Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 674: Phệ Kim Nghĩ (length: 7922)

Thành công đánh giết người gương sau.
Kèm theo ảo cảnh phá hủy.
Lâm Phong ý thức dần dần trở về trong thân thể của mình.
Mở hai mắt ra.
Phát hiện mình đang ở trong một cái lờ mờ giam cầm sơn cốc.
"Nơi này hẳn là trong truyền thuyết Côn Khư Cảnh tầng thứ năm rồi a!" Lâm Phong âm thầm suy nghĩ.
Dựa theo Thiên Cơ Tử thuyết pháp.
Thái Sơ, Linh Hư, Dao Trì ba vị Tiên Vương đều từng đến nơi này.
Mình cũng xem như không thể so với ba vị Tiên Vương kém.
Tiếp đó bắt đầu cẩn thận quan sát cảnh vật chung quanh.
Đang lúc hết sức chăm chú đánh giá bốn phía.
Một trận rất nhỏ tiếng sột soạt truyền vào lỗ tai.
Tiếng động kỳ quái lập tức khiến Lâm Phong cảnh giác, nhìn ngó bốn phía, nhưng thủy chung không cách nào xác định thanh âm rốt cuộc đến từ nơi nào.
Đúng lúc này, Lâm Phong đột nhiên cảm thấy dưới chân đau đớn một hồi, phảng phất có đồ vật gì đang gặm nhấm ngón chân hắn.
Vô ý thức nhanh chóng nhảy ra mấy mét.
Đồng thời cấp tốc cởi giày xem xét tình huống.
Một con kiến màu vàng kim, chăm chú dán trên ngón chân hắn, hàm răng sắc bén cắn chặt vào da thịt ngón chân.
Từng tia máu tươi từ miệng vết thương chảy ra.
Lâm Phong mở to hai mắt nhìn.
Trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Bản thân thế nhưng là đường đường cường giả Kim Tiên đỉnh phong.
Thêm vào tu luyện Thượng Cổ luyện thể công pháp —— Ngũ Cầm Hí.
Thân thể cường độ hơn xa Kim Tiên khác.
Đều có thể sánh ngang Tiên Quân.
Chính là nhục thân vô cùng cường đại như vậy, thế mà bị một con kiến nhỏ bé nhẹ nhàng phá mở phòng ngự?
"Làm sao có thể?" Lâm Phong không khỏi nghẹn ngào kêu lên.
Trong thanh âm tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Gắt gao nhìn chằm chằm con kiến màu vàng kim trước mắt.
Sững sờ một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại.
Búng ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một đạo kiếm khí vô cùng sắc bén, lóe lên hàn quang tựa như tia chớp bắn ra, mang theo uy thế kinh người, hung hăng chém về phía con kiến màu vàng kim.
"Keng ~~~" Một tiếng thanh thúy êm tai tiếng kim loại va chạm vang lên.
Khiến người không thể tưởng tượng được là.
Hình ảnh con kiến bị kiếm khí chém làm hai khúc không hề xảy ra.
Hoàn toàn tương phản, con kiến nhìn như nhỏ bé yếu ớt kia, thế mà không hề tổn hao gì mà dán chặt trên ngón chân của Lâm Phong.
Sau khi bị công kích.
Con kiến dường như trở nên phẫn nộ.
Cắn chặt ngón chân Lâm Phong, kìm lần thứ hai phát lực, xâm nhập vào trong thịt.
Lập tức, cơn đau tăng lên.
Lâm Phong nhíu mày.
Thật ra loại đau đớn này, đối với Lâm Phong thân kinh bách chiến, ý chí cực mạnh mà nói, cũng không tính là gì.
Có thể hung thủ bất quá là một con kiến nhỏ a!
Trong đau đớn còn kèm theo một loại cảm giác tê tê dại dại.
Hiển nhiên có độc tố tiến vào vết thương, gây tê liệt bản thân.
Phải biết từ khi tu luyện cổ luyện thể công pháp —— Ngũ Cầm Hí, độc tố thông thường đối với Lâm Phong không có tác dụng chút nào.
Rốt cuộc là loại kiến gì?
Không chỉ có thể dễ dàng cắn nát da mình, ngay cả kiếm khí sắc bén phát ra cũng không thể làm tổn thương hắn mảy may?
Thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi!
Lâm Phong khắp mặt là kinh ngạc.
Ánh mắt chăm chú khóa chặt con kiến màu vàng kim dính trên ngón chân, trong lòng dâng lên một nỗi rung động khó nói thành lời.
Tiểu chút chít thể hiện ra lực phòng ngự cùng lực phá hoại vượt quá tưởng tượng, khiến người ta kinh ngạc đến ngây người.
Theo Lâm Phong phán đoán, cho dù là cường giả Kim Tiên bình thường, cũng chưa chắc làm gì được nó.
Nếu không cẩn thận bị nó cắn bị thương, độc tố phát tác, hậu quả thật khó lường, thậm chí có thể lật thuyền trong mương.
Đường đường cảnh giới Kim Tiên mà bị một con kiến cắn chết, truyền ra ngoài sợ là bị cười rụng răng.
"Này... này cmn vẫn là con kiến sao?" Lâm Phong không nhịn được tự lẩm bẩm.
Trong giọng nói tràn đầy vẻ không thể tin được.
Tại sao lại có con kiến lợi hại như vậy tồn tại?
Mang theo lòng đầy nghi hoặc cùng tò mò, Lâm Phong cẩn thận đưa tay phải ra, bắt lấy con kiến màu vàng kim kia, chuẩn bị cầm nó lên xem kỹ một phen.
Không ngờ hàm dưới sắc bén của con kiến lại cắn chặt da thịt trên ngón tay của Lâm Phong!
Trong lúc nhất thời càng không có cách nào gỡ nó xuống.
Thử dùng sức lôi kéo một chút, miệng vết thương ở ngón chân lập tức truyền đến từng đợt đau đớn.
Bất quá Lâm Phong vẫn gắng chịu đựng kéo con kiến màu vàng kim ra khỏi ngón chân.
Ngón chân vốn hoàn hảo không chút sứt mẻ, lại bị thiếu một mảng nhỏ thịt be bét.
Mà mảng thịt bị mất này, đang nằm trong miệng con kiến màu vàng kim, đồng thời vẫn đang không ngừng bị nó nhấm nuốt.
Chỉ một con kiến nhỏ bé, nhỏ đến mức không có gì đáng nói, lại có thể dễ dàng cắn đứt một mảng thịt trên ngón chân mình!
Cứ việc mảng thịt này thể tích vô cùng nhỏ.
Nhưng phòng ngự của nhục thân mình, ngay cả Kim Tiên bình thường cũng khó mà phá vỡ.
Bây giờ lại bị một con kiến nhỏ như vậy tùy tiện làm được.
Lâm Phong hoàn toàn chấn kinh trước khả năng kinh người mà con kiến màu vàng kim trước mắt thể hiện, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh.
Tỉ mỉ quan sát đối phương.
Toàn thân hiện lên màu vàng kim, phảng phất như được đúc từ vàng ròng, ngoài ra, trông không khác gì con kiến bình thường.
Cho dù là hình thể lớn nhỏ hay bề ngoài hình thái, đều không khác nhau là mấy.
Giờ phút này, trong lòng Lâm Phong dâng lên một đoàn nghi hoặc.
Chẳng lẽ sinh vật sống ở tầng thứ năm Côn Khư Cảnh đều lợi hại như vậy sao?
Hay là con kiến trong tay chính là trường hợp đặc biệt duy nhất, khác lạ so với những sinh vật khác?
Nếu là cái sau thì còn dễ nói.
Dù sao đã đến tầng thứ năm, xuất hiện một vài sinh vật cá biệt đặc thù cường hãn cũng có thể chấp nhận.
Nếu là cái trước.
Vậy thì tầng thứ năm Côn Khư Cảnh không khỏi cũng quá nguy hiểm rồi a!
Nguy hiểm đến mức Lâm Phong cũng không dám ra ngoài đi.
Chỉ là một con kiến nhỏ như thế, đã mạnh mẽ như vậy, thật khó có thể tưởng tượng những sinh vật khác sẽ kinh khủng đến mức nào!
Con kiến bị bắt lại, sau khi nhấm nuốt nhiều lần, nuốt chỗ da thịt vừa cắn, lại phát ra tiếng động rất nhỏ.
Lâm Phong vẫn đang suy tư về việc tầng thứ năm của Côn Khư Cảnh rốt cuộc là nơi nào, không để ý tới.
Cơn đau từ tay phải truyền đến kéo hắn về với thực tại.
Nhìn kỹ lại.
Không biết từ khi nào.
Đầu con kiến màu vàng kim quay lại, cắn một cái vào ngón tay cái của Lâm Phong.
Hảo gia hỏa.
Cắn ngón chân mình còn chưa đủ, lại cắn ngón tay.
Thật xem mình là thức ăn?
Ngón cái và ngón trỏ đồng thời dùng sức, chậm rãi đè ép con kiến màu vàng kim.
Theo lực lượng không ngừng tăng lên.
Tiểu chút chít cuối cùng cũng có chút không chịu nổi.
Buông cái đầu đang cắn ngón tay ra.
Để lại một vết thương rướm máu.
Trong miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn.
"Tê tê tê ~~~"
"Biết đau rồi à? Ta thấy ngươi cắn lúc nãy rất vui vẻ nha! Còn dám ăn thịt ta, gan thật không nhỏ, thịt ta là ai cũng có thể tùy tiện ăn sao?" Lâm Phong vừa cười vừa nói.
"Tê tê tê ~~~"
Con kiến màu vàng kim không ngừng phát ra âm thanh bén nhọn, phảng phất như đang đáp lời của Lâm Phong.
"Đừng kêu! Ngươi nói ta cũng nghe không hiểu."
"Tê tê tê ~~~"
"Hừ! Ngươi còn hăng hái hơn nữa phải không? Càng làm càng lớn tiếng! Xem ta thu thập ngươi thế nào."
Lâm Phong nói xong, trên tay tiếp tục tăng thêm lực.
Khiến thân thể con kiến màu vàng kim bị ép run rẩy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận