Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 685: Lại gặp đại chiến (length: 8272)

Lâm Phong mang theo tiểu đạo sĩ một đường tiến lên.
Tại ở gần nơi đã từng đánh giết sinh vật thần bí đầm lầy.
Đột nhiên, một trận kịch liệt tiếng đánh nhau vang vọng Vân Tiêu.
Lập tức trong lòng vui vẻ.
Nghe giống như là hai cái thực lực cường đại sinh vật đang kịch chiến.
Chuyện tốt!
Tuyệt đối là chuyện tốt lớn a!
Lâm Phong thế nhưng là rõ ràng nhớ kỹ, hai năm trước đã phát sinh chuyện tương tự.
Lúc ấy, hắn trùng hợp gặp hắc diễm đại điểu và lục đầu xà quái đại chiến.
Kết quả ngoài ý muốn thu được một gốc trân bảo hiếm có —— hoa sen bảy màu.
Bây giờ lần nữa nghe được động tĩnh tương tự.
Chẳng lẽ nói lại là hai sinh vật thần bí tranh đoạt một loại trân bảo hiếm có nào đó?
Ý nghĩ này khiến Lâm Phong cảm thấy hưng phấn không thôi.
Không khỏi bắt đầu ảo tưởng.
Có thể hay không cùng hoa sen bảy màu cùng một cấp bậc!
Thậm chí có khả năng siêu việt hoa sen bảy màu?
Những bảo vật khác đối với hắn đã không có sức hút.
"Lâm Phong, chúng ta đi xem sao?" Thiên Cơ Tử hỏi dò.
"Nói nhảm! Đương nhiên đi chứ! Ta có thể có được hoa sen bảy màu, chính là vì gặp được hắc diễm đại điểu cùng lục đầu xà quái đại chiến, đợi chúng nó một chết một bị thương, nhẹ nhàng đến tay, cơ hội tốt như vậy, không đi chẳng phải phung phí của trời?" Lâm Phong hưng phấn trả lời.
"Đã như vậy! Vậy mau đi thôi." Thiên Cơ Tử cũng hiểu tận dụng thời cơ, mất đi sẽ không trở lại đạo lý.
Thái Sơ Tiên Vương sớm cưỡng ép mở ra Côn Khư Cảnh.
Chính là để hắn tiến đến, tìm kiếm cơ duyên, nhanh chóng trưởng thành, tương lai chống lại Ma giới chi tử.
Mặc dù Thiên Cơ Tử cho rằng Lâm Phong mới là chúa cứu thế của chư thiên vạn giới.
Nhưng dù sao bây giờ còn chưa bại lộ.
Mình không thể biểu hiện quá tâng bốc.
Ít nhất cũng phải phù hợp hình tượng chúa cứu thế, không thể làm cho Tam Đại Tiên Vương thất vọng.
Hai người bước chân vội vã, nhanh như điện chớp hướng về nơi tiếng chiến đấu truyền đến nhanh chóng đuổi theo.
Không bao lâu, liền đến một khu vực hẻm núi vô cùng to lớn.
Đứng trên cành cây, phóng tầm mắt nhìn tới.
Trong hạp cốc đang diễn ra một trận kịch chiến kinh tâm động phách.
Toàn thân che kín vô số xúc tu, sinh vật thần bí, như một tòa núi cao đứng sừng sững, ổn định ngồi ngay ngắn vị trí trung tâm đáy cốc.
Giữa không trung có một con toàn thân đỏ rực, cánh lông vũ lộng lẫy chói mắt Phượng Hoàng đang trên dưới tung bay, trái phải di chuyển, hết sức tránh né những xúc tu rắn chắc quái vật vung tới, cũng thỉnh thoảng há mồm phun ra lửa nóng hừng hực hướng hắn phản công.
So với thân hình to lớn như núi của quái vật xúc tu mà nói, hỏa hồng sắc Phượng Hoàng rõ ràng muốn nhỏ nhắn xinh xắn hơn rất nhiều.
Vì cái gọi là thuyền nhỏ dễ quay đầu.
Hình thể nhỏ cũng có cái lợi nhỏ.
Linh hoạt đa dạng!
Phượng Hoàng dựa vào ưu thế nhỏ xảo linh lung của mình, động tác nhanh nhẹn, khiến quái vật xúc tu trong thời gian ngắn không thể làm gì được, thủy chung không thể bắt được nó.
Có điều hỏa diễm của Phượng Hoàng gây tổn thương cho quái vật xúc tu cũng có hạn.
Hai bên cứ như vậy giằng co không ngừng, kéo dài ác chiến dây dưa không dứt.
Lâm Phong đứng ở biên giới hẻm núi quan sát.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của hắn.
Cũng giống như lúc hoa sen bảy màu xuất hiện.
Cũng là hai loại sinh vật đang đại chiến.
Một cái biết bay, một cái không biết bay.
Bất quá Lâm Phong có thể cảm nhận được.
Thực lực của hai bên trong trận đại chiến lần này, so với hắc diễm đại điểu và lục đầu xà quái càng mạnh mẽ.
Nói cách khác.
Bảo vật mà chúng tranh đoạt so với hoa sen bảy màu còn trân quý hơn?
Nghĩ đến đây Lâm Phong liền kích động không thôi.
Rốt cuộc lại tìm thấy bảo vật có thể so sánh với hoa sen bảy màu.
Chỉ cần chờ đến hỏa hồng Phượng Hoàng và quái vật xúc tu thần bí đánh lưỡng bại câu thương, chính là lúc mình thu bảo vật.
"Lâm Phong, chúng ta ra tay sao?" Thiên Cơ Tử hỏi.
"Không ra tay, cứ yên lặng xem là được, đợi đến khi lưỡng bại câu thương rồi tính." Lâm Phong trả lời.
Ngư ông đắc lợi tốt đến nhường nào?
Bây giờ xuất thủ, rất có thể sẽ bị hai sinh vật vây công.
Mặc dù bọn hắn không sợ.
Nhưng mà cần gì chứ?
Cũng giống như lần trước.
Ở tình huống không ra tay.
Có được bảo vật không tốt sao?
Lâm Phong cảm thấy, mình ở lần trước đối mặt đại chiến của hắc diễm đại điểu và lục đầu xà quái, lựa chọn phương thức xử lý là tốt nhất, cũng là hợp lý nhất.
Lặng lẽ che giấu.
Đợi đến khi hoa sen bảy màu xuất thế lại hiện thân.
Lục đầu xà quái bị trọng thương khi đối mặt với mình, thậm chí lớn tiếng cũng không dám thở.
Nhẹ nhàng lấy được hoa sen bảy màu, ung dung rời đi.
"Ta muốn giúp con Phượng Hoàng kia." Thiên Cơ Tử đột nhiên nói.
"A? Vì sao?" Lâm Phong không hiểu.
"Vì ta thấy con quái vật xúc tu kia có chút chướng mắt."
"Ta cũng thấy nó chướng mắt, thì sao? Cũng không cản trở việc chúng ta xem cuộc chiến, chờ đợi kết quả chiến đấu, coi như ngươi muốn nhúng tay vào, cũng phải chờ thêm chút, bây giờ vẫn chưa phải thời điểm."
"Ngươi sợ con quái vật xúc tu kia?"
"Cái này có liên quan gì tới việc có sợ hay không, dùng chi phí nhỏ nhất, thu hoạch lợi ích lớn nhất, đó là quy tắc làm người của ta, Lâm Phong."
Thiên Cơ Tử nghe vậy không nói thêm gì nữa, cũng không xông ra giúp.
Ánh mắt nhìn chằm chằm chiến trường trong hạp cốc phía xa.
Nếu hắn thật sự tham gia chiến đấu, Lâm Phong đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Trải qua một thời gian chung sống, hai người đều đã coi đối phương là tri kỷ.
Tiền vàng dễ kiếm, tri kỷ khó tìm.
Lâm Phong trùng sinh ở thế giới này đến giờ.
Cho đến bây giờ, đàn bà không đáng tin, chỉ có Thiên Cơ Tử là một tri kỷ.
Trong hạp cốc lớn.
Chiến đấu vẫn đang khí thế hừng hực tiến hành.
Phượng Hoàng thân hình nhanh nhẹn mà xuyên toa trên chiến trường.
Bộ lông vũ hoa lệ lóe ra ngũ sắc rực rỡ, như đang biểu hiện sự uy nghiêm và thực lực không gì sánh được cho đối thủ.
Thế nhưng, ngay lúc Phượng Hoàng ra sức né tránh, một sơ sẩy, cánh vẫn bị xúc tu quái vuốt nhẹ một chút bởi xúc tu nhớp nháp ẩm ướt.
Một đụng này không sao, lại làm cho thân thể Phượng Hoàng mất cân bằng, bắt đầu nghiêng sang một bên.
Trong phút chốc, vô số xúc tu giống như thủy triều mãnh liệt lao đến Phượng Hoàng, chúng giương nanh múa vuốt, khí thế hùng hổ, như muốn nuốt chửng Phượng Hoàng.
Mắt thấy Phượng Hoàng sắp bị những xúc tu đáng sợ này cuốn lấy.
Một khi rơi vào khống chế của quái vật xúc tu, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Phượng Hoàng nhờ vào kỹ thuật bay cao siêu và khả năng phản ứng nhạy bén, mạo hiểm tránh được một đòn chí mạng.
Ngay sau đó, Phượng Hoàng phát ra một tràng tiếng kêu to rõ, trong trẻo êm tai.
"Thương thương thương~~~"
Tiếng kêu như tiếng trời, vang vọng khắp hẻm núi.
Ngay sau đó, đột ngột mở rộng đôi cánh vô cùng lớn, dùng sức vung lên, một luồng khí lưu lớn lập tức cuốn bụi đất tung bay khắp xung quanh.
Nhờ cậy vào lực nâng mạnh mẽ này, bay lên như diều gặp gió, giống như một ngôi sao băng đang bốc cháy, nhanh chóng lao lên không trung.
Trong nháy mắt, Phượng Hoàng đã bay đến độ cao mà xúc tu quái không thể chạm tới, từ xa quan sát chiến trường bên dưới.
Giờ phút này, nó như một chiến thần, ở trên cao nhìn xuống, uy phong lẫm liệt.
Biên giới hẻm núi.
Lâm Phong không khỏi vì Phượng Hoàng lau một vệt mồ hôi.
Vừa rồi nếu bị xúc tu quái quấn chặt.
Trận chiến này có lẽ đã sớm tuyên bố kết thúc.
Hơn nữa, Lâm Phong còn cảm nhận được, ngay khoảnh khắc Phượng Hoàng sắp bị quấn lấy đó, thân thể Thiên Cơ Tử bên cạnh rõ ràng khẽ động.
Như thể tùy thời chuẩn bị xông vào chiến trường.
Xét về cảm quan.
Một Phượng Hoàng lộng lẫy kiều diễm, màu sắc tươi đẹp, chắc chắn dễ được người ta chấp nhận hơn quái vật xúc tu ghê tởm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận