Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 73: Vòng bán kết (length: 8733)

Thần Tiêu Kiếm Tông, đấu võ trường.
Tông môn thi đấu thực đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng.
Tiến đến vòng tứ cường thu hút vạn chúng.
Tứ cường lần lượt là Hướng Văn Đông, Bách Bằng Phi, Diệp Thanh Huyền, Hoắc Đông.
Ba vị trước chính là ba hạng đầu của cuộc thi năm ngoái, không có bất kỳ thay đổi nào.
Hoắc Đông vốn là hạng bảy năm ngoái, không ngờ hôm nay một mạch xông vào tứ cường.
Còn tên Cao Chiến Long đứng thứ tư năm ngoái, thì rớt xuống thứ năm.
Xem như ngoài ý muốn.
Hắn còn từng huênh hoang bản thân muốn đoạt hạng nhất, đạt được ban thưởng Cô Tồn Phong, hảo hảo tu sửa nó một phen.
Đáng tiếc thực lực không đủ sức chống đỡ lời cuồng vọng của hắn.
Đến hạng tư còn không giữ nổi, chớ nói chi là hạng nhất.
Tiếp theo là đối chiến.
Vẫn là bốc thăm quyết định.
Diệp Thanh Huyền vs Hoắc Đông.
Hướng Văn Đông vs Bách Bằng Phi.
Hạng ba năm ngoái đối chiến hạng bảy.
Hạng nhất đối chiến hạng hai.
Nói cách khác, Hướng Văn Đông cùng Bách Bằng Phi tất có một người rớt xuống thứ ba.
Tuy nói có chút không công bằng.
Nhưng quy tắc chính là như thế, đôi khi vận may cũng là một phần của thực lực.
Hơn nữa đến trình độ này, thực lực chênh lệch thực đã không tính lớn.
Lúc nào cũng có thể xuất hiện kết quả bất ngờ.
"Thần Tiêu Kiếm Tông, tông môn thi đấu, chân truyền đệ tử tổ vòng bán kết, trận đầu chính thức bắt đầu!"
Theo trưởng lão chủ trì thi đấu tuyên bố.
Diệp Thanh Huyền cùng Hoắc Đông đi đến đấu võ trường.
Đối mặt hạng ba của cuộc thi năm ngoái, Hoắc Đông không dám khinh thường.
"Oanh! ! !"
Kiếm thế đại thành bùng phát ra.
Gây nên thiên địa cộng hưởng.
Trong nháy mắt.
Kiếm khí trong đấu võ trường bay múa, kiếm quang tùy ý.
Khiến người xem một phen xôn xao.
Loại chiến đấu này nhìn mới có ý nghĩa.
Giờ nhìn lại những trận giao đấu trước, quả thực là khác biệt một trời một vực.
Bất luận là uy lực chiêu thức, hay mức độ hoa lệ, đều không cùng một cấp bậc.
"Diệp sư tỷ, đắc tội." Hoắc Đông toàn thân tỏa ra khí thế mạnh mẽ, ở trên cao nhìn xuống hướng về Diệp Thanh Huyền nói.
"Hoắc sư đệ mời!" Diệp Thanh Huyền thong dong đáp lại.
Chiến đấu hết sức căng thẳng.
Cô Tồn Phong.
Tô Hề Dao đang nhắm mắt dưỡng thương.
Quá trình rất dễ xảy ra bất trắc.
Lâm Phong cùng Lãnh Hàn Sương ở bên cạnh trông chừng, một khi phát hiện điều gì sẽ lập tức xuất thủ.
Đột nhiên một vệt kiếm quang bắn tới, đây là thủ đoạn truyền âm đặc biệt của Thần Tiêu Kiếm Tông, Lâm Phong tiện tay một chiêu, kiếm quang tới tay, vỡ tan.
Giọng của Liễu Hồng Loan vang lên.
"Lâm Phong, thi đấu sắp kết thúc."
Tô Hề Dao lập tức mở mắt ra, nhìn Lâm Phong.
"Đại sư huynh, ta cũng muốn đi!"
"Ngươi không nói ta cũng phải mang theo ngươi, trước khi vết thương của ngươi lành hẳn, không được rời khỏi ta nửa bước." Lâm Phong trầm giọng nói.
Hắn không thể yên tâm để Tô Hề Dao một mình bị thương.
"Tốt a! ! !" Tô Hề Dao mặt mày hớn hở.
Tiểu nha đầu thực sự muốn một mực ở bên cạnh Đại sư huynh.
Đáng tiếc hiện thực không cho phép, bản thân nhất định phải cố gắng tu luyện, mới có thể bảo vệ cha và Đại sư huynh.
"Sư thúc, chúng ta đi xem một chút đi!"
"Ừ! ! !" Lãnh Hàn Sương gật đầu.
Ba người cùng nhau tiến về đấu võ trường.
Thương thế của Tô Hề Dao mặc dù ổn định, nhưng cơn giận trong lòng Lâm Phong không hề giảm bớt.
Đợi đến khi tông môn thi đấu kết thúc.
Hắn sẽ lấy thân phận Đại sư huynh của Thần Tiêu Kiếm Tông, chọn đối đầu Ân Nguyên Cát, báo thù cho Tô Hề Dao.
Sau đó lại khiêu chiến hạng nhất, đem Cô Tồn Phong cướp về.
Hai việc đều rất quan trọng.
Chỉ có thể bại lộ một chút thực lực.
Đến lúc đó liền nói mình ở Cửu U bí cảnh bên trong có được thiên đại cơ duyên, tin tưởng không ai sẽ nghi ngờ.
Đấu võ trường.
Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Đủ loại kiếm khí kiếm mang bay múa đầy trời.
Thực lực của Hoắc Đông so với năm ngoái đã tăng lên không ít.
Đương nhiên, Diệp Thanh Huyền trong năm này cũng không hề nhàn rỗi.
Đặc biệt là nàng còn được truyền thừa ở Cửu U bí cảnh.
Cửu U Thánh Chủ là một nhân vật vượt qua Thập Nhị cảnh, Ma Hạ 108 tướng của hắn, từng người anh dũng thiện chiến, thực lực cường đại.
Cho dù là những người xếp ở cuối cũng có tu vi thập cảnh.
Tùy tiện điều một người trong số họ cũng có thể quét ngang cả Ly Châu.
Hàng ngũ Vô Cực đạo nhân hoàn toàn là đồ bỏ đi, không chịu nổi một kích.
Chỉ là do thời gian có được truyền thừa quá ngắn, Diệp Thanh Huyền vẫn chưa thể nhập môn.
Nếu không có sự giúp đỡ của Lâm Phong, Lãnh Hàn Sương cũng không thể trong thời gian ngắn nhập môn Trảm Thiên rút kiếm thuật.
Càng là những tuyệt kỹ bí thuật uy lực mạnh mẽ, tu luyện càng khó.
Câu nói này đúng với tất cả mọi người trừ Lâm Phong ra.
Bởi vì ngộ tính của hắn đã vượt quá phạm trù của người bình thường.
Mọi tuyệt kỹ bí thuật đối với Lâm Phong mà nói đều không hề có độ khó, lại càng không có chuyện bình cảnh.
Trên đấu võ trường.
Hoắc Đông thi triển kiếm thế đại thành, phối hợp với đủ loại kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân, toàn bộ đều bị Diệp Thanh Huyền từng cái hóa giải.
Diệp Thanh Huyền cũng có kiếm thế đại thành.
Một lát sau, Hoắc Đông bắt đầu dần dần trở nên nôn nóng.
"Diệp sư tỷ, ta vốn định để dành đến trận chung kết mới dùng chiêu này, giờ xem ra, không dùng không được, ngươi bây giờ nhận thua vẫn còn kịp." Hoắc Đông nghiêm túc nói.
Hắn phải chuẩn bị dùng con át chủ bài của mình.
Vốn định dùng để đối phó Hướng Văn Đông hoặc Bách Bằng Phi.
Nhưng giờ không thể không dùng.
Nếu không ngay cả Diệp Thanh Huyền còn không qua nổi, thì còn nói gì đến chuyện tranh đoạt hạng nhất.
"Có chiêu thức gì thì cứ sử hết ra đi! Ta đều tiếp." Diệp Thanh Huyền không hề sợ hãi.
"Nếu Diệp sư tỷ ngươi chấp mê bất ngộ như vậy, thì ta sẽ không khách khí."
Hoắc Đông nói xong, thu kiếm trong tay vào túi càn khôn.
Rõ ràng tiếp theo hắn định thi triển át chủ bài, mà nó không liên quan gì đến kiếm.
Kiếm tu cũng không nhất định phải dùng kiếm.
Những tuyệt kỹ bí thuật khác cũng có thể học.
Tông môn cũng không quản.
Đại lục Cửu Châu là một thế giới mạnh được yếu thua, thực lực đại biểu cho tất cả.
Mặc kệ ngươi là Kiếm tu hay Ma tu, cường giả vi tôn.
Thiên Đảo Hùng đã làm bao nhiêu chuyện người oán trời hờn như vậy, thậm chí vì tu luyện Thôn Thiên Ma Công của bản thân mà không tiếc đồ sát mấy triệu người.
Còn chẳng phải cũng sống tốt đó sao?
Ai dám nói nửa lời không phải về hắn chứ?
Đây chính là địa vị mà thực lực mang lại.
Hoắc Đông hai mắt nhắm nghiền, hai tay chắp trước ngực.
Một luồng sức mạnh thần bí giáng xuống người hắn.
Khí tức không ngừng tăng cao.
"Oanh! ! !"
Hoắc Đông cảnh giới Tây Cảnh đỉnh phong, ngay tại thời khắc này, vậy mà đột phá, đạt tới Sơ kỳ Ngũ cảnh.
Khiến cho những người Tây Châu một phen kinh ngạc.
Nhưng cũng có người từng trải nhận ra mánh khóe.
Hoắc Đông chỉ là dưới tác dụng của sức mạnh thần bí mà đạt đến Ngũ cảnh trong thời gian ngắn, một khi luồng sức mạnh thần bí này biến mất, thì tu vi vẫn sẽ trở về Tây Cảnh đỉnh phong.
Nhưng như vậy đã đủ làm cho người ta kinh hãi.
Bí thuật có thể nâng cao tu vi trong chiến đấu, quả thực vô cùng hiếm thấy và quý giá, thường có thể quyết định thắng bại của một trận chiến.
Nhìn Hoắc Đông đã đạt tới Sơ kỳ Ngũ cảnh, Diệp Thanh Huyền rốt cuộc cũng có chút hứng thú, trước đó nàng căn bản chưa nghiêm túc chiến đấu.
Hoắc Đông đột nhiên mở hai mắt.
Đôi mắt đã đỏ ngầu.
Tựa như một con dã thú.
Thân hình lập tức biến mất tại chỗ.
"Phanh phanh phanh..."
Chiến đấu lại một lần nữa nổ ra.
Đấu võ trường bụi đất mù mịt.
Hồi lâu sau.
Diệp Thanh Huyền đứng ở chính giữa đấu võ trường, trên người có kiếm quang hộ thể, Hoắc Đông thì chật vật đứng cách đó không xa, sức mạnh thần bí đã mất đi, tu vi cũng trở về Tây Cảnh đỉnh phong.
"Ta thua, không ngờ Diệp sư tỷ đã phá Ngũ cảnh, còn lĩnh ngộ chung cực kiếm thế, Hoắc Đông thua tâm phục khẩu phục."
"Hoắc sư đệ không cần tự ti, màn trình diễn của ngươi rất tốt, chỉ là tu vi có chút thấp." Diệp Thanh Huyền an ủi.
Hoắc Đông cười khổ rời đấu võ trường.
Vốn tưởng rằng bản thân dựa vào bí thuật tình cờ có được, ít nhất cũng có thể vào top hai, thậm chí có hy vọng đoạt hạng nhất, không ngờ vẫn là đánh giá mình quá cao.
Trưởng lão chủ trì thi đấu tuyên bố: "Chân truyền đệ tử tổ vòng bán kết, Diệp Thanh Huyền thắng!"
"Tiếp theo vòng bán kết, Hướng Văn Đông đối chiến Bách Bằng Phi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận