Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 21: Có qua có lại (length: 8511)

Bảy ngày sau.
Đại quân Thần Tiêu Kiếm Tông tao ngộ phục kích của Thất Sát tông.
Vì không có sự chuẩn bị.
Thêm vào đó Thất Sát tông đã sớm bố trí xong trận pháp, hữu tâm tính vô tâm, dẫn đến Thần Tiêu Kiếm Tông tổn thất không nhỏ.
Bất quá dưới sự chỉ huy của Diệp Thanh Huyền, cuối cùng vẫn là trốn thoát khỏi trận pháp của Thất Sát tông.
Hiện tại Thần Tiêu Kiếm Tông tìm một nơi có tầm nhìn rộng rãi, đang nghỉ ngơi.
Một trận chiến này, khiến cho bọn họ hiểu rõ.
Uy hiếp không chỉ riêng đến từ người áo đen, mà còn có Thất Sát tông cùng Vô Cực Ma Tông.
Trong lòng mỗi người đều bao phủ một tầng bóng tối.
Diệp Thanh Huyền cũng vậy.
Lúc này nàng đang ngồi một mình trên chạc một cây đại thụ, nghĩ ngợi vài chuyện.
Trước khi vào Cửu U bí cảnh, Diệp Thanh Huyền đã tìm người tìm hiểu qua.
Trước kia mọi người vào Cửu U bí cảnh, cũng là để tìm bảo vật và cơ duyên.
Có người tổ đội, cũng có người hành động đơn độc.
Hai thế lực gặp nhau, trừ khi một bên thực lực nghiền ép bên còn lại, mới xảy ra giết người đoạt bảo.
Nếu không cũng là mạnh ai nấy đi.
Tránh tình huống lưỡng bại câu thương, hoặc là gây tổn thất cho địch một nghìn, tự mình chịu tám trăm.
Mặc dù mỗi lần Cửu U bí cảnh mở ra, đều có rất nhiều người vĩnh viễn ở lại bí cảnh, nhưng lần này lại hoàn toàn khác.
Nhiều hơn một đám người áo đen thần bí không nói, Thất Sát tông cũng bắt đầu hành sự không theo quy củ.
Trận chiến vừa rồi, nếu số người của Thần Tiêu Kiếm Tông ít hơn một chút nữa, hoặc bản thân nàng không quyết đoán một chút, có lẽ đã bị đoàn diệt trong tay Thất Sát tông.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Diệp Thanh Huyền càng nghĩ càng thấy lạ.
Chẳng lẽ các thế lực đỉnh cấp muốn kết thúc nhiều năm hòa bình, chuẩn bị khai chiến sao?
Việc đại sư bá Tô Mộ Bạch bị trọng thương chính là một điềm báo.
Mặc dù hung thủ là La Sát môn, nhưng chủ mưu sau màn lại là Vô Cực Ma Tông.
Vị kiếm tu mặt quỷ tiêu diệt La Sát môn kia là ai?
Quá nhiều vấn đề làm Diệp Thanh Huyền rối trí.
Khiến nàng càng lúc càng cảm giác chuyện lớn sắp xảy ra.
Dù trong lòng lo lắng, cũng không dám lộ ra mảy may.
Doanh trại Thần Tiêu Kiếm Tông còn cần nàng chủ trì đại cục.
Nếu ngay cả nàng cũng đại loạn trong lòng, mọi người sống sót ra ngoài càng thấp hơn.
Diệp Thanh Huyền hít sâu mấy hơi, cố gắng trấn tĩnh lại, bắt đầu nghĩ tiếp nên đi đường nào.
Lúc đầu nàng triệu tập nhiều người như vậy, ý định là muốn đối kháng người áo đen.
Không ngờ Thất Sát tông cũng nhúng tay vào.
Người càng đông, mục tiêu càng lớn, rất dễ bị Thất Sát tông đuổi theo.
Nếu đối chiến chính diện, Thần Tiêu Kiếm Tông không sợ bất cứ thế lực nào.
Vừa rồi nếu Thất Sát tông không đặt mai phục đánh úp, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu!
Điều Diệp Thanh Huyền hiện tại sợ nhất là.
Thất Sát tông tìm tới người áo đen, hoặc Vô Cực Ma Tông làm trợ giúp, vậy chính là tử cục.
Chia người ra, tỷ lệ sống sót ra ngoài sẽ cao hơn một chút, nhưng lại càng dễ bị tiêu diệt từng bộ phận.
Phương pháp tốt nhất chính là tìm đến Thanh Vân Tông.
Hai tông liên thủ.
Như vậy cho dù gặp Thất Sát tông, Vô Cực Ma Tông, người áo đen, tùy ý hai thế lực nào cũng có thể ứng phó.
Nhưng Cửu U bí cảnh lớn như vậy, phải đi đâu tìm Thanh Vân Tông?
Cùng là chân truyền đệ tử Dương Phàm, chẳng biết từ lúc nào đã đến sau lưng Diệp Thanh Huyền.
Nhìn người phụ nữ mình ngày đêm mong nhớ, trong lòng hắn nóng rực.
Chỉ một bóng lưng thôi, cũng khiến hắn không thể kiềm chế.
Hận không thể tiến lên ôm lấy, vuốt ve nàng.
Dương Phàm vốn không có ý định tiến vào Cửu U bí cảnh.
Là một chân truyền đệ tử, hắn không thiếu tài nguyên tu luyện, bản thân thiên phú cũng không tệ, không cần phải đi đến nơi nguy hiểm như vậy.
Nhưng sau khi biết Diệp Thanh Huyền sẽ vào Cửu U bí cảnh, hắn liền thay đổi chủ ý.
Trong lòng hắn nghĩ.
Nếu như sau khi mình vào Cửu U bí cảnh, tìm được Diệp Thanh Huyền trước tiên, ba tháng sớm chiều chung sống, nói không chừng sẽ nảy sinh chút tình cảm.
Coi như không nảy sinh tình cảm, cũng có thể lưu lại ấn tượng tốt.
Có rất nhiều người trong Thần Tiêu Kiếm Tông thích Diệp Thanh Huyền, một ấn tượng tốt có thể giúp hắn dẫn trước người khác một bước dài.
Một chân truyền khác là Chu Kiệt cũng nghĩ như vậy.
Nên đã cùng nhau tiến vào.
Chỉ là hai người không ngờ.
Hành trình Cửu U bí cảnh lần này lại nguy hiểm như vậy.
Chu Kiệt thậm chí còn mất mạng.
Dương Phàm cũng mấy lần bị vùi dập trong nguy hiểm.
Bất quá nguy hiểm cũng có chỗ tốt của nó.
Người ta nói rất hay.
Hoạn nạn thấy chân tình.
Càng nguy hiểm, càng có thể vun đắp tình cảm.
Nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Thanh Huyền, Dương Phàm kìm lại cơn khô nóng trong lòng, nhẹ giọng nói: "Sư tỷ, chúng ta nên đi thôi, nếu không Thất Sát tông lại đuổi tới."
"Vậy thì đi thôi!"
Diệp Thanh Huyền nói xong cũng nhảy xuống khỏi chạc cây.
Từ đầu đến cuối đều không quay đầu nhìn Dương Phàm.
Tu luyện công pháp cực hàn đáng ghét thật, tính cách cũng sẽ tương đối cao lãnh.
Lãnh Hàn Sương là như vậy, Diệp Thanh Huyền cũng thế.
Mà loại khí chất này lại càng kích thích lòng chinh phục của đàn ông.
Có lẽ đã quen với tác phong làm việc của Diệp Thanh Huyền, Dương Phàm cũng không để ý, nhảy xuống theo.
Không lâu sau khi đội ngũ Thần Tiêu Kiếm Tông rời đi, người của Thất Sát tông đã đến.
Nhìn đống lửa vừa tàn, cùng đống xương động vật, biết người của Thần Tiêu Kiếm Tông vừa mới nghỉ ngơi ở đây, Miêu Khôn tức giận mắng: "Mẹ! Chạy nhanh thật! ! !"
Trong lòng hắn hiểu rõ, nhất định phải nhanh chóng đuổi theo đội ngũ Thần Tiêu Kiếm Tông.
Khó khăn lắm mới lợi dụng được sự bất ngờ từ việc mai phục và trận pháp đã chuẩn bị tốt, chiếm được ưu thế lớn.
Một khi Thần Tiêu Kiếm Tông đã tỉnh lại, điều chỉnh lại tâm thế, đối đầu chính diện, Thất Sát tông có thể sẽ không chiếm được lợi gì.
Kiếm tu trong giới tu đạo vốn là công phạt đệ nhất.
Nhất định phải thừa lúc nó bệnh, muốn nó mất mạng.
Nếu không kết quả khó mà lường được.
"Truy! ! !"
Miêu Khôn hét lớn một tiếng.
Dẫn đầu hướng theo hướng Thần Tiêu Kiếm Tông đã rời đi mà đuổi theo.
Sau hai canh giờ, lúc trời nhá nhem tối.
Thất Sát tông dựa theo dấu vết mà Thần Tiêu Kiếm Tông lưu lại, đuổi đến một nơi ở giữa sườn núi.
Nơi đây cây cối càng thêm xanh tươi.
Đột nhiên, Miêu Khôn đi đầu dừng bước.
"Sao vậy, sư huynh?" Một đệ tử Thất Sát tông hỏi.
"Lạ lắm! Có vấn đề!"
"Có vấn đề gì?"
Ngay khi hai người đang nói chuyện.
Một tiếng quát nhẹ truyền đến.
"Khởi trận! Báo thù cho những đệ tử Thần Tiêu Kiếm Tông đã chết."
Hơn trăm đạo kiếm quang từ trong rừng rậm phía tây bắn ra.
"Có mai phục! Nghênh chiến!" Miêu Khôn kinh ngạc quát to.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Thần Tiêu Kiếm Tông buổi sáng mới nếm mùi thất bại, tổn thất nặng nề, buổi tối đã dám mai phục bọn hắn.
Đơn giản là một đám người điên.
Kiếm quang rơi xuống đám người Thất Sát tông.
Trong tình huống không hề phòng bị, đối mặt đợt công kích đầu tiên của Thần Tiêu Kiếm Tông, thương vong của Thất Sát tông lên tới hơn mười người.
Gặp tình huống này, Miêu Khôn nghiến răng nghiến lợi mắng: "Khốn kiếp! ! !"
Tiếp đó lại lớn tiếng nói: "Người của Thất Sát tông nghe đây, tất cả xông lên cho ta, không thì chỉ có thể bị làm bia sống."
Vừa dứt lời.
Một thanh trường kiếm lao thẳng tới mặt hắn.
"Đinh! ! !"
Miêu Khôn giơ tay chém xuống, đánh bay thanh kiếm.
Trường kiếm rơi vào tay Diệp Thanh Huyền, lần nữa vung kiếm về phía Miêu Khôn.
Hai người lập tức giao chiến.
Những người còn lại của Thất Sát tông bắt đầu lao về phía trong rừng rậm xung quanh.
Đại chiến giữa hai tông bắt đầu.
Trong một ngày, Thất Sát tông cùng Thần Tiêu Kiếm Tông đã giao chiến hai lần.
Buổi sáng Thần Tiêu Kiếm Tông bị Thất Sát tông mai phục, chiều tối liền phản công lại.
Không thể không nói chiêu này của Thần Tiêu Kiếm Tông thật cao tay.
Khiến cho Thất Sát tông hoàn toàn không thể ngờ tới.
Bởi vậy có thể thấy.
Người dẫn đầu của hai thế lực, Miêu Khôn và Diệp Thanh Huyền đều không phải là người đơn giản...
Bạn cần đăng nhập để bình luận