Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 223: Không tin (length: 8450)

Trong bóng tối Lâm Phong hơi kinh ngạc.
Hắn đối với năng lực ẩn nấp của mình, vẫn khá có lòng tin.
Chưa từng nghĩ lại có người cùng cảnh giới có thể phát hiện ra mình.
Nhưng quả thực thật bất ngờ.
Đương nhiên bị phát hiện, cũng không cần phải tiếp tục ẩn giấu nữa.
Lâm Phong chậm rãi đi ra.
Để tránh gây nên những phiền phức không cần thiết.
Trên mặt mang theo mặt nạ.
Không nhìn thấy hình dạng.
Lúc này bóng đêm đã buông xuống.
Bất quá đối với người tu đạo cường đại mà nói, sớm đã có năng lực nhìn đêm, đêm tối không cách nào tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đến bọn họ.
"Ngươi là ai? Tại sao phải núp trong bóng tối?"
Cơ Nguyệt Vũ tinh thần căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, lúc nào cũng có thể ra tay.
Thân phận nàng là di tộc Thánh Triều, là tuyệt đối không thể bại lộ.
"Vũ tiên tử đừng hiểu lầm, ta không phải địch nhân của ngươi." Lâm Phong trả lời.
"Ta hỏi ngươi một lần nữa, rốt cuộc ngươi là ai?" Cơ Nguyệt Vũ tiếp tục truy vấn.
Tinh thần vẫn duy trì tập trung cao độ.
Cũng không vì một câu "không phải địch nhân" của Lâm Phong mà lơ là cảnh giác.
Sở dĩ không ra tay.
Là nàng không hoàn toàn chắc chắn sẽ chiến thắng người này.
Nếu không đã sớm đánh chết.
"Ta là ai tạm thời còn không thể nói cho ngươi! Ngươi chỉ cần biết rõ, chúng ta có chung kẻ địch là được."
Lâm Phong quyết định tạm thời không bại lộ thân phận người thừa kế Cửu U Thánh Chủ, tự nhiên sẽ không nói ra.
"Ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi không nói thì đừng trách ta không khách khí!"
Cơ Nguyệt Vũ dứt lời.
Đã xuất thủ.
Nàng không thể đem hi vọng ký thác lên người khác.
Nếu đối phương đã biết thân phận di tộc Thánh Triều của mình, vậy thì chết đi!
Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.
Lá cây xung quanh dưới sự thao túng của Cơ Nguyệt Vũ, biến thành vô số gai nhọn, chỉ hướng Lâm Phong.
"Cho ngươi thêm một cơ hội, nói hay không?"
Cơ Nguyệt Vũ thân thể bay lên không, ở trên cao nhìn xuống hỏi.
"Không có gì để nói! Vũ tiên tử muốn chiến, vậy thì cứ đánh đi! Ta cũng muốn lĩnh giáo thực lực của Vũ tiên tử." Lâm Phong bình tĩnh nói.
Đến Trung Châu trận chiến đầu tiên, chính là đối đầu với cường giả không kém gì Trung Châu thập kiệt, khiến hắn có chút ít hưng phấn.
Tu vi của Vũ tiên tử chính là thập nhất cảnh hậu kỳ, bản thân bất quá thập nhất cảnh sơ kỳ, lại thêm không thể sử dụng con át chủ bài lớn nhất là Cửu Chuyển Phân Thân Thuật, để tránh bại lộ thân phận, trận chiến này e là sẽ cực kỳ gian nan.
Nhưng Lâm Phong không sợ.
Hắn cũng thích chiến đấu cùng cường giả.
Như vậy mới có thể tìm ra những chỗ chưa đủ của bản thân.
Từ đó sửa lại, tích lũy kinh nghiệm.
"Ngươi tự tìm! ! !"
Cơ Nguyệt Vũ mở tay phải hướng về phía Lâm Phong, dùng sức nắm chặt.
Lá cây trên bầu trời, hóa thành gai nhọn sắc bén, toàn bộ hướng về Lâm Phong đánh tới.
Đối mặt với công kích không góc chết toàn phương vị.
Lâm Phong tránh cũng không thể tránh.
Thậm chí không dám dùng nhục thân đón đỡ.
Tầng mười Ngũ Cầm Hí không thể ngăn cản công kích mà Vũ tiên tử thập nhất cảnh thi triển.
Lá cây hóa thành gai nhọn, không ngừng rơi vào người Lâm Phong.
"Đinh đinh đinh ~~~"
Vô số âm thanh chói tai vang lên.
Đợi đến một lát sau, công kích kết thúc.
Chỉ thấy xung quanh thân thể Lâm Phong, xuất hiện vô số kiếm khí, hình thành kiếm khí hộ thể, chặn lại công kích từ lá cây của múa Tiên Tử Thụ.
"Vũ tiên tử, đắc tội! ! !"
Lâm Phong hội tụ sức mạnh thân thể vào hai chân, dùng sức đạp một cái, dưới mặt đất hình thành một cái hố lớn.
Thân thể như pháo bắn, bắn về phía Cơ Nguyệt Vũ đang ở trên không.
Lập tức tới trước người Cơ Nguyệt Vũ, tay phải hội tụ lực lượng, một quyền đánh tới.
"Bành! ! !"
Ngay khi nắm đấm của Lâm Phong sắp đụng phải Cơ Nguyệt Vũ thì một kết giới đột nhiên xuất hiện bên ngoài thân thể, ngăn lại cú đấm.
Bất quá lực lượng khổng lồ vẫn là đánh bay Cơ Nguyệt Vũ ra ngoài.
Lâm Phong thừa thắng xông lên.
Tiếp tục truy kích mà lên.
Hắn biết rõ bản thân đang bị hạn chế rất lớn.
Không thể dùng Cửu Chuyển Phân Thân Thuật.
Kiếm Chi Áo Nghĩa và Lôi Chi Áo Nghĩa uy lực quá lớn, Lâm Phong cũng không muốn gây tổn thương đến Vũ tiên tử, cũng không thể dùng.
Ngay cả Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật cũng không thể dùng.
Chỉ có thể dùng những thứ đã học được tại Thần Tiêu Kiếm Tông.
Một khi để Vũ tiên tử nắm thế chủ động, bản thân nhất định sẽ rơi vào khốn cảnh.
Lâm Phong đuổi theo.
Cơ Nguyệt Vũ cũng tiến lên đón.
Hai người đại chiến với nhau.
Trận chiến này, trừ những thứ được truyền thừa từ Cửu U Thánh Chủ không thể dùng, Lâm Phong có thể nói đã dốc hết sức.
Túi càn khôn bị mất ở Vô Tận hải.
Không có một kiện vũ khí thuận tay.
Dẫn đến thực lực không cách nào phát huy hết.
Lại thêm việc không thể dùng hai loại áo nghĩa vừa lĩnh ngộ, sợ làm bị thương Vũ tiên tử.
Kết quả là Lâm Phong luôn ở thế hạ phong, bị Vũ tiên tử áp chế gắt gao.
Thỉnh thoảng trên người sẽ còn bị trúng chiêu.
Còn những công kích của hắn, đến kết giới phòng ngự của Vũ tiên tử cũng không phá nổi.
Thuộc về toàn bộ quá trình bị đánh.
Khi hai người tách ra, đứng riêng ở trên không.
Tạo thành một sự so sánh rõ ràng.
Lâm Phong trên người rách nát tả tơi, trông rất chật vật, cũng may nhục thân của hắn đủ cường đại, vết thương không nặng.
Ngược lại Vũ tiên tử, vẫn dáng vẻ tiên khí bồng bềnh, chỉ có chút ít thở dốc, trán lấm tấm mồ hôi, ngực đầy đặn không ngừng phập phồng, thêm phần quyến rũ.
"Vũ tiên tử, hôm nay đến đây thôi nhé! Ngày khác gặp lại." Lâm Phong có ý định rút lui.
Tiếp tục đánh nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Bị bó tay bó chân chiến đấu, khiến người ta rất khó chịu.
"Ta đã nói, không nói ra thân phận của ngươi, đừng hòng rời đi!" Cơ Nguyệt Vũ tiện tay vung lên.
Càng nhiều lá cây từ bốn phương tám hướng tụ đến, hóa thành gai nhọn, bao vây bốn phía lại, phòng ngừa Lâm Phong bỏ chạy.
"Ai ~~~ Vũ tiên tử, chúng ta thật sự là bằng hữu mà! Cần gì chứ!" Lâm Phong thở dài một hơi.
"Ngươi nếu biết thân phận ta, còn tưởng có thể an toàn rời đi sao?"
Thật ra Cơ Nguyệt Vũ rất tò mò thân phận của Lâm Phong.
Mặc dù đang đeo mặt nạ, nhưng có thể cảm giác được rất trẻ.
Lại không thuộc bất kỳ người nào trong Trung Châu thập kiệt.
Thực lực lại không thể xem thường.
Tu vi chỉ có thập nhất cảnh sơ kỳ.
Cảm giác còn khó đối phó hơn thập cảnh hậu kỳ.
Còn có một điểm quan trọng nhất.
Trong lúc chiến đấu, Cơ Nguyệt Vũ rõ ràng cảm giác đối phương nương tay, cũng không dùng hết thực lực chân chính.
Hơn nữa trên người người này, nàng cảm thấy một luồng nguy cơ như có như không.
Chứng tỏ đối phương ẩn giấu rất sâu.
Rõ ràng biết mình là di tộc Thánh Triều, còn nói là bạn bè.
Đến cùng ai lại là bạn của di tộc Thánh Triều?
Cơ Nguyệt Vũ trăm mối vẫn không có cách giải.
Theo như nàng biết, những thế lực từng giao hảo với Cửu U Thánh Triều, sau khi Thánh Triều bị ba thế lực lớn liên thủ tiêu diệt, đều đã tuyên bố cắt đứt quan hệ với Thánh Triều.
Trong vạn năm qua, chưa từng nghe thấy có thế lực nào giúp đỡ di tộc Thánh Triều.
Dù sao giúp đỡ di tộc Thánh Triều, có nghĩa là đối đầu với ba thế lực lớn.
Không ai dám làm vậy.
Dù là những thế lực trong top 10.
Cũng không ai muốn đồng thời đắc tội Âm Nguyệt Hoàng Triều, Huyết Ma tông và Hạ Hầu nhất tộc.
Huống chi là các thế lực khác.
"Vũ tiên tử, chúng ta thật sự không phải là kẻ địch, ta cũng sẽ không nói ra chuyện ngươi là di tộc Thánh Triều." Lâm Phong lần nữa nhấn mạnh.
"Chứng minh như thế nào?" Cơ Nguyệt Vũ hỏi.
"Không thể chứng minh, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, thế lực mà ta ở, có giao tình với Cửu U Thánh Triều, tương lai sẽ giúp ngươi đối phó với ba thế lực lớn, tái tạo huy hoàng cho Cửu U Thánh Triều." Lâm Phong trả lời.
"Xin lỗi! Không nói ra thân phận, ta không thể tin ngươi!" Cơ Nguyệt Vũ lắc đầu.
Mặc dù nàng cũng muốn có một minh hữu không tầm thường, nhưng đối phương không nói ra thân phận, tuyệt đối không thể thả đi.
Bởi vì nàng không dám đánh cược!
"Vũ tiên tử, thân phận của ta hiện tại thật sự không thể nói cho ngươi! Sau này có cơ hội, nhất định sẽ cho ngươi biết."
"Vậy hôm nay ngươi đừng đi đâu, ở lại đi!"
"Nhất thiết phải vậy sao?"
"Phải! ! !" Cơ Nguyệt Vũ trịnh trọng trả lời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận