Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 744: Một cái điều kiện (length: 7775)

Lão nhân giận đến râu ria muốn dựng ngược lên cả rồi.
Từ khi Côn Khư cảnh mở ra đến nay.
Không biết đã trải qua bao nhiêu kỷ nguyên.
Lần đầu tiên gặp được một tên biến thái như vậy.
Thật sự là không chừa cho người phía sau một cơ hội nhỏ nhoi nào.
"Tiểu tử, từ khi ngươi tiến vào thần luyện chi địa, vẫn không ngừng săn giết hồn thú, ròng rã suốt bốn mươi năm không ngừng nghỉ, cứ giết mãi thế này, hồn thú trong thần luyện chi địa đều sẽ bị ngươi giết hết sạch."
"Sao có thể giết hết sạch? Ta đều chọn thực lực mạnh mà giết, Tiên Nhân cảnh trở xuống, ta đã rất lâu không giết, chính là nghĩ để cho hậu bối còn chút gì đó." Lâm Phong nhanh chóng đáp lại.
"Chỉ toàn giết kẻ mạnh cũng không được, lần sau đến đây nguyên vũ trụ, là một nguyên vũ trụ cao cấp, có thể leo lên tầng thứ chín của thần luyện chi địa sẽ không ít người, trong đó không thiếu kẻ thực lực cường đại, ngươi vẫn là nên chừa lại cho người ta chút, đừng quá đáng."
"Tiền bối, mà nói ta giết hồn thú hẳn là không trái với quy tắc của Côn Khư cảnh chứ?" Lâm Phong đột nhiên hỏi.
Lão nhân trầm mặc một hồi, trả lời: "Tự nhiên là không!"
Nghĩ bụng có chuyện, bản thân đã sớm ra tay ngăn cản, còn cần phải hảo ngôn khuyên bảo sao?
Lâm Phong nghe xong, trong lòng liền chắc chắn.
Tình cảm vị quản lý này là đến nói khách sáo.
Muốn để bản thân dừng việc săn giết hồn thú.
Để dành chút cho người sau đến thần luyện chi địa.
Nếu không hề trái với quy tắc của Côn Khư cảnh.
Vậy bản thân dựa vào cái gì mà phải dừng tay?
Về sau đoán chừng cũng không tìm được thần luyện chi địa thứ hai.
Không đem lợi ích sử dụng tốt nhất, thì không phải là phong cách của Lâm Phong.
"Tiền bối, không phải ta ích kỷ, mà là nhân tính vốn dĩ như thế, người đi vào sau có quan hệ gì đến ta? Ta lại không biết, tại sao phải để dành cho bọn họ? Nói nữa, sau này đến Thông Thiên Lộ, nói không chừng còn là thù địch, để dành không phải là tự đào hố cho mình sao? Ngài nói có đúng không? Trong tình huống không trái với quy tắc Côn Khư cảnh, ta cảm thấy không cần thiết."
Mấy câu nói của Lâm Phong.
Trực tiếp khiến lão nhân á khẩu không trả lời được.
Có lòng muốn phản bác vài câu.
Nhưng phát hiện dường như không tìm ra lý lẽ phản bác.
Bởi vì người ta nói đều là sự thật.
Coi như có giết sạch hết hồn thú ở thần luyện chi địa.
Cũng vẫn không hề trái với quy tắc Côn Khư cảnh.
Chỉ là Lâm Phong có thể mặc kệ cái đám người tiếp theo tiến đến nguyên vũ trụ, nhưng là người quản lý Côn Khư cảnh thì không thể làm ngơ.
Nếu như leo lên tầng thứ chín của thần luyện chi địa, mà lại phát hiện không còn hồn thú nào có thể giết.
Tin tức lan truyền ra, thanh danh Côn Khư cảnh coi như hỏng rồi.
Lão nhân tuyệt đối sẽ không cho phép sự việc này phát sinh.
"Lời tuy nói vậy! Nhưng ta hy vọng ngươi có thể dừng lại, đừng nên làm quá tuyệt."
"Không biết tiền bối ngài lấy thân phận gì mà bảo ta dừng lại?" Lâm Phong dò hỏi.
"Có ý gì?" Lão nhân không hiểu.
"Nếu ngài lấy thân phận người quản lý Côn Khư cảnh, thì ta sẽ dừng tay ngay, không săn giết hồn thú nữa, dù sao đây là địa bàn của ngài, do ngài định đoạt, nhưng nếu không hợp lý, thì ta nghĩ ta vẫn sẽ tiếp tục giết." Lâm Phong giải thích.
Côn Khư cảnh tầng thứ mười.
Lão nhân nghe vậy ngẩn ra một chút.
Sau đó liền lộ ra nụ cười khó hiểu.
Tiểu tử này thật có ý tứ.
Đã cực kỳ lâu rồi không ai dám nói chuyện với mình như vậy.
Chỉ là một vị Tiên Nhân cảnh mà thôi.
Có ý tứ! Có ý tứ!
Xem ra thời gian tới sẽ không còn buồn tẻ.
"Tiểu tử, ngươi nói xem! Phải thế nào mới bằng lòng dừng tay?"
"Dừng tay thì cũng không phải là không được! Mấu chốt là ta không trái với quy tắc Côn Khư cảnh, ngài lại muốn ta ngừng, dù sao cũng phải cho chút lợi ích chứ? Sau này cũng không tìm được Côn Khư cảnh thứ hai đâu."
Lâm Phong đương nhiên không phải muốn đối đầu với người quản lý Côn Khư cảnh, hắn không ngốc đến vậy.
Có thể trở thành người quản lý Côn Khư cảnh.
Thực lực mạnh bao nhiêu cụ thể thì khó mà nói.
Có thể chắc chắn là, tuyệt đối vượt xa Tiên Vương cảnh.
Đến cấp bậc cường giả này, tùy tiện cho chút lợi ích đã không tệ rồi.
"Ngươi là người thí luyện đầu tiên dám đòi lợi ích với ta, gan không nhỏ đấy! Có biết ta là ai không? Mà dám đòi lợi ích?" Lão nhân cười nói.
"Tiền bối, ta chỉ là bàn sự thôi, nghĩ sao nói vậy, ngài đừng để bụng! Nếu thực sự không muốn cho thì thôi vậy, với thân phận và thực lực của ngài, chắc không so đo với một tiên nhân cảnh như ta đâu chứ?"
Thực ra Lâm Phong vẫn có chút lo lắng đắc tội đối phương.
Đối mặt một sự tồn tại vượt qua cả Tiên Vương cảnh, nói không có áp lực là giả.
Rồi lại nghĩ lại.
Bởi vì cái gọi là phú quý cầu trong nguy hiểm.
Nếu là người quản lý Côn Khư cảnh.
Bản thân coi như là người đến thí luyện Côn Khư cảnh.
Khả năng an toàn vẫn là cao không có vấn đề.
Một chút lợi ích từ người vượt trên Tiên Vương cảnh.
Không cần thì phí!!!
Nếu có thể thỉnh cầu tiền bối ra tay.
Ma tộc tính là gì?
Ma giới chi tử tính là gì?
Nguy cơ của chư thiên vạn giới liền được giải trừ ngay lập tức.
Cũng không cần bản thân cố gắng đi hóa giải.
Huống chi trong lòng Lâm Phong còn một ý nghĩ.
Đó chính là việc phục sinh Tuyết Nữ sư muội và mọi người.
Đây là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng hắn.
Đến mức cũng không dám tùy tiện mang ra hỏi.
Khi cùng Thượng Quan Hồng và Lạc Khuynh Thành nói chuyện với nhau.
Mấy lần lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Sợ người ta lại buông một câu.
Không có cách nào, người chết như đèn tắt.
Dù tu vi cao bao nhiêu, cũng khó có khả năng phục sinh.
Tất cả liền xong, hy vọng cuối cùng bị phá hủy.
Lâm Phong không biết mình còn động lực gì để tiếp tục đi tới.
Hơn nữa cũng cảm thấy, Thượng Quan Hồng và Lạc Khuynh Thành thực lực còn yếu, không thể hiểu rõ được chuyện trên Tiên Vương.
Người quản lý Côn Khư cảnh lại khác.
Bản thân vốn là tồn tại vượt quá Tiên Vương cảnh.
"Được! Ngươi không trái với quy tắc Côn Khư cảnh, ta sẽ không lấy thân phận người quản lý Côn Khư cảnh yêu cầu ngươi dừng săn giết hồn thú, mà chỉ là lấy danh nghĩa một bậc trưởng bối, hy vọng ngươi có thể hạ thủ lưu tình, còn về muốn lợi ích gì, ngươi cứ nói thẳng đi!
Trong phạm vi ta có thể đáp ứng, sẽ cố gắng thỏa mãn ngươi, nhưng mà nói trước, không nên quá đáng."
Thấy có hy vọng, hai mắt Lâm Phong sáng lên: "Tiền bối, lợi ích thì ta tạm thời chưa nghĩ ra muốn cái gì, hay là ngài cứ hứa trước với ta một điều kiện đi! Chờ khi nào nghĩ xong ta sẽ nói sau?"
"Ngươi tính toán cũng thật hay, ngươi có biết điều kiện của ta đáng giá bao nhiêu không? Mà dám để ta hứa?"
"Ta chỉ là chưa nghĩ ra mà thôi! Tiền bối ngài yên tâm đi! Ta chắc chắn sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng, đến lúc đó nếu ngài cảm thấy quá đáng, thì có thể từ chối!"
Lão nhân không trả lời ngay.
Chìm vào im lặng.
Ngay lúc Lâm Phong nghĩ rằng đối phương sẽ từ chối.
Thanh âm lần nữa truyền đến.
"Cũng được! Ngươi dừng săn giết hồn thú của thần luyện chi địa, ta đáp ứng ngươi một điều kiện trong phạm vi hợp lý, nhưng ta cũng nói trước, thân làm người quản lý Côn Khư cảnh, lại bị rất nhiều hạn chế, việc gì không làm được ta sẽ không làm."
"Đương nhiên! Đương nhiên! Ta đưa điều kiện, ngài có quyền lựa chọn làm hay không, không được thì đổi cái khác." Lâm Phong lập tức nói.
"Tốt! Ta đáp ứng." Lão nhân cũng rất sảng khoái.
"Một lời đã định!!!" Giọng của Lâm Phong tràn đầy kích động và hưng phấn.
Một điều kiện của cường giả vượt qua Tiên Vương cảnh, ý nghĩa như thế nào?
Bảo vật gì cũng không đổi được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận