Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 211: Vào thành (length: 8065)

Lâm Phong cùng cô gái bên cạnh là Dương Thiến vẫn luôn nói chuyện phiếm. Vốn định đổi chủ đề, kết quả luôn bị dẫn đến Vũ tiên tử. Nhìn ra được, Dương Thiến thật sự sùng bái Vũ tiên tử. Theo lời nàng nói, hiện tại người tiến về Khai Dương thành, ít nhất một nửa là vì Vũ tiên tử mà đến. Lực hiệu triệu và ảnh hưởng lớn như vậy, ngoài Trung Châu thập kiệt ra, không ai có thể sánh bằng. Cùng Dương Thiến đi Khai Dương thành còn có một cô gái, ngồi phía sau, tên là Lý Phương. Lớn lên tương đối điềm đạm nho nhã, lời nói cũng không nhiều. Hai người đều là người sùng bái Vũ tiên tử, trong nhà làm chút buôn bán nhỏ ở bến cảng, coi như gia đình khá giả, hẹn nhau cùng đến.
Dị thú bay có sức chịu đựng rất tốt, buổi tối không nghỉ ngơi, chỉ dùng một ngày rưỡi thì đến trạm dịch ở gần bên ngoài Khai Dương thành. Trong tình huống bình thường, trạm dịch chiếm diện tích khá lớn, đều được lập ở ngoài thành. Mỗi trạm dịch đều do phủ thành chủ quản lý. Dù sao cũng là một cái cây rụng tiền, sao có thể rơi vào tay người ngoài. Đi bằng đường bộ, dù dùng xe do dị thú kéo, thời gian tốn cũng phải tăng hơn gấp mười lần. Đường trên mặt đất không phải thẳng tắp, có nhiều chỗ phải đi vòng. Ngồi dị thú bay là phương thức di chuyển tiết kiệm thời gian nhất, đương nhiên cũng đắt nhất. Người bình thường không có khả năng chi trả.
Ra khỏi trạm dịch, đi đến trước cửa Khai Dương thành. Hàng dài xếp thành mấy hàng dài, khiến Lâm Phong không khỏi nhíu mày. Nhìn qua, đội ngũ mấy ngàn người, xếp hàng đến bao giờ mới vào được thành? Lúc này, khoảng cách yến hội bắt đầu chỉ còn năm ngày. Người từ các nơi của Trung Châu đổ về nườm nượp. Nếu không có Vũ tiên tử xuất hiện, tuyệt đối sẽ không có nhiều người đến như vậy. Lực hiệu triệu của thành chủ Khai Dương thành còn không mạnh đến thế.
“Lâm công tử đi mau, chúng ta tranh thủ xếp hàng đi, bằng không thì tối cũng chưa vào được thành.” Dương Thiến ở bên cạnh thúc giục.
“Đúng vậy! Lâm công tử, chúng ta đi nhanh thôi!” Lý Phương cũng phụ họa nói.
Lúc này Lâm Phong nhìn thấy có một đội xe thú không xếp hàng, đi thẳng đến trước cửa thành, rồi thênh thang tiến vào.
“Dương tiểu thư, những người kia là ai? Vì sao không cần xếp hàng?” Lâm Phong hỏi.
“Trời ạ! Lâm công tử, ngươi sẽ không ngay cả cái này cũng không biết chứ!” Dương Thiến kinh ngạc nhìn Lâm Phong.
“Ờ ~~~ Ta lần đầu gặp phải tình huống vào thành phải xếp hàng.”
“Thì ra là thế! Đó là Khai Dương thành thiết kế đường đi riêng cho quý khách, có thể đi từ lối đi đó đều là nhân vật lớn, người bình thường như chúng ta không thể đi, vẫn nên ngoan ngoãn xếp hàng thôi!”
Tuy Lâm Phong không muốn xếp hàng, nhưng càng không muốn gây chú ý. Cho nên cuối cùng vẫn nghe Dương Thiến, ngoan ngoãn xếp hàng.
Sau một canh giờ, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ. Nộp phí vào thành. Bốn người cùng nhau vào thành. Vào thành còn phải nộp tiền, Lâm Phong cũng lần đầu gặp. Mỗi ngày chỉ thu phí vào thành thôi cũng là một số tiền lớn. Còn chưa kể các hiệu ứng kinh tế mà nó mang lại cho Khai Dương thành. Nhiều người đến Khai Dương thành, ăn, uống, ngủ nghỉ đều cần dùng tiền.
Lệ phí vào thành mỗi người là mười cửu châu tệ. Một cửu châu tệ, sức mua tương đương khoảng một trăm đồng trên Địa Cầu. Tính ra là một nghìn đồng. Một người một nghìn. Lâm Phong lắc đầu. Quá đắt. Người bình thường đến tư cách vào thành cũng không có. Mỗi ngày có khoảng hơn mười vạn người đổ vào Khai Dương thành.
“Dương tiểu thư, phí vào thành của Khai Dương thành bình thường cũng là mười cửu châu tệ sao?” Lâm Phong hỏi.
“Làm sao có thể! Bình thường không hề thu phí đâu! Chẳng phải là vì mời Vũ tiên tử, mới thu phí vào thành cao như vậy, mất nhiều tiền mời Vũ tiên tử, cũng phải nghĩ cách kiếm lại chứ? Không chỉ phí vào thành, mà phí ăn ở trong thành cũng tăng một mảng lớn, chuyện này không còn cách nào, ai bảo ảnh hưởng của Vũ tiên tử lớn như thế chứ! Có nhiều tiền người ta cũng tình nguyện đến xem nàng.” Dương Thiến giải thích.
Lâm Phong nghe xong thì đã hiểu rõ. Khai Dương thành một tay tính toán thật giỏi. Chả trách lại bỏ nhiều tiền mời Vũ tiên tử. Lông dê mọc trên mình dê. Tiền bỏ ra đã sớm được kiếm lại bằng nhiều phương thức khác. Đây đâu phải là mở tiệc mừng cho con trai. Rõ ràng là mượn cớ kiếm tiền.
Vào thành rồi, trước mắt là một biển người. Giống như thời gian nghỉ lễ đi các địa điểm danh thắng trên Địa Cầu vậy. Chen vào trong đám đông. Lâm Phong lặng lẽ để lại một ấn ký trên người Dương Thiến, rồi biến mất trong đám người. Hắn vẫn thích hành động một mình. Bằng không thì đã đồng ý để Chu Linh Tuyết đi cùng. Để lại một ấn ký, nhỡ Dương Thiến gặp chuyện, hắn cũng kịp thời đến cứu. Dù sao cũng quen biết một trận, cũng coi như có duyên. Bảo đảm an toàn cho Dương Thiến ở Khai Dương thành, đã là giới hạn mà Lâm Phong có thể làm được. Đợi ra khỏi Khai Dương thành thì tùy duyên vậy! Năng lực của hắn có hạn, không quản được nhiều.
Dương Thiến nhanh chóng phát hiện Lâm Phong không thấy, kéo Lý Phương tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không thể tìm ra. Với thực lực của Lâm Phong, muốn trốn tránh bọn nàng quá dễ dàng.
Khi Dương Thiến và Lý Phương đang tìm kiếm Lâm Phong trong đám người, Lý Phương đột nhiên giữ nàng lại nói: “Thiến Thiến, đừng tìm nữa!”
“Phương Phương, khó khăn lắm mới gặp được một người đàn ông làm ta rung động, ta nhất định phải tìm được hắn.” Dương Thiến không cam tâm trả lời.
“Người ta rõ ràng không muốn ở cùng với ngươi, cần gì chứ?”
“Không phải! Lâm công tử chỉ là lạc mất, trên đường đi chúng ta nói chuyện vui vẻ như vậy, chắc chắn hắn có cảm giác với ta.”
“Thiến Thiến! Lâm công tử và chúng ta căn bản không cùng một tầng lớp, hắn là một người được coi như là tuổi trẻ tuấn kiệt đến tham gia yến hội, không phải vì chạy theo Vũ tiên tử đến, sao ngươi vẫn không nhận ra?”
“Hả?” Dương Thiến nhìn Lý Phương, vẻ mặt đầy nghi vấn.
“Thiến Thiến, ngươi nghĩ xem, người có thể nhận được lời mời của thành chủ Khai Dương thành đến tham dự yến hội thiếu thành chủ Khai Dương thành đột phá cảnh giới thứ mười, có phải cùng tầng lớp với người nhỏ bé như chúng ta không?” Lý Phương hỏi.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Lâm công tử chỉ là lớn lên giống thiếu gia nhà giàu mà thôi, nếu không làm sao lại đi Khai Dương thành với chúng ta?” Dương Thiến vẻ mặt không tin.
“Người ta đang ra ngoài lịch luyện, thể nghiệm cuộc sống của người bình thường.”
“Ta không tin!!!” Dương Thiến lắc đầu liên tục.
“Thiến Thiến, ngươi đã cố chấp rồi, cái khí chất trên người Lâm công tử kia, người thường sao có thể có được? Tỉnh lại đi! Đừng lãng phí thời gian nữa.”
“Không được! Ta muốn tìm Lâm công tử hỏi cho rõ ràng! Nếu không thì ta sẽ không cam lòng.”
“Ngươi~~~ Ai~~~ Sao ngươi lại cố chấp thế này?”
Dù Lý Phương khuyên nhủ thế nào, Dương Thiến vẫn quyết tìm Lâm Phong. Lâm Phong là người đàn ông đầu tiên mà Dương Thiến vừa gặp đã yêu. Dù là vẻ ngoài hay khí chất đều hoàn toàn đúng gu của nàng. Cho nên mới chủ động bắt chuyện. Bị người chặn lại cũng trực tiếp đáp trả. Dương Thiến không muốn từ bỏ như vậy. Dù Lâm Phong không thích mình, cũng phải tìm được hắn hỏi cho rõ ràng, nếu không cả đời này sẽ không cam lòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận