Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 421: Trảm Đạo cảnh chi chiến (length: 8188)

Đới Thiên Sinh cùng Ngô Thiên Nguyệt hai người vừa mới đuổi theo, liền thấy Táng Thiên Quan cùng một đầu cự gấu đen lớn hư ảnh đụng vào nhau.
Tiếng nổ vang trời khiến hai người đều giật mình.
Bọn họ không ngờ rằng, ở nơi hoang vu hẻo lánh trên đại lục này, lại còn ẩn giấu cao thủ có thể cản Xích Thi Đồng Tử.
Mặc dù va chạm không gây ra tổn thương thực chất cho Táng Thiên Quan, nhưng lại cản trở lớn con đường tiến lên của nó.
Bất quá lực lượng khổng lồ cũng làm cho Hắc Hùng hư ảnh biến mất, phân thân thứ ba của Lâm Phong bị đánh tan.
Táng Thiên Quan dưới tác dụng của phản lực, lùi về phía sau một khoảng cách.
Chờ nó lần nữa muốn xông tới thì.
Đằng sau Đới Thiên Sinh cùng Ngô Thiên Nguyệt đã đuổi kịp.
"Phong Chi Bích! ! !"
"Bá Vương độc Long thương! ! !"
"Ầm ầm ~~~ "
Táng Thiên Quan bị Phong Chi Bích chặn đường, lại bị Bá Vương độc Long thương đánh trúng, cộng thêm những tích lũy trước đó, Xích Thi Đồng Tử bên trong rốt cục bị thương nặng.
"Ông ~~~ "
Xích Thi Đồng Tử phát ra tiếng rít.
Phải biết Táng Thiên Quan bị Đới Thiên Sinh và Ngô Thiên Nguyệt xem như bóng da đá qua đá lại mấy trăm lần, Xích Thi Đồng Tử đều không phát ra một chút âm thanh.
Lúc này cuối cùng đã đến cực hạn của hắn.
Hai người đuổi theo phía sau lộ ra vẻ vui mừng.
Xem ra Xích Thi Đồng Tử đã không chịu nổi nữa.
Chỉ cần tiếp tục công kích xuống.
Xích Thi Đồng Tử tất nhiên sẽ phải rời khỏi Táng Thiên Quan.
Nếu không thì hắn sẽ chết ở bên trong.
"Phong Chi Nộ! ! !"
Đới Thiên Sinh trong tay quạt xếp vung lên.
Cuồng phong quét sạch đi, mục tiêu nhắm thẳng vào Táng Thiên Quan.
"Lôi đình nhất kích! ! !"
Ngô Thiên Nguyệt trong tay trường thương màu vàng tuột ra.
Với thế lôi đình vạn quân, lao thẳng đến Táng Thiên Quan.
Hai người đều toàn lực đánh ra.
Thế tất yếu bức Xích Thi Đồng Tử ra khỏi Táng Thiên Quan.
Lâm Phong đứng ở đằng xa, khẩn trương nhìn trận chiến.
Cường giả Trảm Đạo cảnh thật sự quá mạnh.
Hắn dùng ba phân thân, vẻn vẹn làm chậm bước tiến của Xích Thi Đồng Tử.
Còn may hai người kia đuổi theo.
Nếu không lúc này Xích Thi Đồng Tử có lẽ đã tới Dịch Thành.
Vậy thì người nghênh đón Dịch Thành, chính là tử vong.
Đối diện Trảm Đạo cảnh, Lâm Phong cảm thấy bất lực sâu sắc.
Nói cho cùng vẫn là tu vi quá thấp.
Nếu như mình có tu vi Thăng Linh cảnh đỉnh phong, phối hợp một loạt thủ đoạn, tuyệt đối sẽ không sợ cường giả Trảm Đạo cảnh.
Đáng tiếc hắn chỉ có tu vi Thuế Phàm cảnh đỉnh phong, còn kém quá xa.
Nếu có thể vượt qua lần nguy cơ này, nhất định phải dồn toàn bộ tinh lực vào việc nâng cao tu vi.
Chỉ khi tu vi tăng lên, mới có thể thong dong đối phó với mọi nguy cơ, không đến mức bị nghiền ép mà không có sức phản kháng.
"Ầm ầm! ! !"
Táng Thiên Quan sau khi nhận một kích toàn lực từ Đới Thiên Sinh và Ngô Thiên Nguyệt, đã mở nắp quan tài.
Xích Thi Đồng Tử toàn thân quấn đầy băng vải đi ra, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm hai người: "Các ngươi thật đáng chết! ! !"
Hiện tại hắn đang vô cùng tức giận.
Chỉ cần thêm một chút thời gian, là có thể hấp thu đủ sinh cơ, mở ra cấm thuật Thi Vương mộ, tạm thời nâng tu vi lên Trảm Đạo cảnh trung kỳ.
Đồng thời trong lòng Xích Thi Đồng Tử tràn đầy nghi hoặc.
Rõ ràng Đới Thiên Sinh và Ngô Thiên Nguyệt đều ở phía sau.
Vậy người vừa rồi ngăn cản phía trước là ai?
Có thể làm cho Táng Thiên Quan đang di chuyển với tốc độ cao đột ngột dừng lại, rồi bị đẩy lui, tuyệt không phải người bình thường có thể làm được.
"Kẻ nên chết là ngươi! Xích Thi Đồng Tử, ngươi làm nhiều việc ác, coi mạng người như cỏ rác, nơi ngươi đi qua, sinh linh lụi tàn, hôm nay ta Ngô Thiên Nguyệt sẽ thay trời hành đạo, chém giết ngươi ở đây, khiến ngươi từ nay về sau không còn cách nào làm ác nữa." Ngô Thiên Nguyệt cười lạnh.
"Xích Thi Đồng Tử, hãy thúc thủ chịu trói đi! Rời khỏi Táng Thiên Quan, ưu thế của ngươi đã không còn, không phải là đối thủ của chúng ta, phản kháng cũng vô ích." Đới Thiên Sinh phụ họa.
"Hừ! Muốn giết ta? Liền xem các ngươi có bản lĩnh đó không, ta Xích Thi Đồng Tử tung hoành Vạn Tượng Tinh Vực bao năm, ngay cả Trảm Đạo đỉnh phong còn không giết được ta, chỉ bằng hai kẻ Trảm Đạo sơ kỳ như các ngươi cũng muốn giết ta? Nằm mơ đi!"
"Xích Thi Đồng Tử, trước đây ngươi chẳng qua là dựa vào sức phòng ngự siêu mạnh của Táng Thiên Quan thôi, bây giờ đã ra khỏi cái mai rùa kia rồi, ngươi hết cơ hội rồi, xem thương! ! !"
Ngô Thiên Nguyệt nói xong, liền tiện tay vung ra, trường thương màu vàng tới tay, múa một vòng thương hoa, hướng Xích Thi Đồng Tử nhanh chóng tới gần.
Đới Thiên Sinh cũng lập tức cùng lên.
Hai người liên thủ đối phó Xích Thi Đồng Tử, vẫn còn chút tự tin.
Xích Thi Đồng Tử lấy Táng Thiên Quan làm vũ khí, cùng Đới Thiên Sinh và Ngô Thiên Nguyệt đại chiến.
Trong khoảnh khắc.
Trên chiến trường cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy.
Dư ba chiến đấu phá hủy tất cả mọi thứ xung quanh.
Lâm Phong chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Chiến đấu cấp độ này, hắn căn bản không thể nhúng tay vào, thậm chí đến gần một chút cũng không được.
Ba người đều là Trảm Đạo cảnh sơ kỳ.
Thêm việc Xích Thi Đồng Tử bị nội thương trong Táng Thiên Quan, tự nhiên không phải đối thủ của Đới Thiên Sinh liên thủ với Ngô Thiên Nguyệt.
Gần như cả quá trình đều bị đè đầu đánh.
Băng vải quấn trên người hắn đã đứt ra mấy chỗ.
Lực phòng ngự thân thể của hắn kém xa so với Táng Thiên Quan.
Mắt thấy tiếp tục nữa, thế yếu của mình càng lúc càng lớn, Xích Thi Đồng Tử biết không thể đợi thêm.
Chỉ có mở ra bí pháp Thi Vương mộ mới có một chút hy vọng sống.
Có thể do không đủ sinh cơ để hấp thụ, cưỡng ép mở ra bí pháp Thi Vương mộ sẽ có di chứng rất lớn.
Nhưng lúc này Xích Thi Đồng Tử đã không quản được nhiều nữa.
"Đều là các ngươi ép ta!"
Xích Thi Đồng Tử ngửa mặt lên trời thét dài.
Phát ra một tiếng gầm rú kinh người.
"Ông! ! !"
Một luồng khí lãng cường đại, lấy Xích Thi Đồng Tử làm trung tâm, lan ra tứ phương.
Ngay cả Đới Thiên Sinh và Ngô Thiên Nguyệt cũng bị chấn động liên tiếp lùi về sau.
Lâm Phong ở xa thấy tình thế không ổn, vội kéo dài khoảng cách, mới không bị ảnh hưởng.
Trên chiến trường không ngừng vang lên tiếng va chạm.
Do khoảng cách quá xa, Lâm Phong không thể thấy rõ tình huống chiến đấu.
Suy nghĩ chốc lát.
Vẫn là quyết định tới gần hơn một chút.
Ít nhất cũng phải có thể quan sát được tình hình chiến đấu.
Dù sao kết quả trận chiến này sẽ quyết định vận mệnh của đại lục Cửu Châu.
Một khi để Xích Thi Đồng Tử giành thắng lợi, nhất định sẽ hút cạn sinh cơ của toàn bộ nhân loại trên đại lục Cửu Châu để phục hồi thương thế.
Hy vọng hai cường giả Trảm Đạo cảnh còn lại nỗ lực một chút.
Đừng để hai đánh một mà còn bị phản sát, vậy thì mất mặt.
Các ngươi mất mặt không sao, đại lục Cửu Châu có thể gặp họa.
Ngay lúc Lâm Phong tới gần chiến trường, âm thanh chiến đấu đột ngột dừng lại, trong lòng hắn tức khắc căng thẳng.
Chiến đấu kết thúc rồi sao?
Kết quả thế nào?
Ai thắng? Ai thua?
Tuyệt đối đừng để Xích Thi Đồng Tử thắng.
Nhất định không được!
Mang theo tâm trạng hồi hộp, Lâm Phong nhanh bước chân hơn, đi tới rìa chiến trường.
Trước mắt là một mảng mờ mịt.
Chỉ thấy trên chiến trường sương mù dày đặc, căn bản không thấy rõ tình hình cụ thể.
Trong lòng Lâm Phong rối bời.
Có nên lại tiến gần một chút không?
Nhưng nhỡ đâu bọn họ đang tạm dừng nghỉ, mình lao tới chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Với tu vi hiện tại của hắn, căn bản không thể ngăn cản dư ba chiến đấu của ba vị cường giả Trảm Đạo cảnh.
Bản thể không thể đi được, phái phân thân đi xem tình hình chiến đấu một chút vậy!
Thế là hắn điều khiển một phân thân tới gần chiến trường, muốn biết tình hình chiến đấu mới nhất.
Gần hơn, gần hơn.
Khi khoảng cách với chiến trường ngày càng rút ngắn.
Tim Lâm Phong lại lần nữa căng thẳng.
Ngay lúc này, sự cố bất ngờ xảy ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận