Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 696: Ngân Bối Lang Vương (length: 8300)

Côn Khư Cảnh tầng thứ sáu.
Một mảnh tĩnh mịch hài hòa.
Ở một cái hang động lớn, tia sáng lờ mờ, bầu không khí thần bí kìm nén.
Thiên Cơ Tử hai chân giẫm trên mặt nước.
Từng bước một hướng vào hàn đàm.
Đến sau, dừng bước, cúi đầu ánh mắt nhìn chăm chú phía trước.
Chỉ thấy trong hàn đàm có một cái gò đất vuông vức nhỏ màu lục, phía trên sinh trưởng một gốc toàn thân đỏ rực, óng ánh trong suốt kỳ dị thực vật.
Thực vật tỏa ra một loại khí tức thần bí.
Thiên Cơ Tử hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay cẩn thận từng li từng tí đào đất.
Sau đó nhổ tận gốc thực vật.
Tiếp theo, nhẹ nhàng đem bụi cây thực vật trân quý này đặt vào trong hộp gỗ đã chuẩn bị kỹ càng.
Hộp gỗ tỏa ra hương thơm gỗ đàn hương nhàn nhạt, hiển nhiên là vật chứa đã qua xử lý đặc biệt.
Bên bờ, Lâm Phong lẳng lặng chờ đợi.
Cùng hắn bầu bạn còn có một sinh vật hình sói hình thể khổng lồ.
Hình sói sinh vật có hình thể cực đại vô cùng, khoảng năm mét chiều cao!
Hùng tráng uy mãnh, toàn thân tản mát một loại bá khí không gì sánh bằng.
Phần lưng hắn phủ một tầng da lông màu trắng bạc chói mắt, như ánh Ngân Nguyệt rải xuống, chiếu sáng rực rỡ.
Bộ lông mềm mại như tơ lụa, khẽ phất qua là cảm nhận được lực lượng và uy nghiêm ẩn chứa trong đó.
Gió nhẹ thổi qua, phảng phất như đang nhảy lên những giai điệu thần bí mỹ diệu, lóe lên quang mang yếu ớt nhưng lại khiến người khác mê mẩn.
Vẻ ngoài như vậy khiến người ta không khỏi sinh lòng kính sợ.
Ngân Bối Lang Vương! ! !
Chúa tể một khu vực lớn xung quanh.
Vậy mà lúc này.
Ngân Bối Lang Vương vốn hung mãnh vô cùng lại có vẻ dịu dàng ngoan ngoãn lạ thường.
Chân trước đứng thẳng, chân sau co lại, mông chạm đất, khéo léo núp ở một bên, miệng hơi mở ra, thè ra chiếc lưỡi thật dài, lộ vẻ nịnh nọt, bộ dạng kia chắc chắn cực giống con chó Husky đáng yêu trên Trái Đất ở kiếp trước, làm người ta buồn cười.
Toàn bộ khung cảnh tràn đầy một bầu không khí hài hòa khó tả.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện.
Đầu của sinh vật hình sói có nhiều chỗ hơi nhô lên.
Tựa hồ bị thương.
Nếu không phải bộ lông dày che chắn.
Nhất định có thể nhìn thấy bộ mặt bầm dập.
Xem như thú hộ vệ bảo vật quý giá trong đầm nước, Vương Giả khu vực phụ cận.
Thực lực Ngân Bối Lang Vương không thể xem thường.
Bây giờ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hai nhân loại hái đi bảo vật mà nó đã thủ hộ nhiều năm.
Nói trong lòng không hận, thì là không thể.
Nhưng có hận ý thì có thể thế nào?
Nó đã phản kháng, giãy giụa, chống cự.
Kết quả là bị đánh đầu đầy u.
Thực lực hai nhân loại này mạnh đáng sợ.
Trước kia cũng đã gặp không ít nhân loại.
Đều không lợi hại như vậy.
Dù nó có cố gắng thế nào cũng không ăn thua.
Cuối cùng không thể không cúi đầu cao quý.
Linh trí Ngân Bối Lang Vương không thấp.
Rất biết xem xét tình hình, thấy tình thế không đúng thì nhanh chóng cúi đầu, tránh bị đánh chết.
Lâm Phong thấy Thiên Cơ Tử đặt bảo vật vào trong hộp gỗ, quay đầu nhìn về phía Ngân Bối Lang Vương.
Thấy biểu hiện của đối phương không khác gì Husky trên Trái Đất kiếp trước, có chút buồn cười.
Đường đường là Ngân Bối Lang Vương.
Lại bị bản thân đánh cho thành Husky đáng thương.
Không biết tâm lý có sinh ra bóng ma không.
Ngân Bối Lang Vương thấy Lâm Phong nhìn mình.
Rụt lưỡi lại, ngậm miệng lớn.
Lộ ra một nụ cười mà nó tự nhận là nịnh nọt.
Chính là nhân loại trước mắt này.
Đã đánh bản thân không còn sức phản kháng.
Không nịnh nọt không được!
Nhỡ gây đối phương tức giận.
Lại đánh mình một trận nữa.
Người chịu thiệt vẫn là mình.
"Biểu hiện không tệ! Nếu như sớm như vậy, ta ra tay cũng sẽ nhẹ nhàng hơn, sao lại đến mức bị đánh đầu đầy u?" Lâm Phong cười nói.
"Ngao ô ~ ngao ô ~ ngao ô ~"
Ngân Bối Lang Vương phảng phất như hiểu được.
Không ngừng kêu đáp lại.
"Được rồi được rồi! Đừng kêu, nhỏ tiếng thôi."
Ngân Bối Lang Vương tức thì im bặt.
Đáng thương nhìn Lâm Phong.
Thiên Cơ Tử sắp xếp bảo bối xong, đi trở về.
"Tên to xác này không nhỏ, thực lực cũng không yếu, sao lại sợ hãi như vậy? Bị cướp bảo vật mà còn muốn lấy lòng kẻ địch."
"Đây không phải là sợ, lão gia ta có một câu nói hay lắm, gọi là 'người thức thời vì tuấn kiệt', ý nghĩa chính là phải hiểu được phân rõ tình thế, mới là biểu hiện của sự thông minh, cách làm của Tiểu Lang hoàn toàn nói rõ linh trí nó rất cao, ngươi xem những sinh vật không đủ linh trí kia, vì mấy thứ đồ chơi bỏ đi, không phải liều sống liều chết với chúng ta, cuối cùng thì có kết quả tốt gì?"
Lâm Phong nói xong, lại nói với Ngân Bối Lang Vương: "Đúng không! Tiểu Lang!"
"Ngao ô ~ ngao ô ~"
"Im miệng! Gật đầu là được, không cần phát ra âm thanh, quá ồn."
Ngân Bối Lang Vương nghe vậy lập tức dừng lại.
Đầu sói to lớn không ngừng lắc lên xuống.
Thiên Cơ Tử thấy thế cũng vô cùng kinh ngạc.
Sinh vật bên trong Côn Khư Cảnh không giống với chư thiên vạn giới.
Ở chư thiên vạn giới.
Sinh vật đến Tiên Nhân cảnh, linh trí đều sẽ tăng lên rất nhiều, hơn nữa còn có thể hóa thành hình người.
Côn Khư Cảnh thì khác.
Sinh vật ở đây có linh trí phổ biến không cao, đồng thời không thể hóa hình.
Cho dù là Ngân Bối Lang Vương tương đương với nhân loại Kim Tiên cảnh, cũng không thể hóa hình.
Tựa hồ bị một loại hạn chế nào đó.
Nhưng so với các sinh vật khác trong Côn Khư Cảnh.
Linh trí của Ngân Bối Lang Vương rõ ràng cao hơn rất nhiều.
Ít nhất biết rõ ai có thể trêu vào, ai không thể trêu vào.
Dù cho trơ mắt nhìn bảo vật mà mình bảo vệ bị hái đi, cũng không tỏ vẻ bất mãn.
Trước kia gặp phải những sinh vật cường đại, phần lớn đều sẽ liều chết chiến đấu vì bảo vật mình canh giữ, sau đó thì chết thật.
Có cần thiết đâu?
"Tiểu Lang xác thực không giống với các sinh vật khác trong Côn Khư Cảnh, nếu như sinh vật nơi này đều tốt như Tiểu Lang thì sao? Vốn dĩ chúng ta chỉ cướp tiền, không sát sinh, hết lần này đến lần khác muốn ép buộc chúng ta." Thiên Cơ Tử gật đầu.
"Côn Khư Cảnh có vẻ hơi bất thường, thực lực sinh vật ở đây không yếu, nhưng linh trí lại hơi thấp, cũng không biết tại sao." Lâm Phong nói ra nghi ngờ trong lòng.
"Côn Khư Cảnh là nơi thí luyện, chắc chắn có một loại hạn chế nào đó."
"Có lẽ là như vậy, đi thôi! Chúng ta đi chỗ khác, Tiểu Lang, tiếp theo nhờ ngươi dẫn đường, chúng ta muốn đi tìm những thiên tài địa bảo như ngươi canh giữ, càng trân quý càng tốt! Mặc kệ thú hộ vệ mạnh đến đâu, ngươi cứ dẫn đường là được, những thứ còn lại giao cho chúng ta."
Đầu sói to lớn của Ngân Bối Lang Vương trên dưới lắc nhanh.
"Thế ~ Tiểu Lang ~ ta chưa được ngươi cho phép mà đã thay ngươi quyết định, ngươi sẽ không giận chứ?" Lâm Phong đột nhiên hỏi một câu.
Đầu sói của Ngân Bối Lang Vương đang lắc lên xuống, lập tức biến thành lắc sang hai bên.
Bên trong Côn Khư Cảnh.
Một sinh vật hình sói khổng lồ băng băng trong rừng.
Trên lưng chở theo hai người.
Chính là Lâm Phong và Thiên Cơ Tử.
Hai người khoanh chân ngồi trên lưng rộng lớn của Ngân Bối Lang Vương.
Tùy ý Lang Vương băng rừng nhảy vọt, không hề bị ảnh hưởng.
Từ đó.
Trong đội của hai người có thêm một con lang.
Tiếp tục thu thập các loại thiên tài địa bảo ở tầng thứ sáu của Côn Khư Cảnh.
Đáng tiếc vẫn chưa tìm được bảo vật nào có thể so sánh với hoa sen bảy màu.
Có chút vượt quá dự kiến của Lâm Phong.
Bảo vật ở tầng thứ sáu chẳng lẽ không phải nên trân quý hơn tầng thứ năm sao?
Vì sao đến bây giờ vẫn chưa gặp được trân bảo hiếm có nào có thể so sánh với hoa sen bảy màu?
Nghĩ rất nhiều loại khả năng.
Lâm Phong cảm thấy.
Hoa sen bảy màu chắc chắn là bảo vật quý giá nhất ở tầng thứ năm.
Tầng thứ sáu chắc chắn có thứ trân quý hơn.
Chỉ là vẫn chưa tìm thấy.
Dù sao tầng thứ sáu Côn Khư Cảnh quá lớn, hoa sen bảy màu lại là thứ có thể ngộ nhưng không thể cầu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận