Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 639: Dĩ nhiên là ngươi (length: 7929)

Lâm Phong lần này vị trí cách tầng thứ tư cửa vào rất gần.
Không bao lâu liền đạt tới mê vụ đảo nhỏ.
Người ở tầng thứ ba, rõ ràng là ít hơn nhiều so với tầng thứ hai.
Chỉ có lơ thơ mười mấy người đứng ở bên bờ, chuẩn bị thử một lần xem có thể thông qua khảo nghiệm, tiến vào tầng thứ tư hay không.
Không thông qua cũng không sao, sẽ không bị truyền tống ra Côn Khư Cảnh, mà là sẽ tùy cơ truyền tống đến một nơi nào đó ở tầng thứ ba.
Đến lúc đó lại đi tìm bảo vật cùng cơ duyên cũng không muộn.
Phần lớn người đã bắt đầu tìm kiếm ở tầng thứ ba.
Đúng lúc Lâm Phong chuẩn bị leo lên mê vụ đảo nhỏ, tiếp nhận khảo nghiệm.
Một bóng người từ đằng xa hối hả chạy đến.
Tốc độ nhanh chóng, cơ hồ lập tức liền đã tới bên bờ.
Tức khắc thu hút ánh mắt của mọi người.
Lâm Phong cũng không nhịn được tạm thời dừng bước chân sắp lên đảo, ghé mắt nhìn thoáng qua.
Ừ?
Người này.
Rất quen!
Hình như đã gặp ở đâu rồi.
Mặc dù tiểu đạo sĩ đi tới Tiên giới về sau, hấp thu càng nhiều nguyện lực của chúng sinh, thực lực tăng lên trên diện rộng, khí chất có thay đổi long trời lở đất.
Nói là thoát thai hoán cốt, siêu phàm thoát tục cũng không quá đáng.
Nhưng Lâm Phong vẫn cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người hắn.
Chỉ là trong nhất thời không nhớ nổi.
Dù sao khoảng cách sự tình phát sinh ở Cửu Châu Đại Lục, thời gian trôi qua quá lâu.
Lại thêm lúc đó, Lâm Phong và tiểu đạo sĩ tiếp xúc không nhiều.
Ấn tượng cũng chưa nói là sâu sắc.
Không nghĩ ra cũng là bình thường.
Hai người mắt đối mắt với nhau.
Tiểu đạo sĩ trước tiên liền nhận ra Lâm Phong, thốt lên: "Lâm Phong, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ ngươi vẫn ổn chứ!"
Từ Cửu Châu đại lục đến Vạn Tượng Tinh Vực.
Tốc độ phát triển của Lâm Phong thực sự quá nhanh.
Đầu tiên là chân đạp lên thập kiệt của Trung Châu ở Cửu Châu đại lục, bao gồm tiểu đạo sĩ xếp hạng thứ nhất, trèo lên đỉnh Cửu Châu Đại Lục đệ nhất nhân.
Tiếp đến Vạn Tượng Tinh Vực, lại đạp lên tứ đại tuyệt thế yêu nghiệt cùng đông đảo cường giả Đăng Tiên cảnh, đứng ở vị trí cao nhất.
Cuối cùng bị Ngọc Lương Tiên Tôn của Tiên giới nhìn trúng, thu làm đệ tử, từ đó liền tiến về Tiên giới tu luyện, lưu lại vô số truyền thuyết.
Tiểu đạo sĩ đối với Lâm Phong có thể nói là khắc sâu ấn tượng.
Đến mức, khi Thái Sơ Tiên Vương tìm đến, hắn còn tưởng rằng đã nhận lầm người.
Nếu ở Vạn Tượng Tinh Vực nhất định có một người là chúa cứu thế của chư thiên vạn giới, thì người đó nhất định là Lâm Phong, chứ không phải là mình.
Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Phong, tiểu đạo sĩ liền nhận ra đối phương.
Rất sớm hắn đã muốn tìm Lâm Phong nói chuyện.
Vẫn không có cơ hội.
Bây giờ gặp nhau tại Côn Khư Cảnh.
Cuối cùng là không có ai quấy rầy.
Lâm Phong bị một câu của tiểu đạo sĩ làm cho có chút mộng.
Từ khi mình đến Tiên giới, mình chưa từng bước chân ra khỏi Thiên Sách phủ.
Sách… Người quen cũng chỉ có mấy vị sư huynh sư tỷ.
Người trước mắt là ai?
Vì sao lại nhận ra mình.
Chẳng lẽ là người đi theo thế lực nào đó từng tới bái phỏng Thiên Sách phủ?
Nghĩ tới nghĩ lui.
Lâm Phong cũng không đoán ra đối phương là người của thế lực nào.
Một thân đạo sĩ trang phục.
Cũng không đến nỗi sẽ không có chút ấn tượng nào chứ?
Thời điểm Thiên Cơ Tử nổi danh, Lâm Phong đang bế quan tu luyện, sau khi xuất quan cũng không ai nói cho hắn biết, tự nhiên không biết Thiên Cơ Tử.
Sách… Đạo sĩ?
Lâm Phong nhớ lại thời điểm mình ở Cửu Châu Đại Lục, đã gặp lão đạo sĩ kia.
Vì kéo dài Cửu Châu Đại Lục, lấy thân tuẫn đạo, đúng là một kỳ nhân đương thời.
Hình như lão đạo sĩ có một người đệ tử?
Nhìn Thiên Cơ Tử, Lâm Phong càng nhìn càng cảm thấy giống đệ tử của lão đạo sĩ.
Sao có thể?
Đệ tử của lão đạo sĩ hình như ở Vạn Tượng Tinh Vực mà!
Làm sao có thể đến được Tiên giới?
Hơn nữa còn bước vào Kim Tiên đỉnh phong.
Tốc độ tu luyện còn nhanh hơn cả mình.
Nếu không phải hấp thu hai cái phân thân, chồng chất thành quả tu luyện, thì hắn còn chưa đạt tới Kim Tiên đỉnh phong đâu!
Nếu đệ tử của lão đạo sĩ thật sự có loại thiên phú này, thì không có khả năng bị mai một a!
Đã sớm quật khởi tại Cửu Châu Đại Lục, làm gì phải đợi tới bây giờ?
Cứ việc trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Lâm Phong vẫn hỏi: "Ngươi là?"
"Tìm một chỗ nói chuyện đi! Ta có vài chuyện muốn nói với ngươi." Tiểu đạo sĩ cũng không vì Lâm Phong không biết hắn mà cảm thấy không vui.
"Được! ! !"
Lâm Phong gật gật đầu, rất muốn biết rõ, người này có đúng là đệ tử của lão đạo sĩ hay không.
Hai người rời bờ, tìm một nơi yên tĩnh, không ai quấy rầy.
Sau khi họ đi.
Hiện trường bắt đầu xôn xao lên.
"Lâm Phong là ai? Ngay cả đệ tử của Tam Đại Tiên Vương cũng không nhận ra?"
"Không biết! Chưa từng nghe nói qua người này! Nhất định là loại người bị kẹt ở Kim Tiên đỉnh phong, bế quan lâu ngày, mục tiêu chính là chờ Côn Khư Cảnh mở ra, muốn tìm cơ duyên, một bước lên trời."
"Vậy Thiên Cơ Tử vì sao biết hắn?"
"Ai mà biết được! Có lẽ trước kia hai người đã từng gặp nhau, sau đó Lâm Phong bế quan quá lâu, dẫn đến đầu óc có vấn đề."
Tầng thứ ba Côn Khư Cảnh.
Cách mê vụ đảo nhỏ khoảng chừng mấy chục cây số.
Tại một sườn đồi.
Hai bóng người đứng ở trên đó.
Câu đầu tiên Lâm Phong hỏi thì dò xét: "Ngươi là đệ tử của lão đạo sĩ Thiên Cơ Lâu ở Cửu Châu Đại Lục?"
"Đúng là ta! ! !" Tiểu đạo sĩ gật đầu thừa nhận.
Tê ~~~ Đợi đến đáp án, Lâm Phong không khỏi hít sâu một hơi.
Thì ra thực sự là hắn!
Phải biết, Lâm Phong tới Tiên giới sau, luôn bế quan tu luyện, đồng thời có vô tận tài nguyên cung ứng, thêm vào cái thiên phú Vô Địch kia, mới có tu vi hiện tại.
Tiểu đạo sĩ làm sao làm được?
Chẳng lẽ có kỳ ngộ gì?
Kỳ ngộ cũng không thể nhanh đến vậy a?
"Ngươi đến Tiên giới khi nào? Còn tu vi của ngươi?" Lâm Phong kinh ngạc hỏi thăm.
Tiểu đạo sĩ nhìn vẻ mặt của Lâm Phong.
Trái tim vốn không chút gợn sóng cũng có chút dao động.
Đã từng hắn chỉ có thể ngưỡng vọng Lâm Phong.
Hiện tại cuối cùng cũng có thể đứng cùng đối phương.
"Chuyện của ta rất dài, nghe ta từ từ kể cho ngươi nghe nhé!"
"Được, ngươi kể đi, ta nghe đây."
Lâm Phong thực sự rất tò mò, rốt cuộc tiểu đạo sĩ đã trải qua những gì.
"Trước khi kể chuyện của ta, ta còn có một việc muốn nói cho ngươi, hy vọng ngươi có sự chuẩn bị tâm lý."
"Ngươi nói đi!"
"Không lâu sau khi ngươi bái nhập môn hạ Tiên Tôn, đến Tiên giới tu luyện, Lăng Tiêu cung liền đã xảy ra chuyện, trong vòng một đêm, biến mất vô tung vô ảnh, cả những người trong Lăng Tiêu cung cũng theo đó không thấy, sau này ta đã điều tra, nhưng từ đầu đến cuối không có một chút manh mối nào, điều duy nhất có thể xác định là, hồn bài của Ngô Thiên Nguyệt lưu tại Lâu Lan đế quốc không bị vỡ nát hoàn toàn, chứng tỏ nàng đang trong tình trạng sắp chết."
Tiểu đạo sĩ nói xong, cứ nhìn Lâm Phong, thấy biểu tình của đối phương vẫn bình tĩnh như trước, không hề gợn sóng.
Nghĩ thầm rằng sau khi đến Tiên giới tu luyện, tình cảm cũng trở nên nhạt nhẽo sao?
Trước đây Lâm Phong có lẽ không như vậy.
Ngay lúc tiểu đạo sĩ suy đoán.
Lâm Phong lên tiếng.
"Chuyện của Lăng Tiêu cung ta biết, ngay khi bị hủy ta liền tới, đáng tiếc vẫn muộn một bước, lúc đó Cung Chủ bọn họ đã bị giết, cho dù sư tôn của ta là Lý Ngọc Lương cũng không có cách nào cứu sống, cũng may ta có một chút thủ đoạn đặc biệt, tạm thời đóng băng các nàng lại, đợi đến khi thực lực đủ rồi sẽ nghĩ cách cứu sống."
Nói xong, Lâm Phong liền lấy từ trong Càn Khôn Giới ra chiếc quan tài băng phong ấn nhục thân Ngô Thiên Nguyệt, đặt trước mặt tiểu đạo sĩ.
Nhìn Ngô Thiên Nguyệt trong quan tài băng.
Tiểu đạo sĩ bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra Lâm Phong đã sớm biết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận