Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 178: Năm thành (length: 7745)

Chu Linh Tuyết ngồi ở bên giường.
Nhìn kỹ Lâm Phong đang nằm trên giường.
Sự tình đến mức hiện tại.
Có lẽ là Chu gia dồn vào chỗ chết mà lại mở ra cơ hội sống.
Chỉ cần có thể làm người này tỉnh lại.
Tất cả vấn đề đều sẽ dễ dàng giải quyết.
Chỉ bằng hắn có thể lúc hôn mê bất tỉnh, dọa lui người hộ đạo của Đường đại thiếu, thì tuyệt đối không phải người bình thường.
Lúc này Chu gia đã loạn thành một bầy.
Đắc tội Đường gia đại thiếu gia.
Về sau còn có cuộc sống tốt sao?
Việc thông gia để mượn sức mạnh của Đường gia cũng hỏng rồi.
Đại điện Chu gia.
"Thiết Hùng, ta đem gia tộc giao cho ngươi, là muốn ngươi dẫn dắt gia tộc đi đến huy hoàng, mà không phải rơi vào thâm uyên, ngươi đây là hồi báo ta sao?" Một lão nhân đang trách mắng Chu Thiết Hùng.
Hắn chính là một trong hai người ở cảnh giới cửu của Chu gia, đời trước gia chủ Chu Tỳ Hồng, cũng là phụ thân Chu Thiết Hùng, ông nội Chu Linh Tuyết.
Bên cạnh còn có một lão nhân, chính là tứ đệ của Chu Tỳ Hồng là Chu Tỳ Quân, một cửu cảnh khác của Chu gia.
Hai người chống đỡ một vùng trời cho Chu gia.
Lúc bình thường, bọn họ sẽ không ra mặt.
Nhưng mà việc này quan trọng, không ra cũng phải ra.
"Phụ thân, sự việc đột ngột xảy ra, con cũng không ngờ tới." Chu Thiết Hùng cười khổ trả lời.
Vừa rời khỏi lầu các, hắn liền đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho phụ thân Chu Tỳ Hồng.
Bị quở trách là chuyện khó tránh khỏi.
Nhưng điều quan trọng nhất, vẫn là nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.
"Ngươi nói cái tên tiểu tử hôn mê bất tỉnh mà lại có thể dọa lui người hộ đạo của Đường đại thiếu, là thật?"
"Thật! Lúc đó con cũng ở đấy, tận mắt nhìn thấy, phụ thân không tin có thể đi xem!"
"Tứ đệ, đi, chúng ta cùng đi xem tiểu tử kia đến cùng có thần kỳ như vậy hay không." Chu Tỳ Hồng hướng về phía một vị cửu cảnh khác của Chu gia nói.
"Tốt! ! !" Chu Tỳ Quân trả lời.
Chu Thiết Hùng dẫn theo hai người lần nữa đến lầu các.
"Gia gia, Tứ gia gia!" Chu Linh Tuyết vội vàng đứng dậy cung kính gọi.
Hai người không có tâm trạng để ý đến nàng, đi thẳng tới bên giường.
Chu Tỳ Hồng không khách khí, đưa tay tung một quyền vào ngực Lâm Phong.
Một quyền này hắn đã dùng hết sức.
Nếu người hộ đạo của Đường đại thiếu cũng không làm bị thương hắn được, thì bản thân mình cũng khẳng định không thể gây thương tổn.
Muốn kiểm chứng, liền phải dùng hết toàn lực.
"Oanh! ! !"
Giường ở dưới thân Lâm Phong không chịu nổi, trực tiếp sụp đổ.
"A! ! !"
Chu Linh Tuyết kinh hô một tiếng.
Không ngờ gia gia lại trực tiếp ra tay.
Sau đó Chu Tỳ Hồng ngồi xổm người xuống, bắt đầu kiểm tra thân thể Lâm Phong.
Kết quả làm hắn không dám tin.
Dĩ nhiên thật sự lông tóc không hề bị tổn hại.
Quá thần kỳ.
Quyền vừa rồi của mình có thể không hề nương tay.
"Đại ca, thế nào?" Chu Tỳ Quân hỏi.
"Tự ngươi nhìn!" Chu Tỳ Hồng nói xong liền đứng lên.
Chu Tỳ Quân ngồi xổm xuống kiểm tra.
Sau khi tự mình kiểm chứng ra kết quả hắn cũng ngây người.
"Thiết Hùng!" Chu Tỳ Hồng gọi.
"Phụ thân, con đây!" Chu Thiết Hùng lập tức đáp lời.
"Lập tức đi mời y sư giỏi nhất, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, cũng phải cứu tỉnh người này, hắn chính là mấu chốt cứu vớt Chu gia ta."
"Vâng, phụ thân! Nhưng mà bên Đường gia thì sao? Bọn họ chẳng mấy chốc sẽ tìm đến cửa."
"Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn! Đi mời y sư trước đã."
"Con hiểu! ! !"
Chu Thiết Hùng nhanh chóng rời đi.
"Linh Tuyết, ngươi đem sự việc từ đầu đến cuối nói một lần." Chu Tỳ Hồng lại nói với Chu Linh Tuyết.
"Vâng, gia gia!"
Chu Linh Tuyết kể từ mấy tháng trước.
Trừ việc giấu diếm sự thật Lâm Phong trần truồng.
Những cái khác gần như kể lại toàn bộ.
Dưới sự chống đỡ về tài lực hùng mạnh của Chu gia, y sư chen chúc mà tới, nhưng sau khi xem xong đều lắc đầu bỏ đi.
Thân thể tất cả đều bình thường.
Cũng không có cách nào tỉnh lại.
Rõ ràng đã vượt qua phạm vi năng lực của y sư thông thường.
Chu gia đang ra sức cứu tỉnh Lâm Phong thì.
Đường gia, một trong các gia tộc cao cấp của Chấn Châu, đã biết được tin tức từ miệng Đường đại thiếu.
Tiếp đó liền lập tức tổ chức nhân mã, muốn đến Chu gia đòi một lời giải thích.
Ba ngày sau.
Chu gia mời rất nhiều y sư, đều không thể cứu tỉnh Lâm Phong.
Câu trả lời nhận được đều giống nhau.
Người bệnh là thần hồn gặp biến cố, mới dẫn đến hôn mê bất tỉnh.
Thế là Chu gia có dùng nhiều tiền, mua được linh dược bổ dưỡng thần hồn, cho Lâm Phong ăn.
Vẫn không có bất cứ tác dụng gì.
Mắt thấy người Đường gia sắp đến.
Toàn bộ Chu gia một mảnh bi thương.
Hôm nay.
Một âm thanh vang vọng Chu gia, khiến thần kinh người Chu gia căng thẳng.
"Chu Thiết Hùng, việc này nếu không cho Đường gia ta một lời giải thích hợp lý, thì Chu gia ngươi cũng không cần thiết phải tồn tại nữa."
Trên không Chu gia, xuất hiện hơn trăm vị cao thủ Đường gia.
Tất cả đều đứng lơ lửng trên không, đều là cường giả từ ngũ cảnh trở lên.
Người nói là gia chủ Đường gia, Đường Khải Toàn.
Người Chu gia bị trận chiến lớn như vậy dọa cho đến mức không dám thở mạnh.
Bọn họ biết rõ, Đường gia không phải nói đùa, mà thật sự có thực lực đó.
"Đường gia chủ đại giá quang lâm, Chu gia thụ sủng nhược kinh." Chu Thiết Hùng khom người nói.
"Hừ ~~~ bớt nói nhảm! Các ngươi Chu gia thực sự gan lớn, dám cắm sừng cho Đường gia đại thiếu gia ta, là cảm thấy Đường gia ta dễ bị bắt nạt sao?"
"Đường gia chủ hiểu lầm, Chu gia chúng ta tuyệt đối không có ý định này, xin mời Đường gia chủ xuống dưới một chuyến, ta nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng."
Đường Khải Toàn dẫn theo một đám cường giả Đường gia hạ xuống.
Chu Thiết Hùng lập tức tiến lên thu xếp chỗ ngồi cho người Đường gia.
Cao tầng Đường gia được đưa đến phòng tiếp khách của Chu gia.
"Đường gia chủ mời dùng trà!" Chu Thiết Hùng tự tay rót một chén trà cho Đường Khải Toàn.
"Không cần lãng phí thời gian, nói đi! Chu Thiết Hùng, chuyện này ngươi định giải quyết thế nào?" Đường Khải Toàn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Đường gia chủ, chuyện này kỳ thực còn có ẩn tình khác . . ."
Chu Thiết Hùng còn chưa nói hết lời đã bị Đường Khải Toàn cắt ngang.
"Ta không muốn nghe cái gì ẩn tình, ta chỉ hỏi ngươi, giải quyết thế nào?"
"Chuyện này là do Chu gia dạy dỗ con gái không tốt, gây tổn thương đến Đường gia đại thiếu gia, nếu Đường gia không truy cứu, Chu gia ta nguyện ý đưa ra ba thành tài sản làm bồi thường, mong Đường gia chủ cho một cơ hội." Chu Thiết Hùng nén đau nói.
Chu gia trước đây, tài sản đủ để đứng top ba ở Chấn Châu.
Dù cho sau này phải chuyển hướng làm ăn, khiến hơn nửa gia tài tiêu tan.
Nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa.
Hơn nữa mấy năm nay cũng khôi phục lại được chút nguyên khí.
Ba thành tài sản đã rất lớn.
Tài sản và tài nguyên là tương đương nhau.
Đường gia là một trong các gia tộc cao cấp của Chấn Châu, điều đó không sai.
Nhưng vì là thế gia tu chân, nên tiêu hao rất lớn.
Thực tế thì không có tích lũy bao nhiêu của cải.
"Chu Thiết Hùng, ngươi xem Đường gia ta là phường ăn xin sao? Ba thành là muốn đuổi chúng ta đi sao? Uy nghiêm Đường gia ta chỉ đáng giá như vậy thôi à?" Đường Khải Toàn trầm giọng hỏi.
"Vậy Đường gia chủ thấy bao nhiêu thì thích hợp?"
Đường Khải Toàn giơ tay phải ra, năm ngón tay mở ra.
Chu Thiết Hùng nhìn là hiểu ngay.
Khẽ cắn môi nói: "Tốt! Năm thành thì năm thành, coi như Chu gia ta bồi tội với Đường đại thiếu."
Mất đi năm thành tài sản, đổi lấy sự yên ổn tạm thời của gia tộc, coi như miễn cưỡng chấp nhận.
Dù sao với thực lực của Đường gia, nếu mượn cơ hội này một lần diệt luôn Chu gia, chiếm đoạt toàn bộ tài sản, cũng không phải là chuyện khó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận