Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 320: Tiên Thiên (length: 7678)

"Ngươi thật sự không biết chúng ta?" Người đàn ông trung niên cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.
Lâm Phong lắc đầu.
Hắn mà biết, đã không hỏi rồi.
"Ta là phụ thân ngươi, đây là mẫu thân ngươi, nàng là muội muội của ngươi, chúng ta là một nhà bốn người." Người đàn ông trung niên giới thiệu.
"Phụ thân? Mẫu thân? Muội muội?" Lâm Phong cúi đầu tự lẩm bẩm.
Ngẩng đầu lên.
Ba cặp mắt mang theo chờ đợi nhìn về phía hắn.
"Ta vẫn là nghĩ không ra!"
Người đàn ông trung niên gượng gạo cười một tiếng: "Không có gì! Ngươi chỉ là mất trí nhớ tạm thời, tĩnh dưỡng mấy ngày, sẽ nhớ lại thôi."
Một bên, người phụ nữ trung niên đang len lén lau nước mắt.
Cô thiếu nữ thì nhẹ giọng an ủi bà.
"Ừ!" Lâm Phong gật gật đầu.
Nói tiếp: "Ta muốn nghỉ ngơi một chút!"
"Tốt, Tiểu Phong con cứ nghỉ ngơi trước, chúng ta ra ngoài trước, lát nữa mang cơm cho con."
Ba người rời khỏi phòng.
Để lại Lâm Phong một mình trên giường suy nghĩ.
Không lâu sau, cô thiếu nữ bưng một bát canh thịt thơm ngào ngạt đi đến.
"Anh, đây là mẹ đặc biệt chuẩn bị canh thịt cho anh, nhân lúc còn nóng ăn đi!"
"Cảm ơn!" Lâm Phong nhận lấy bát.
"Với anh còn khách sáo làm gì!"
Nhìn bát canh thịt, trong đầu Lâm Phong hiện ra một món ăn khác.
Thịt nướng! ! !
Hình như bản thân thích ăn thịt nướng hơn.
Cô thiếu nữ thấy Lâm Phong mãi không ăn, hỏi: "Anh, sao anh không ăn?"
"Ta đang nghĩ một chuyện quan trọng, nhưng nghĩ không ra!" Lâm Phong trả lời.
"Chuyện này còn không đơn giản sao? Anh quên chúng ta đấy! Quên cả cha mẹ và em gái, chẳng lẽ còn chưa đủ quan trọng?"
Lâm Phong nghĩ ngợi.
Hình như thật sự là như vậy.
Hắn cũng không xoắn xuýt nữa.
Ăn hết thịt, uống cạn canh.
Rất nhanh một bát canh thịt đã bị hắn ăn sạch sẽ, vẫn còn cảm giác chưa thỏa mãn.
"Anh, đưa bát cho em này! Anh cứ tiếp tục nghỉ ngơi!"
"Tốt! Cảm ơn, đúng rồi, tên em là gì, anh không nhớ gì cả."
"Anh, em tên Tô Hề Dao!"
Cô thiếu nữ nói xong thì quay người rời khỏi phòng.
Tô Hề Dao?
Em gái tên Tô Hề Dao?
Vậy phụ thân tên gì?
Tô Mộ Bạch?
Còn bản thân?
Lâm Phong?
Vì sao không mang họ Tô?
Chẳng lẽ là nhặt được à!
Mấy nghi vấn làm Lâm Phong rối bời.
Hắn quyết định nghỉ ngơi trước, ngày mai hỏi lại.
Ngày thứ hai.
Lâm Phong nhận được câu trả lời từ phụ thân Tô Mộ Bạch.
Quả nhiên bản thân là nhặt được.
Nói đúng hơn, Tô Mộ Bạch không phải là cha ruột mà là nghĩa phụ.
Tương lai cũng có thể là nhạc phụ.
Bởi vì hai vợ chồng đều có ý gả Tô Hề Dao cho Lâm Phong.
Một nhà bốn người sống ở một nơi tách biệt với thế giới bên ngoài.
Xung quanh toàn là rừng rậm nguyên sinh vô biên vô hạn.
Bình thường lúc không có việc gì thì lên núi săn bắn, kiếm thức ăn.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt một tháng đã trôi qua.
Lâm Phong từ khi tỉnh lại ba ngày sau đã bắt đầu giúp nghĩa phụ Tô Mộ Bạch lên núi đi săn.
Từ khi có Lâm Phong gia nhập.
Vận may của bọn họ dường như đặc biệt tốt.
Bởi vì cái gọi là cha con đồng lòng, lợi hại như gươm bén.
Trong nhà ngày càng có nhiều con mồi.
Ăn không hết, căn bản ăn không hết.
Một ngày mới.
Lâm Phong đang chuẩn bị cùng Tô Mộ Bạch lên núi đi săn, lại bị Tô Hề Dao ngăn lại, cô chỉ vào Lâm Phong, tức giận nói: "Anh, đều tại anh, đi săn nhiều như vậy mang về, còn làm món thịt nướng ngon như vậy, dạo này em đều béo."
"Ha ha ha ~~~"
Lời của cô em gái khiến mọi người cười ồ lên.
"Cười cái gì mà cười! Các người không thể đi săn nữa, đi nữa em sắp béo thành heo mất."
"Vậy thì em bớt ăn chút đi?" Lâm Phong vừa cười vừa hỏi.
"Thịt nướng của anh ngon quá, em . . . Em không kìm lòng được."
"Vậy thì đừng trách anh!"
"Không được, dù sao các người không được đi săn nữa, cũng không được làm thịt nướng."
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tô Hề Dao.
Hai cha con ngừng việc lên núi đi săn.
Dù sao thức ăn dự trữ, đủ cho họ ăn trong một thời gian rất dài.
Hôm nay, Lâm Phong ngồi trên sườn núi cách nhà không xa.
Nhìn phong cảnh phía xa.
Phía sau truyền đến một giọng nói.
"Anh, anh làm gì thế?" Tô Hề Dao đi tới, cùng ngồi cạnh hắn.
"Không có gì, đến ngắm phong cảnh thôi! Phong cảnh ở đây rất đẹp!" Lâm Phong trả lời.
"Đúng là rất đẹp!"
"Hề Dao, em có nghĩ đến việc ra khỏi khu núi sâu này không?"
"Không có! Sống ở đây không tốt sao? Có cha mẹ, có người em yêu."
Người yêu trong miệng nàng, hiển nhiên chính là Lâm Phong.
Tục ngữ có câu ở lâu sinh tình.
Hai người sớm tối ở chung hơn mười năm, đã sớm nảy sinh tình cảm vượt trên mức huynh muội.
"Ta rất tò mò thế giới bên ngoài như thế nào!"
"Thế giới bên ngoài? Chắc cũng không khác nơi này là mấy!"
"Sao có thể? Thế giới bên ngoài gọi là thành thị, hoàn toàn không giống nơi này."
"Thành thị? Đó là nơi nào?"
"Nơi có rất nhiều người tụ tập lại với nhau, ta thật muốn đi xem."
"Anh, anh muốn ra ngoài sao? Anh không cần em nữa à? Không cần cha mẹ nữa à?" Tô Hề Dao cuống cuồng muốn khóc.
Nàng sợ Lâm Phong ra khỏi đại sơn, bỏ lại tất cả ở nơi này.
"Em làm gì thế? Ta chỉ thuận miệng nói thôi, sao có thể không cần mọi người! Nơi này mới là nhà của ta." Lâm Phong dở khóc dở cười.
Không ngờ bản thân chỉ thuận miệng nói, mà cô em gái lại phản ứng lớn đến vậy.
"Thật không?"
"Thật!"
Hai người rúc vào nhau, nhìn về phương xa.
Im lặng hồi lâu.
Lâm Phong mở miệng nói: "Nơi này rất tốt! Ta cũng rất thích cuộc sống ở đây, đáng tiếc các người vẫn là không hiểu ta!"
Tô Hề Dao lập tức hỏi: "Anh, ý anh là sao?"
"Không có ý gì! Chỉ là muốn nói cho em biết, đây chỉ là ham muốn bề ngoài của ta, điều ta thật sự muốn ở trong lòng, các người không thể cho được! Vậy nên cũng không thể giữ chân ta."
"Anh, rốt cuộc anh sao vậy? Sao cứ nói những lời khó hiểu này?" Cô em gái vừa khóc vừa hỏi.
"Quả là một kiếp thất tình lục dục! Có thể dựa trên những suy nghĩ trong lòng, tạo ra một ảo cảnh chân thật như vậy, những người tâm trí không vững, e rằng thật sự sẽ bị lạc trong cái kiếp thất tình lục dục này mà không thể thoát ra được, đáng tiếc ta không thuộc nhóm người đó."
Kỳ thật Lâm Phong đã sớm biết đây là ảo cảnh.
Hắn không vạch trần, chỉ là muốn xem trong cái ảo cảnh này, đến cùng có bao nhiêu phần thật.
Sau một tháng trải nghiệm.
Không thể không nói, hoàn toàn có thể đánh tráo sự thật.
Thảo nào Ninh Tố Phi nói với hắn, muốn đột phá đến Tiên Thiên cảnh, ngoài việc phải có nhục thân và thần hồn cường đại, vượt qua Nhục Thân Kiếp và Thần Hồn Kiếp, còn cần phải có ý chí và niềm tin kiên định, mới có thể vượt qua kiếp thất tình lục dục cuối cùng, trở thành người người ngưỡng mộ Tiên Thiên cảnh.
Ảo cảnh do kiếp thất tình lục dục tạo ra, thực sự có thể đánh tráo sự thật, khiến người ta khó phòng bị.
Đáng tiếc gặp Lâm Phong.
Hắn vốn dĩ không phải người của Cửu Châu đại lục.
Làm sao có thể bị dục vọng của thế giới này chi phối.
Khi Lâm Phong nói ra sự thật.
Mọi thứ xung quanh bắt đầu biến đổi.
Trong chớp mắt, liền trở về một nơi tối đen như mực.
Đảo Thiên Tinh, tầng thứ nhất của Đăng Thiên Đài, bên trong viên cầu hình thành từ Kiếm Khí Hóa Dực.
Vượt qua Nhục Thân Kiếp, Thần Hồn Kiếp, và kiếp thất tình lục dục khó khăn nhất.
Lâm Phong thành công bước vào Tiên Thiên cảnh mà vô số người tu đạo mơ ước...
Bạn cần đăng nhập để bình luận