiến đấu đều sẽ bị ma công hấp thụ, từ đó tạo thành Thiên Đảo Hùng càng đánh càng mạnh.
"Đại gia đều nghe được cả rồi chứ? Chỉ khi nào chúng ta đoàn kết lại, mới có thể đối phó được tên ma đầu này." Lãnh Hàn Sương tiếp tục lôi kéo đồng đội.
Vẻ mặt nàng dần dần trở nên u ám.
Vốn tưởng rằng Thiên Đảo Hùng sẽ phủ nhận.
Không ngờ hắn lại không chút e dè thừa nhận.
Thiên Đảo Hùng dám đối đầu với tất cả mọi người tại đây, khẳng định đã chuẩn bị sẵn phương án đối phó.
Lãnh Hàn Sương vội nhìn lướt qua đội hình Thần Tiêu Kiếm Tông, phát hiện Lâm Phong đã không thấy đâu, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.
Nàng biết Lâm Phong sẽ không thể nào đứng nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận