Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 159: Kiếm Chi Áo Nghĩa (length: 8418)

Thần Tiêu Kiếm Tông, Cô Tồn Phong.
Lâm Phong đứng ở trên đại thụ ngàn năm tuổi.
Hạo Nhiên Kiếm giữ trong tay, còn chưa Xuất Khiếu.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng không có.
Lãnh Hàn Sương tại đỉnh Cô Tồn Phong quan sát.
Khoảng cách trận đại chiến với Ác Long Bang đã qua nửa năm.
Trải qua nguy cơ sinh tử.
Tu sĩ Ly Châu trở nên càng cố gắng tu luyện.
Mọi người đều biết.
Muốn bảo vệ cuộc sống yên tĩnh của bản thân.
Nhất định phải có thực lực cường đại.
Nếu như không phải Lâm Phong đột ngột xuất hiện.
Ly Châu sớm đã rơi vào tuyệt cảnh.
Đều rất rõ ràng, Ly Châu một khi rơi vào tay Ác Long Bang, sẽ có kết cục như thế nào.
Thần Tiêu Kiếm Tông mất đi Lôi Minh kiếm, Thẩm Uyên kiếm, Viêm Long Kiếm, sau khi Trùng Hư công tử chết, tìm thấy trong túi càn khôn.
Cuối cùng Tiêu Chính Huyền đem ba thanh kiếm cho Lâm Phong.
Công bố chỉ có hắn mới có thể phát huy ra uy lực Thần Tiêu bảy kiếm.
Lâm Phong lúc đầu không muốn.
Thế nhưng Tiêu Chính Huyền khăng khăng muốn cho, hắn cũng không tiện một lần, hai lần, ba lần cự tuyệt.
Dứt khoát thu.
Hôm nay, Lâm Phong cố ý gọi Lãnh Hàn Sương đến.
Bởi vì hắn sắp đột phá Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật cấp viên mãn, đến một cảnh giới khác.
Có thể gọi là Kiếm Chi Áo Nghĩa.
Lôi chi áo nghĩa là trong lúc vô tình Lâm Phong dùng diệt thế Lôi Long Kiếp kết hợp Lôi Long cùng ngự lôi thuật sinh ra.
Uy lực có thể xưng cực kỳ kinh khủng.
Một đòn liền diệt đi bảy tên cường giả thập cảnh của Ác Long Bang.
Trong đó còn có hai tên thập cảnh hậu kỳ, một tên thập cảnh đỉnh phong.
Mà tu vi của Lâm Phong, bất quá thập cảnh sơ kỳ.
Chiến tích như vậy, cho dù ở Trung Châu, chỉ sợ cũng chỉ có Trung Châu thập kiệt làm được.
Từ khi ý thức được sự cường đại của Lôi chi áo nghĩa.
Hắn liền say mê loại kỹ năng mạnh hơn tuyệt kỹ nghịch thiên cấp viên mãn này.
Thậm chí Lâm Phong có cảm giác, bản thân lấy thập cảnh sơ kỳ thi triển Lôi chi áo nghĩa, e là cho dù là thập nhất cảnh gặp phải, không chết cũng phải lột da.
Thế là hắn lại dồn sự chú ý vào Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật.
Nếu có thể thông qua ngự lôi thuật cấp viên mãn mà lĩnh ngộ ra Lôi chi áo nghĩa.
Vậy có phải có thể thông qua Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật cấp viên mãn, mà lĩnh ngộ Kiếm Chi Áo Nghĩa?
Thời gian nửa năm.
Lâm Phong dốc toàn bộ tinh thần vào Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật.
Dẫn đến tu vi vẫn dừng lại ở thập cảnh sơ kỳ, không hề tăng lên.
Nhưng hắn cũng không hoảng hốt.
Tài nguyên đầy đủ.
Tu vi lúc nào cũng có thể tăng lên.
Với địa vị hiện tại của Lâm Phong tại Ly Châu.
Muốn tài nguyên chẳng phải là một câu chuyện.
Vô số thế lực sẽ tranh nhau chen lấn hai tay dâng lên.
Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Hay là lĩnh ngộ Kiếm Chi Áo Nghĩa trước quan trọng hơn.
Mới bắt đầu hai tháng, gần như không có chút tiến triển nào.
Dù sao Lôi chi áo nghĩa là do hắn trải qua diệt thế Lôi Long Kiếp, mới trong lúc vô tình lĩnh ngộ được.
Kiếm Chi Áo Nghĩa là không có đầu mối.
Chỉ có thể thông qua luyện tập không ngừng để tìm kiếm.
Công phu không phụ lòng người.
Trải qua hơn nửa năm không ngừng tìm tòi, Lâm Phong rốt cục cảm thấy thời cơ chín muồi.
Hôm nay chính là thời khắc hắn lĩnh ngộ Kiếm Chi Áo Nghĩa.
Bởi vậy mới gọi Lãnh Hàn Sương đang tu luyện Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật tới quan sát, hy vọng sẽ giúp ích được cho nàng.
Cơ hội quan sát lĩnh ngộ áo nghĩa không phải ai cũng có.
Vô cùng hiếm.
Ngay cả Trung Châu thập kiệt cũng không có cơ hội như vậy.
Thế nhưng Lãnh Hàn Sương đứng nửa ngày, cái gì cũng không học được.
Không phải nàng không muốn học, mà là Lâm Phong một mực đứng như vậy, muốn học cũng không biết làm thế nào.
Đột nhiên Lãnh Hàn Sương nghe thấy giọng nói của Lâm Phong.
"Lãnh sư thúc, tập trung chú ý, đừng chớp mắt, một kiếm này... Sẽ rất nhanh!"
Nàng tức khắc chăm chú nhìn Lâm Phong, mắt cũng không dám nháy lấy một cái.
Lúc này trong đầu Lâm Phong hoàn toàn tĩnh lặng.
Đột nhiên ánh mắt co rút, trong lòng thầm nghĩ.
"Kiếm Chi Áo Nghĩa —— thuấn sát!"
Đỉnh Cô Tồn Phong, Lãnh Hàn Sương cảm thấy có gió nhẹ thổi qua, Lâm Phong dường như đã động, nhưng cẩn thận quan sát, giống như lại không động.
Trong lòng cực kỳ mê hoặc.
Không biết rốt cuộc động hay không động.
Lại không dám lên tiếng quấy rầy đối phương.
Chẳng lẽ đã làm xong chiêu?
Vừa mới nghĩ đến đây.
Lâm Phong đã xoay người lại.
"Lãnh sư thúc, một kiếm vừa rồi, ngươi thấy rõ không?"
Lãnh Hàn Sương cười khổ lắc đầu.
Quả nhiên đã xuất kiếm.
Nàng chỉ cảm thấy có gió nhẹ thổi qua.
Những thứ khác không thấy gì cả.
Bất quá một kiếm này nhanh thì có nhanh, nhưng mà uy lực giống như cũng không tốt lắm.
Hay là còn có hiệu quả khác, mà mình không phát hiện?
Uy lực của Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, Lãnh Hàn Sương rất hiểu rõ.
Nhưng một kiếm này, ngoại trừ nhanh một chút, nàng không thấy có gì khác biệt so với kiếm bình thường.
Hoàn toàn không thể so sánh được với Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật.
Tiếp theo Lãnh Hàn Sương chợt phát hiện, ở phía sau Lâm Phong.
Cách rất xa, một ngọn núi bị chặt đứt, nửa phần trên chậm rãi rơi xuống.
Nàng mở to hai mắt nhìn.
Trợn mắt há mồm nhìn một màn khó tin.
Ngọn núi kia ở bên ngoài Thần Tiêu Kiếm Tông.
Từ Cô Tồn Phong nhìn qua thì không lớn.
Đó là vì khoảng cách quá xa.
Hai nơi cách nhau, chừng mấy trăm cây số.
Cách mấy trăm cây số mà một kiếm có thể chặt đứt một ngọn núi?
Mấu chốt là nàng căn bản không phát hiện Lâm Phong rút kiếm.
Nhìn biểu hiện của Lãnh Hàn Sương, Lâm Phong quay người đi.
Đợi đến khi nửa phần trên ngọn núi ở xa hoàn toàn rơi xuống, mới lại quay lại.
"Lãnh sư thúc, ngươi không thấy rõ sao?"
"Không thấy! Đây là kiếm chiêu gì?" Lãnh Hàn Sương lắc đầu hỏi.
"Ta gọi nó là Kiếm Chi Áo Nghĩa —— thuấn sát! Khoảnh khắc giết chóc, cùng đẳng cấp với Lôi chi áo nghĩa."
Cùng đẳng cấp với Lôi chi áo nghĩa?
Lãnh Hàn Sương nhớ lại trận đại chiến nửa năm trước.
Lâm Phong sử dụng Lôi chi áo nghĩa, triệu hồi một đầu Lôi Long vạn trượng, một hơi nuốt chửng bảy vị cường giả thập cảnh của Ác Long Bang.
"Làm sao mới có thể học được nó?" Lãnh Hàn Sương tràn đầy mong đợi truy hỏi.
Thân là Kiếm tu, làm sao có thể từ chối kiếm chiêu có thể vượt cấp chém giết địch nhân.
Mặc dù biết không dễ học, nhưng cũng không cam tâm từ bỏ.
Ít nhất cũng phải chờ Lâm Phong nói ra để nàng hết hy vọng!
"Chờ khi Lãnh sư thúc tu luyện Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật tới cấp viên mãn, thì sẽ có cơ hội lĩnh ngộ."
Lãnh Hàn Sương nghe xong, trong lòng lập tức nguội lạnh một nửa.
Bây giờ Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật của nàng vẫn còn cấp nhập môn, đến tinh thông còn không biết cần bao lâu, chớ nói chi là viên mãn.
Có lẽ đời này đều không thể lĩnh ngộ được!
"Thôi được rồi, ta ngay cả tinh thông cấp còn chưa tới, chỉ sợ không có cơ hội." Lãnh Hàn Sương lộ vẻ đắng chát.
"Lãnh sư thúc ngài quá nôn nóng, mọi thứ đều cần phải có quá trình dần dần, không gấp được! Kỳ thật thiên phú của ngài rất cao, chỉ là tiếp xúc với ta nhiều, tự cho mình quá kém, lòng tin bị bào mòn, tiếp tục như vậy ngài sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn vô tận, vĩnh viễn không thể thoát ra, bây giờ điều ngài cần làm là nhặt lại lòng tin, cố gắng tu luyện, tin rằng với thiên phú của ngài, rất nhanh sẽ có thể tu luyện Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật đến cấp viên mãn."
Lãnh Hàn Sương nghe vậy sững sờ.
Trong đầu có một cảm giác sáng tỏ thông suốt.
Đúng vậy!
Tại sao bản thân cứ phải so với tên yêu nghiệt Lâm Phong này?
Ngoại trừ Lâm Phong.
Nàng tự nhận là không thua bất cứ ai.
Từ khi biết Lâm Phong chính là Quỷ Diện, Lãnh Hàn Sương tự tin liền bắt đầu lung lay.
Cảm thấy Lâm Phong mới hơn hai mươi tuổi, mà đã mạnh như vậy, so với hắn thì bản thân kém quá xa.
Thực sự khác biệt một trời một vực.
Sau một thời gian, trong lòng đã ngầm thừa nhận bản thân không được.
Dẫn đến tu luyện làm nhiều công ít.
Kiếm tu không chỉ cần thiên phú, còn cần một trái tim kiên định, mới có thể đi xa hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận