Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 162: Thời đại sản phẩm (length: 7791)

Nếu đã quyết định.
Lâm Phong cũng không do dự nữa.
Đi ra Cô Tồn Phong, đi tới Ngọc Nữ Phong.
Hắn đến, lập tức đưa tới một đám nữ đệ tử Ngọc Nữ Phong reo hò.
"Oa ~ mọi người mau đến xem a! Đại sư huynh đến rồi!" Một tiếng hét vang lên.
Trong nháy mắt.
"Đại sư huynh đến rồi!"
"Đại sư huynh đến rồi!"
"Đại sư huynh đến rồi!"
Cả đám người tiếp sức nhau.
Âm thanh truyền khắp mọi ngóc ngách của Ngọc Nữ Phong.
Hầu như tất cả đệ tử Ngọc Nữ Phong đều bỏ dở việc đang làm, thậm chí cả đệ tử đang bế quan cũng lập tức xuất quan, chạy tới nhìn vị Đại sư huynh trong truyền thuyết.
Diệp Thanh Huyền từ trong bế quan mở mắt.
Nàng cũng nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến bên ngoài.
Đại sư huynh đến rồi?
Dù trong lòng rất muốn đi xem một cái.
Nhưng cuối cùng vẫn không thành hành động.
Chỉ lặng lẽ thở dài một hơi.
"Ai ~~~"
Tính kiêu ngạo không cho phép nàng cúi đầu đi nịnh bợ bất cứ ai.
Dù người đó là Đại sư huynh.
Diệp Thanh Huyền từng coi thường Lâm Phong bao nhiêu, bây giờ lại hối hận bấy nhiêu.
Sớm biết như vậy!
Lúc trước liền nên duy trì quan hệ tốt với Lâm Phong.
Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận để bán.
Có nhiều thứ, bỏ lỡ là bỏ lỡ.
Lâm Phong gần như thỏa mãn mọi ảo tưởng của Diệp Thanh Huyền về người khác phái.
Thiên tư tuyệt đỉnh, hai mươi mấy tuổi đã trở thành người mạnh nhất Ly Châu, mấy lần cứu vớt Ly Châu.
Tính cách khiêm tốn, rõ ràng có thực lực cường đại, tình nguyện bị xem thường, cũng không lộ ra.
Khiêm nhường cẩn trọng, không nóng không vội, đối xử với người thân mật, có tinh thần trách nhiệm, làm người chính trực ...
Quá nhiều quá nhiều.
Nhiều đến đếm không hết.
Một khi người ta có thực lực.
Ưu điểm trên người cũng sẽ được phóng đại vô hạn.
Đương nhiên, cách làm người của Lâm Phong cũng quả thật không tệ.
Mới được tất cả tu sĩ Ly Châu sùng bái.
Nếu là Vô Cực đạo nhân hay Sát Sinh Kiêu thành người mạnh nhất Ly Châu, chắc chắn sẽ không được hoan nghênh như Lâm Phong.
Hiện tại Diệp Thanh Huyền chỉ muốn dứt bỏ mọi tạp niệm, một lòng tu luyện.
Chờ đến khi bản thân có thực lực đứng trước mặt Lâm Phong, tự mình đến trước cửa nói xin lỗi hắn.
Có lẽ ngày đó vĩnh viễn sẽ không đến.
Nhưng Diệp Thanh Huyền sẽ xem nó như mục tiêu cả đời.
Lâm Phong nhìn đám đông ngày càng nhiều tụ tập về phía mình, thầm cười khổ không thôi.
Hắn đã sớm đoán được tình huống này rồi.
Đây cũng là lý do hắn giấu thực lực, không muốn lộ thân phận.
Bây giờ đã lộ, nó trở thành một trong những nhân tố quan trọng nhất khiến hắn muốn rời đi.
Tiếp tục ở lại Ly Châu, bản thân sẽ không có bất kỳ không gian riêng tư nào, đi đâu cũng gặp cảnh tượng này.
Trừ phi không tiếp xúc với ai.
Điều đó là không thể.
Người vốn là loài sinh vật quần cư.
Trong thời gian ngắn không tiếp xúc với người khác thì còn được.
Nhưng lâu dài, sẽ có vấn đề.
Cho nên Lâm Phong quyết định rời đi.
Đến Trung Châu, sẽ không ai nhận ra mình.
Cũng sẽ không gây oanh động.
Muốn đi đâu thì đi.
"Đại sư huynh, ngươi đẹp trai quá!"
"Đại sư huynh, ngươi trẻ quá!"
"Đại sư huynh, ngươi thích con gái như thế nào?"
"Đại sư huynh ..."
Vô số âm thanh vang lên bên tai.
Người bình thường đã sớm lạc lối trong từng tiếng gọi Đại sư huynh.
Lâm Phong thì lại thấy thật phiền phức.
Giống như ruồi nhặng vậy.
Ruồi nhặng thì hắn có thể một tay vỗ chết.
Nhưng đây là người.
Biết làm sao giờ?
Đành chịu thôi!
Huống chi người ta không có ác ý với hắn.
Chẳng lẽ thích mình cũng là một cái tội sao?
Chỉ có thể nói Lâm Phong không thích kiểu này.
Ít người thì còn tốt.
Nhiều quá cảm thấy đầu ong ong.
Khó chịu không tả nổi.
"Mọi người khỏe! Ta tới tìm Lãnh sư thúc có việc, xin mọi người thông báo một tiếng." Lâm Phong gắng gượng mỉm cười nói.
Nhưng không ai để ý tới hắn.
Ngay lúc đó.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên.
"Đệ tử Ngọc Nữ Phong toàn bộ cút về cho ta, ra thể thống gì vậy?"
Chủ nhân của giọng nói là Lãnh Hàn Sương.
Lời của Phong chủ Ngọc Nữ Phong vẫn có tác dụng rất lớn.
Đám đệ tử Ngọc Nữ Phong vây quanh Lâm Phong dần dần tản ra.
Lúc sắp đi còn cố tình đi chậm rãi từng bước.
Như muốn khắc sâu hình dáng Lâm Phong vào lòng.
Sau khi đệ tử Ngọc Nữ Phong đi hết, Lãnh Hàn Sương xuất hiện trước mặt Lâm Phong.
Từ khi lấy lại lòng tin, nàng cũng rất ít khi đến Cô Tồn Phong, thời gian đều dành cho việc bế quan tu luyện.
Hôm nay nếu không phải Lâm Phong đến, nàng còn chưa định xuất quan.
"Gặp qua Lãnh sư thúc!" Lâm Phong tôn kính nói.
Trong mắt người khác, thực lực mạnh có thể xem nhẹ quy tắc.
Nhưng trong mắt Lâm Phong, tôn sư trọng đạo là điều vĩnh viễn không được coi thường.
Lãnh Hàn Sương là sư thúc đã từng ôm hắn, nuôi nấng hắn, cả đời này, cho dù thực lực của hắn mạnh mẽ đến đâu, cũng không dám bất kính.
"Lâm Phong, ngươi có chuyện gì thì cứ bay thẳng lên Ngọc Nữ Phong tìm ta là được rồi, không cần xuống dưới kia." Lãnh Hàn Sương nói.
"Như vậy sao được! Quy củ của Ngọc Nữ Phong vẫn phải tuân thủ." Lâm Phong đáp.
"Ngươi bây giờ là người nổi tiếng, vừa xuất hiện, đệ tử Ngọc Nữ Phong ta vì nhìn ngươi, đều không tu luyện, cứ thế này thêm vài lần nữa, thực lực tổng hợp của Ngọc Nữ Phong chỉ sợ giảm xuống không ít."
"Vậy được rồi! Lần sau ta cứ trực tiếp lên luôn."
Hai người cùng nhau lên Ngọc Nữ Phong.
"Lâm Phong, tìm ta có chuyện gì? Trong trí nhớ của ta, hình như ngươi rất lâu rồi không tới." Lãnh Hàn Sương hỏi.
"Lãnh sư thúc, ta phải đi!" Lâm Phong đáp.
"Đi thôi? Đi đâu?" Nhất thời Lãnh Hàn Sương không thể hiểu được ý của câu nói này.
"Đi Trung Châu!"
"Cái gì! Ngươi muốn rời khỏi Ly Châu?" Lãnh Hàn Sương đứng bật dậy, mặt đầy kinh ngạc.
"Đúng vậy!" Lâm Phong gật đầu.
"Đến Trung Châu tìm Đại sư huynh và Hề Dao?"
"Không hoàn toàn vậy! Tiếp tục ở lại Ly Châu, tu vi của ta sẽ không còn tiến bộ, muốn đến Trung Châu thử xem, hơn nữa sư thúc cũng thấy đó, bây giờ ta không quản đi đến đâu cũng sẽ bị vây xem, thật ra ta không thích kiểu này, nên mới luôn không muốn lộ mặt."
"Khi nào đi?"
Lãnh Hàn Sương không muốn Lâm Phong đi, nhưng lại không biết dùng lý do gì để giữ đối phương lại.
"Chờ ta thông báo cho bạn bè thân thiết hết một lượt thì sẽ đi."
"Còn quay lại không?"
"Chắc chắn sẽ về chứ! Ly Châu là nhà ta, không về đây thì về đâu? Đợi đến lúc ta quay lại, có lẽ sẽ mang cả sư phụ và sư muội đi cùng."
"Lâm Phong, Trung Châu là vị trí trung tâm của Cửu Châu đại lục, không cằn cỗi như Ly Châu, nơi đó vô cùng trù phú, cao thủ cũng nhiều, ngươi đến đó nhất định phải cẩn thận, cố gắng không đắc tội với các thế lực lớn, có thù thì đợi thực lực đủ mạnh rồi báo cũng không muộn, với thiên phú của ngươi, ta tin rằng không bao lâu nữa ngươi sẽ khiến Trung Châu náo động trời long đất lở." Lãnh Hàn Sương dặn dò.
Trong một vài cuốn cổ tịch ở Ly Châu cũng có giới thiệu về Trung Châu.
Rất nhiều người xem xong đều muốn đi, kết quả toàn bộ chôn thây ở Vô Tận hải.
Nghe nói ở chỗ sâu Vô Tận hải có Hải thú thực lực có thể sánh ngang thập cảnh.
"Sư thúc, ta là đứa con ngoan tuân thủ pháp luật mà, làm sao có thể khiến Trung Châu náo động trời long đất lở chứ!" Lâm Phong cười khổ.
"Lâm Phong, ta cảm thấy ngươi là sản phẩm của thời đại này, dù ở đâu cũng không thể an phận được, tin ta đi, cho dù ngươi không đi gây chuyện thì phiền phức cũng sẽ tìm đến ngươi, cuối cùng buộc ngươi phải ra tay, cho nên ngươi nhất định phải cố gắng tăng thực lực lên."
"Ta biết rồi, cảm ơn sư thúc đã nhắc nhở."
Bạn cần đăng nhập để bình luận