Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 662: Trúng chiêu (length: 8429)

Ngao Bính cùng Ngao Hưng thân hình thoắt một cái, hóa thành hai đầu cấp mười hai Long Thần, gia nhập chiến trường.
Cùng Ngọc Linh Lung biến thành Hắc Long, hình thành một cái vòng vây chặt chẽ, đem con Bạch Hổ lớn có hai cánh kia chăm chú vây ở trung ương.
Biến hóa bất ngờ xảy ra, lập tức thay đổi hướng đi chiến cuộc.
Nguyên bản, kịch chiến giữa một long một hổ còn có thể ngang tài ngang sức, khó phân thắng bại.
Theo hai viện quân cường đại gia nhập, Bạch Hổ lập tức lâm vào thế yếu tuyệt đối.
"Hống ~~~"
Kèm theo một trận rung động sơn lâm hổ khiếu, Bạch Hổ phát ra tiếng gầm gừ kinh thiên động địa.
Thanh âm kia phảng phất ẩn chứa lửa giận cùng không cam lòng vô tận, đủ để khiến vạn thú vì đó run rẩy.
Đáng tiếc đối mặt uy thế hổ khiếu như thế, Long tộc lại chưa biểu hiện ra mảy may vẻ sợ hãi.
"Ngang ~ ngang ~ ngang ~"
Ngay sau đó, ba đầu cự long giận dữ hét lên, thanh chấn Cửu Tiêu.
Thanh thế to lớn, nhất định gắng gượng lấn át tiếng gào thét của Bạch Hổ, ở trong thiên địa quanh quẩn không thôi.
Trong lúc nhất thời, giữa thiên địa Phong Vân biến sắc, sấm sét vang dội, toàn bộ chiến trường đều bị tiếng long ngâm sục sôi này bao phủ.
Chung quanh trong phạm vi trăm dặm sinh linh, toàn bộ bị sợ run lẩy bẩy, không dám động đậy.
Có lẽ là biết mình không địch lại.
Phẫn nộ trong mắt Bạch Hổ nhanh chóng tiêu tan.
Thay vào đó, là một loại linh động.
Tựa hồ đang cân nhắc làm thế nào thoát khỏi chiến cuộc.
Rời khỏi nơi thị phi này.
Đánh nhau với một đầu long thì nó không sợ.
Ba đầu cùng tiến lên, nhất định là đánh không lại.
Đã không có phần thắng chút nào, làm gì tiếp tục dây dưa?
Bảo vật có quan trọng đến đâu, cũng không quan trọng bằng sinh mệnh.
Ngao Bính cùng Ngao Hưng cũng không nóng nảy.
Mục tiêu của bọn họ vốn là muốn gây áp lực cho Bạch Hổ.
Để cho Bạch Hổ tìm cách đào tẩu.
Từ đó phóng thích ra khí thể thần bí.
Kích phát ra dục vọng trong thân thể Ngọc Linh Lung.
Sau đó mới có thể tiến hành kế hoạch tiếp theo.
Có Ngao Hưng và Ngao Bính giúp đỡ.
Ngọc Linh Lung lần nữa tấn công về phía Bạch Hổ.
"Hống ~~~"
Phát ra một tiếng hổ khiếu điếc tai nhức óc xong, Bạch Hổ giống như mũi tên cấp tốc phe phẩy cánh sau lưng.
Trong phút chốc, bốn Chu Cuồng gió lớn nổi lên, hình thành một luồng gió lốc cường đại, giống như một dòng lũ sôi trào mãnh liệt cuốn tới.
"Hô hô hô ~~~"
Tiếng gió rít gào, phảng phất muốn đem toàn bộ thế giới đều vỡ ra.
Gió lốc mang theo uy thế không gì sánh kịp, khiến người ta không khỏi vì đó khiếp sợ.
Đúng lúc này, Ngao Bính cùng Ngao Hưng cũng không hề yếu thế mà hành động, tốc độ tiến gần Bạch Hổ.
Long Lân lóe ra hàn quang, long trảo vô cùng sắc bén, mỗi một động tác đều tràn đầy lực lượng và uy nghiêm.
Ba đầu cự long cùng một Bạch Hổ, trên không trung triển khai một trận đại chiến đuổi bắt kinh tâm động phách, thỉnh thoảng phun ra hỏa diễm nóng bỏng cùng Hàn Khí Băng Lãnh.
Bạch Hổ không ngừng huy động cánh né tránh.
Tràng diện dị thường hùng vĩ, làm cho người không kịp nhìn.
Ngao Bính cùng Ngao Hưng cũng không tấn công, cơ bản đều đang phụ trợ.
Độc chiến Bạch Hổ là do bản thân Ngọc Linh Lung yêu cầu.
Nàng muốn tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, tiện thể nghiệm chứng một chút thực lực của mình.
Tại Long tộc, Ngao Hưng cùng Ngao Bính sẽ thường xuyên bồi Ngọc Linh Lung chiến đấu.
Bất quá bọn hắn cũng sẽ không dùng toàn lực, sợ làm bị thương Ngọc Linh Lung.
Bạch Hổ lại không biết thương hương tiếc ngọc.
Nếu như có cơ hội, Nó thực sự sẽ trọng thương, thậm chí giết chết Ngọc Linh Lung.
Kẻ nào dám cả gan nhích lại gần bảo vật của mình, thì toàn bộ sinh linh đó đều phải chết.
Đáng tiếc Bạch Hổ không có cái năng lực đó.
Thực lực nó có mạnh hơn Ngọc Linh Lung một chút, nhưng cũng chỉ có hạn.
Huống hồ hai đầu Long Thần cấp mười hai đứng ngoài quan sát kia cũng không phải hạng xoàng.
Bạch Hổ căn bản không dám toàn lực chiến đấu.
Muốn thường xuyên chú ý người đứng xem, để tránh bị đánh lén.
Ngọc Linh Lung biết rõ chỉ có chân chính đại chiến sinh tử, mới có thể kích phát ra ý thức chiến đấu, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, liền muốn đánh một trận với Bạch Hổ trước đã.
Thật sự là đánh không lại, Ngao Bính và Ngao Hưng lại đến.
Chiến đấu đã kéo dài một đoạn thời gian, trình độ kịch liệt vượt quá tưởng tượng.
Bạch Hổ nguyên bản uy phong lẫm lẫm, màu lông ngăn nắp xinh đẹp, giờ trên người phủ đầy những vết thương đáng sợ dữ tợn, máu tươi nhuộm đỏ bộ da lông trắng nõn của nó.
Ánh mắt sắc bén như đao, cũng mất đi vẻ uy nghiêm và bá khí ngày xưa, thay vào đó là cảm giác rã rời và bất lực sâu sắc.
Bạch Hổ thở hổn hển, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm, phảng phất như đang nói lên nỗi thống khổ và không cam lòng của bản thân.
Thân thể khẽ run, mỗi một động tác đều lộ ra gian nan hết sức như vậy.
Mặc dù như thế, nó vẫn nhìn chằm chằm ba đầu Long Thần cấp mười hai ở nơi xa, không hề lùi bước.
Nếu không phải Ngao Bính và Ngao Hưng cơ hồ không tham gia chiến đấu, Bạch Hổ chỉ sợ căn bản là không có cách nào kiên trì đến bây giờ.
Đối mặt đối thủ cường đại, còn phải đề phòng bị đánh lén, lúc nào cũng phải giữ cảnh giác, lâu dần, Bạch Hổ cũng khó mà chống đỡ, cứ như thế này sớm muộn gì cũng chết ở chỗ này.
Cuối cùng.
"Hống ~~~"
Sau khi Bạch Hổ phát ra tiếng rít cuối cùng.
Thân thể bắt đầu tản mát ra một loại khí thể thần bí lại vô sắc vô vị.
Đây là kỹ năng bảo mệnh thiên phú của Bạch Hổ.
Mỗi khi sinh mệnh bị uy hiếp, Nó sẽ phóng ra một loại khí thể thần bí từ trong thân thể.
Một khi hít vào, liền sẽ kích phát tình dục trong cơ thể trong thời gian ngắn, toàn thân mất sức.
Đã như vậy, thì sẽ không thể nào chiến đấu được.
Bạch Hổ có thể nhân cơ hội này tẩu thoát, thậm chí phản sát.
Nó đã nhiều lần lợi dụng kỹ năng thiên phú này để trốn thoát khỏi con đường tử vong.
Dù là yêu thú có thực lực mạnh hơn Bạch Hổ rất nhiều, đều sẽ bị ảnh hưởng bởi khí thể thần bí này.
Hiện tại đã thật lâu không có dùng.
Sinh linh lợi hại hơn Bạch Hổ ở Côn Khư Cảnh tầng thứ tư có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đồng thời mỗi lần phóng thích kỹ năng thiên phú xong, nó đều sẽ rơi vào thời kỳ suy yếu.
Bạch Hổ sẽ không dùng nếu không cần thiết.
Lần đầu tiên Ngao Bính chiến đấu với Bạch Hổ, khi hắn ở thế thượng phong, chuẩn bị giết hổ đoạt bảo, đã không hiểu sao hít phải khí thể thần bí, dẫn đến dục vọng trong cơ thể bị kích phát, không quan tâm đến việc chiến đấu nữa, mà vội vàng rời đi.
Sau này thử thêm một lần.
Vẫn cứ như vậy!
Sau khi cân nhắc kỹ càng, thì có kế hoạch trước mắt.
Lợi dụng sự yêu thích của Ngao Hưng với Ngọc Linh Lung.
Đổi lấy phá kính đan trong tay hắn.
Đợi ra khỏi Côn Khư Cảnh, liền có thể sử dụng phá kính đan, trực tiếp vượt qua nửa bước Long Quân, đạt tới Long Quân chi cảnh, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Đối với kế hoạch này.
Ngao Bính tự tin mười phần.
Phá kính đan cũng là việc không thể thiếu.
Ngọc Linh Lung căn bản sẽ không nghĩ mình bị tính kế.
Trước kia hắn đều xuất hiện với hình tượng đại ca tốt, giúp đỡ đối phương.
Hữu tâm tính vô tâm.
Xác suất thất bại cực thấp.
Một luồng khí thể quỷ dị vô sắc vô vị, phảng phất như có sinh mệnh, lặng lẽ tràn ra từ người Bạch Hổ, cũng nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng.
Ngọc Linh Lung ở không xa đó căn bản không hề phát giác.
Nàng là người gần Bạch Hổ nhất, sau khi hít vào mấy ngụm không khí hỗn hợp khí thể thần bí, rất nhanh cũng cảm thấy cơ thể khó chịu.
Chuyện gì xảy ra?
Ngọc Linh Lung nhíu mày.
Cái miệng rồng khổng lồ há rộng ra.
Kịch liệt thở hổn hển mấy cái.
Chỉ một lát sau.
Thân thể không duy trì được thân long nữa.
Hóa thân thành một nữ tử tuyệt sắc mặc váy liền áo màu đen.
Dáng người thướt tha, duyên dáng yêu kiều, như một đóa Hắc Mân Côi nở rộ, tản ra mị lực mê người.
Lúc này Ngọc Linh Lung, toàn thân nóng như lửa, hai gò má nổi lên màu đỏ ửng như ráng chiều diễm lệ, đôi mắt đẹp lưu chuyển lại càng tràn đầy ý tứ mê hoặc vô tận.
Bất kỳ nam tử bình thường nào nhìn thấy tình cảnh như thế, chỉ sợ cũng đều sẽ khó mà ngăn cản được sự hấp dẫn, tâm trí hướng về.
Ngao Bính và Ngao Hưng liếc nhau ở đằng xa.
Thành công rồi! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận