Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 53: Lão tổ Tiêu Chính Huyền (length: 7756)

"Đại sư huynh, ta cũng muốn đi!" Tô Hề Dao lập tức đứng lên, vẻ mặt kích động.
"Đi thì đi thôi! Kích động như vậy làm gì?" Lâm Phong có chút giật mình nhìn Tô Hề Dao.
"Ta... ta... ta sợ ngươi không cần ta nữa!" Tiểu nha đầu nói xong cái miệng nhỏ nhắn cong lên, lại muốn khóc lên.
Lâm Phong đem Tô Hề Dao kéo vào trong ngực, đau lòng nói: "Sao lại thế! Chúng ta là người một nhà, mặc kệ ở đâu đều muốn ở cùng nhau."
"Đúng, chúng ta là người một nhà, mặc kệ ở đâu đều muốn ở cùng nhau." Tô Hề Dao ở trong ngực Lâm Phong lặp lại.
Quan hệ hai người có thể tốt như vậy, từ bé cùng nhau lớn lên chỉ là một trong số nguyên nhân.
Còn có một nguyên nhân khác.
Theo Tô Hề Dao chậm rãi lớn lên, nàng biết Lâm Phong là một kẻ phế vật, chẳng những không hề ghét bỏ, còn phát thề phải thật tốt tu luyện, sau này bảo vệ Đại sư huynh.
Đây là điều Lâm Phong cảm động nhất.
Ở đại lục Cửu Châu loại thế giới mạnh được yếu thua này, thực lực chính là tất cả.
Nếu như ngươi là phế vật, không chỉ người xung quanh xem thường ngươi, ngay cả người thân nhất cũng vậy.
Hắn cùng Tô Hề Dao chỉ là sư huynh muội, lại còn có quan hệ tốt hơn cả anh em ruột thịt.
Ý định sau khi lớn lên muốn gả cho Lâm Phong của tiểu nha đầu, cũng chưa từng thay đổi.
Không có trộn lẫn bất cứ yếu tố tình cảm bên ngoài nào, là thuần túy nhất, cũng là thứ đáng trân quý nhất.
Thần Tiêu Kiếm Tông, chủ phong, trên kiếm tháp.
La Vân Thiên hai tay ôm quyền, xoay người cúi đầu, giọng điệu cung kính nói: "La Vân Thiên gặp qua lão tổ tông!"
Ở phía trước hắn, có một vị dáng người nhỏ gầy, lôi thôi lếch thếch lão nhân, đang chắp tay sau lưng đứng ở một bên tháp, nhìn phương xa xuất thần. Lão nhân chính là người sống lâu nhất, có tư cách lớn nhất của Thần Tiêu Kiếm Tông – Tiêu Chính Huyền.
"Vân Thiên, có chuyện gì không?" Tiêu Chính Huyền xoay người hỏi.
"Thưa lão tổ, Vân Thiên có một chuyện muốn nhờ."
"Cái gì cầu với xin, có chuyện cứ nói."
"Lão tổ, đại sư huynh của ta Tô Mộ Bạch trúng Phệ Hồn Tán mà hôn mê, hiện tại Phệ Hồn Tán đã được thanh trừ sạch sẽ, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, mong lão tổ hỗ trợ xem xét một lần, Vân Thiên vô cùng cảm kích." La Vân Thiên nói xong lại cúi đầu.
"Đại sư huynh của ngươi Tô Mộ Bạch? Ta hình như có chút ấn tượng." Tiêu Chính Huyền như có điều suy nghĩ.
"Đại sư huynh của ta Tô Mộ Bạch là chủ nhân của Hạo Nhiên Kiếm, thiên tài hiếm có mấy trăm năm của Thần Tiêu Kiếm Tông, đáng tiếc trong một lần làm nhiệm vụ bị kẻ địch ám toán, làm tổn thương căn cơ, từ đó tu vi không tiến thêm được nữa, cách đây không lâu lại trúng Phệ Hồn Tán, ngay cả Hạo Nhiên Kiếm cũng mất."
La Vân Thiên không dám giấu giếm, giới thiệu ngắn gọn về tình hình của Tô Mộ Bạch.
"Thì ra là hắn!" Tiêu Chính Huyền cuối cùng cũng nhớ ra.
Thiên phú của Tô Mộ Bạch đã từng làm hắn kinh động, chỉ có điều chưa trưởng thành đã bị phế bỏ, nên cũng không tiếp tục để ý.
Cực kỳ đáng tiếc.
Nhưng đây chính là sự tàn khốc của giới tu đạo.
Thiên tài bị ngã xuống còn không bằng một phế vật.
Dù sao phế vật sẽ không tiêu hao tài nguyên.
Mà thiên tài là sau khi tiêu hao tài nguyên mới thành phế vật.
Vậy tiêu hao hết tài nguyên chẳng phải lãng phí vô ích sao?
"Đã phế rồi, tại sao còn để hắn tiếp tục quản Hạo Nhiên Kiếm, dẫn đến Hạo Nhiên Kiếm bị mất?" Tiêu Chính Huyền hỏi.
La Vân Thiên thân thể run lên, cẩn thận đáp: "Thưa lão tổ, bởi vì điều kiện nhận chủ của Hạo Nhiên Kiếm cực kỳ khắt khe, thêm nữa Đại sư huynh rất hiểu Hạo Nhiên Kiếm, nên để hắn mang theo, tiện tìm một chủ nhân tiếp theo cho Hạo Nhiên Kiếm."
"Tìm được chưa?"
"Chưa... chưa ạ!" Trán La Vân Thiên đã bắt đầu đổ mồ hôi nhè nhẹ.
Đừng nhìn hắn là đỉnh phong bát cảnh, nhưng đối diện với lão nhân đỉnh phong cửu cảnh này, áp lực rất lớn.
"Các ngươi cứ làm bừa! Lại để Hạo Nhiên Kiếm cho một người đã phế bỏ mang theo, thật coi Ly Châu là địa bàn của Thần Tiêu Kiếm Tông ta à? Giờ thì tốt rồi, Hạo Nhiên Kiếm bị mất, Thần Tiêu thất kiếm thành lục kiếm, ngươi làm tông chủ kiểu gì vậy?" Tiêu Chính Huyền chất vấn.
"Lão tổ mắng phải, Vân Thiên biết lỗi rồi, chỉ là Vân Thiên không nghĩ tới thực sự có người dám ra tay với Thần Tiêu Kiếm Tông ta." La Vân Thiên vội nhận lỗi.
"Hừ! Theo như ngươi nói, Hạo Nhiên Kiếm chắc đã rơi vào tay Vô Cực Ma Tông, tình hình bây giờ, muốn tìm lại khó như lên trời."
"Lão tổ, Hạo Nhiên Kiếm không rơi vào tay Vô Cực Ma Tông."
"Hả? Nói sao? Chẳng lẽ không phải Vô Cực Ma Tông động thủ?"
"Là Vô Cực Ma Tông sai khiến, nhưng Hạo Nhiên Kiếm lại bị người khác cướp đi."
"Ai?" Tiêu Chính Huyền tò mò hỏi.
Cướp đồ từ tay Vô Cực Ma Tông, người bình thường cũng không có gan đó.
La Vân Thiên đem việc người mặt quỷ diệt La Sát Môn, lấy Hạo Nhiên Kiếm, đồng thời một kiếm đánh lui Thiên Đảo Hùng, và ở Cửu U Cốc, một kiếm phá tan Thôn Thiên Ma Công, chém đứt một tay Thiên Đảo Hùng kể lại chi tiết.
Tiêu Chính Huyền càng nghe càng cảm thấy thú vị.
Ly Châu ngoài Thần Tiêu Kiếm Tông, còn có thế lực có thể nuôi dưỡng ra một Kiếm tu lợi hại như vậy sao?
Thật khó tin.
"Tìm ra thân phận người mặt quỷ chưa?" Tiêu Chính Huyền rất muốn biết người mặt quỷ rốt cuộc là ai.
Là thế lực nào bồi dưỡng ra.
"Không có! Toàn Ly Châu đều đang truy tra, nhưng người này giống như từ trên trời rơi xuống vậy, trước đó hoàn toàn không để lại dấu vết nào."
"Một kiếm phá tan Thôn Thiên Ma Công của Thiên Đảo Hùng, còn có thể chém đứt một tay hắn, người này sức chiến đấu có lẽ đã thuộc về cực hạn bát cảnh, sao có thể đột nhiên xuất hiện?" Tiêu Chính Huyền không hiểu.
"Chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn không tìm ra bất kỳ manh mối nào." La Vân Thiên cũng tỏ vẻ bất lực.
"Ngươi nói hắn đeo mặt nạ làm gì?" Tiêu Chính Huyền đột nhiên hỏi.
"Không biết!" La Vân Thiên lắc đầu.
"Chẳng phải là sợ bị nhận ra sao! Các ngươi lại không nghĩ từ người quen xem sao, xem ai phù hợp!" Tiêu Chính Huyền một câu nói toạc ra bí mật.
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Phương hướng đã đúng.
Chỉ có điều cho dù mọi người vắt óc suy nghĩ, cũng không thể nghĩ ra, người mặt quỷ lại chính là Đại sư huynh phế vật của Thần Tiêu Kiếm Tông – Lâm Phong.
Cuối cùng trong sự cầu khẩn khổ sở của La Vân Thiên, Tiêu Chính Huyền đồng ý giúp Tô Mộ Bạch kiểm tra.
Hai người ngay sau đó tiến về thiền điện cất giữ băng quan của Tô Mộ Bạch.
Sau khi kiểm tra xong, Tiêu Chính Huyền đưa ra kết luận.
Phệ Hồn Tán trong cơ thể Tô Mộ Bạch quả thật đã được thanh trừ sạch sẽ, nhưng vì thực lực hắn không đủ, thần hồn suy yếu, thêm vào việc bị Phệ Hồn Tán thôn phệ một phần, nên đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say.
Muốn đánh thức Tô Mộ Bạch, cần một viên Dưỡng Hồn Đan.
Nhưng Dưỡng Hồn Đan thuộc về loại bảo vật cực kỳ trân quý, đừng nói Thần Tiêu Kiếm Tông không có, cho dù có, cũng không thể cho một kẻ phế vật sử dụng, không phù hợp với lợi ích của tông môn.
La Vân Thiên lâm vào tình cảnh khó xử.
Vốn tưởng rằng tìm được Bỉ Ngạn Hoa, thanh trừ hết Phệ Hồn Tán, Đại sư huynh có thể tỉnh lại.
Không ngờ lại cần thêm một viên Dưỡng Hồn Đan.
Dưỡng Hồn Đan Dược Vương Cốc có, lấy thân phận tông chủ Thần Tiêu Kiếm Tông đến xin thuốc, chắc chắn sẽ thành công.
Nhưng làm vậy chắc chắn sẽ gặp sự phản đối của đông đảo cao tầng Thần Tiêu Kiếm Tông.
Còn có lão tổ tông cũng sẽ không đồng ý...
Bạn cần đăng nhập để bình luận