Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 33: Ngoài ý muốn mọc lan tràn (length: 8493)

Lãnh Hàn Sương gia nhập đại đội ngũ sau.
Thần Tiêu Kiếm Tông cùng Thanh Vân Tông người đều bắt đầu mạnh dạn hơn.
Tạo thành từng đội nhóm nhỏ, phân tán ra xung quanh đi tìm cơ duyên và bảo vật.
Dù sao trong mắt bọn hắn, Thần Tiêu thất kiếm một trong Lãnh Hàn Sương chính là nhân vật lớn.
Có nàng ở đây, hoàn toàn không cần sợ người áo đen nào.
An toàn được bảo đảm, khát vọng cơ duyên lại dần dần sinh sôi.
Bất quá bọn hắn cũng không dám đi quá xa.
Khôi phục thân phận về sau, Lâm Phong lẫn trong đội ngũ, mỗi ngày đều biết làm một chút đồ nướng từ thịt dã thú.
Mùi thơm bay xa.
Rất nhanh đã có những người bị thương chưa hồi phục gia nhập, hắn cũng không từ chối, hào phóng đem thịt nướng chia cho mọi người.
Không thể không nói, kỹ thuật nướng thịt của Lâm Phong xác thực coi như không tệ.
Người ăn qua thịt đều phải giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Dần dà, người gia nhập liền càng ngày càng nhiều.
Lâm Phong liền thành một đầu bếp chuyên nghiệp nướng thịt.
Mỗi ngày muốn cung ứng hơn trăm người ăn thịt nướng.
Đương nhiên muốn ăn, liền phải tự mình đi bắt dã thú, Lâm Phong không thể bao nguyên liệu nấu ăn được.
Trên một gốc cây cự thụ.
Diệp Thanh Huyền đang chữa thương.
Lãnh Hàn Sương thì ở một bên trông chừng, phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn.
Trong lúc chiến đấu cùng Thất Sát tông cùng Vô Cực Ma Tông, Diệp Thanh Huyền tự bạo bản mệnh phi kiếm, liên lụy thân thể cũng bị phản phệ, tổn thương không nhẹ.
Cũng may cũng không phải là không thể cứu vãn.
Chỉ cần trước ổn định thương thế, trở về hảo hảo tu dưỡng một thời gian, rồi bồi dưỡng lại một chuôi bản mệnh phi kiếm là có thể.
Lãnh Hàn Sương nhìn xuống phía dưới Lâm Phong đang bận rộn quá mức.
So với trước đây quả thực khác xa như hai người.
Nào còn có chút bộ dáng của một vị cường giả.
Những đệ tử vây quanh hắn của hai tông còn không biết, kẻ đang nướng thịt cho mình ăn, là loại tồn tại như thế nào.
Chờ đến một ngày nào đó thực lực của Lâm Phong lộ ra, đủ để bọn họ kể cho nhau nghe cả đời.
Không lâu sau, Diệp Thanh Huyền tỉnh lại, cùng Lãnh Hàn Sương sóng vai ngồi cùng một chỗ.
"Thanh Huyền! Thân thể thế nào rồi?" Lãnh Hàn Sương hỏi.
"Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn sư tôn hỗ trợ, nếu không có lẽ không thể khôi phục nhanh như vậy." Diệp Thanh Huyền trả lời.
"Cùng vi sư còn khách sáo như vậy, về sau cẩn thận một chút, tự bạo bản mệnh phi kiếm không nên làm, nhiều lần cũng sẽ làm thân thể tổn thương không thể đảo ngược."
"Biết! Ta cũng là bất đắc dĩ thôi."
Hai người im lặng một hồi.
Lãnh Hàn Sương đột nhiên hô: "Thanh Huyền!"
"Dạ? Làm sao vậy? Sư tôn!" Diệp Thanh Huyền đang ở bên cạnh quay đầu lại.
"Ngươi về sau nên tiếp xúc với Lâm Phong nhiều hơn một chút."
"Hả?" Diệp Thanh Huyền có chút mông lung, không hiểu vì sao sư tôn đột nhiên lại để mình tiếp xúc với Lâm Phong.
Trước kia có thể chưa từng như vậy.
"Lâm Phong không chỉ là đệ tử của Đại sư huynh, mà còn là người ta từ nhỏ nhìn lớn lên, hiện tại Đại sư huynh trọng thương chưa tỉnh, một mình hắn ở Cô Tồn Phong cực kỳ cô độc...cũng cực kỳ đáng thương, nếu ngươi không có chuyện gì thì thường xuyên đến Cô Tồn Phong tìm hắn nói chuyện, giúp ta khuyên bảo hắn một chút." Lãnh Hàn Sương giải thích.
Nàng nghĩ thầm.
Đồ nhi à!
Vi sư chỉ có thể giúp con đến đây.
Có thể hay không nắm bắt cơ hội, phải xem tự bản thân con rồi.
"Dạ! Được ạ! Sư tôn, con có thời gian sẽ đi." Diệp Thanh Huyền trả lời.
Lãnh Hàn Sương khẽ lắc đầu.
Nàng vừa nhìn là biết Diệp Thanh Huyền đang qua loa với mình.
Đây cũng không có cách nào khác.
Một Đại sư huynh tiếng xấu lẫy lừng, có gì tốt để tiếp xúc chứ?
Có lẽ có một số việc hứa với Lâm Phong rồi, lại không thể nói ra được.
Chỉ có thể cho một chút ám chỉ.
Có thể hiểu hay không, hay có cái phúc phận đó không, thì phải xem tạo hóa của Diệp Thanh Huyền.
Dựa vào những thiên tư mà Lâm Phong hiện tại đang thể hiện ra ngoài, đừng nói Thần Tiêu Kiếm Tông, mà trong lịch sử cả Ly Châu e rằng cũng không có ai có thể sánh ngang được.
Mấu chốt không chỉ thiên phú cao đến đáng sợ, mà còn có lòng dạ sâu thẳm như vậy, loại người này thành tựu là không có giới hạn.
"Sư tôn, trước kia không nghe nói người muốn đi vào bí cảnh, sao đột nhiên lại đi vậy?" Diệp Thanh Huyền vội vàng đánh trống lảng.
Thật sự không muốn bàn đến chuyện có liên quan đến Lâm Phong.
"Ta vào để tìm một loại linh dược." Lãnh Hàn Sương đáp.
"Đã tìm được chưa ạ?"
"Tìm được rồi! Cho nên mới tới để hội hợp cùng các ngươi, cùng nhau chờ bí cảnh mở ra."
"Sư tôn, người không biết đó thôi, lần này vào Cửu U bí cảnh nguy hiểm hơn so với trước kia nhiều, chỉ thiếu chút nữa thôi, là người đã không còn thấy con rồi."
"Hả? Chuyện gì xảy ra vậy? Nói cho ta nghe chút!" Lãnh Hàn Sương vờ kinh ngạc hỏi.
Diệp Thanh Huyền kể lại chuyện mình gặp nguy hiểm sau khi vào Cửu U bí cảnh, ban đầu thì vẫn có thể ứng phó.
Về sau bị Vô Cực Ma Tông, Thất Sát tông và cả người áo đen ba thế lực bao vây, hoàn toàn không có cơ hội chạy thoát, ngay tại thời khắc nàng tự bạo bản mệnh phi kiếm chờ chết.
Đột nhiên xuất hiện một nam tử đeo mặt nạ, dễ dàng giải quyết Vô Cực Ma Tông, Thất Sát tông và người áo đen.
Nói đến người đeo mặt nạ, khóe miệng của Diệp Thanh Huyền lộ ra một nụ cười khó nhận thấy, đồng thời trong mắt lộ ra sự hứng thú và tò mò nồng đậm.
Lãnh Hàn Sương nghe xong không biết nói gì.
Đồ ngốc à đồ ngốc!
Ngươi nói người đó là đang nướng thịt ở đây kìa!
Vi sư thật sự đã tận lực nhắc nhở ngươi rồi, đáng tiếc ngươi hoàn toàn không để ý gì hết.
"Đúng rồi, sư tôn, người đó nói là có duyên với Thần Tiêu Kiếm Tông của chúng ta, lúc phân chia linh dược, Thần Tiêu Kiếm Tông của chúng ta cũng được chia nhiều hơn một chút, người có biết đó là ai không?" Diệp Thanh Huyền mang theo vẻ mong chờ hỏi.
Người này xa tận chân trời, mà lại gần ngay trước mắt, chính là cái tên Đại sư huynh phế vật trong miệng các ngươi đó, có duyên với Thần Tiêu Kiếm Tông là còn nhẹ, đúng không?
Lãnh Hàn Sương nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng nàng không thể nói ra được.
Nếu đã đáp ứng Lâm Phong, muốn giữ bí mật cho hắn, vậy nhất định sẽ làm được.
Đừng nói Diệp Thanh Huyền.
Ngay cả chưởng giáo sư huynh La Vân Thiên hỏi, Lãnh Hàn Sương cũng sẽ không nói.
Giữ bí mật cũng là một phương pháp biến tướng để bảo hộ Lâm Phong.
"Ta còn chưa gặp, làm sao mà biết là ai?" Lãnh Hàn Sương lắc đầu.
Rồi nói: "Bất quá nghe con nói vậy, ta đối với người này lại càng thêm hứng thú, rất rõ ràng, cách làm của người này đã cho thấy hắn và Thần Tiêu Kiếm Tông có quan hệ không tệ, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm đắc tội Thất Sát tông và Vô Cực Ma Tông để cứu các con."
Diệp Thanh Huyền lộ ra vẻ thất vọng.
"Con cũng nghĩ như vậy, đáng tiếc người đó đã rời đi, nếu không có lẽ người đã gặp, cũng có thể nhận ra, con cứ cảm thấy đã gặp ở đâu rồi, rất quen thuộc, mà nghĩ mãi không ra."
"Nếu quen thuộc thì hãy nhớ lại cẩn thận đi, nói không chừng sẽ có thu hoạch đó."
"Con đã nhớ lại rồi! Mà vẫn không nghĩ ra được." Diệp Thanh Huyền bất đắc dĩ.
Ôi!!!
Lãnh Hàn Sương trong lòng thở dài một hơi.
Nàng không thể cho thêm bất cứ gợi ý nào nữa.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày.
Đại bộ đội của ba thế lực lớn là Vô Cực Ma Tông, Thất Sát tông và người áo đen đã bị tiêu diệt, những kẻ còn lại thì đang phân tán ở khắp các ngõ ngách trong bí cảnh, thực sự đã không còn đáng lo ngại.
Nửa tháng sau.
Thời gian Cửu U bí cảnh lần nữa mở ra đã đến.
Ngay lúc tất cả mọi người trong bí cảnh đang chờ bị truyền tống ra ngoài.
Toàn bộ bí cảnh đột nhiên bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Tiếp đó một vệt kim quang xuất hiện từ đằng xa, nối liền với bầu trời.
Mọi người trong bí cảnh đều bị hấp dẫn, từng người nhảy lên cây, nhìn về phía vệt kim quang nơi phương xa.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Lãnh Hàn Sương chau mày.
Trước khi đến nàng đã xem qua tài liệu, cũng đã hỏi những người từng vào bí cảnh trăm năm trước của Thần Tiêu Kiếm Tông, nhưng chưa từng xuất hiện qua loại tình huống này.
Liếc nhìn Lâm Phong ở gần đó, phát hiện đối phương cũng đầy mặt nghi ngờ.
Có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Lãnh Hàn Sương vẫn là nghĩ đến Lâm Phong đầu tiên.
Dù sao vào lúc tuyệt vọng nhất của nàng, Lâm Phong là người đã xuất hiện cứu nàng, từ trong tâm lý đã không tự giác dựa vào đối phương.
Thật tình không biết, Lâm Phong cũng chỉ là một tiểu hỏa tử hơn hai mươi tuổi.
Thực lực thì có.
Nhưng kiến thức quá ít…
Bạn cần đăng nhập để bình luận