Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 840: Thanh Sơn trại (length: 7881)

Thời gian ngày qua ngày.
Lâm Phong vẫn như cũ trải qua sinh hoạt bình thản, không có chút nào gợn sóng.
Ngoại trừ đi phiên chợ bày quầy bán hàng.
Chính là dạo bước giữa đồng ruộng hồi hương, cảm thụ thiên nhiên ban ân.
Không khí hương dã trong lành hợp lòng người, tràn ngập mùi thơm cỏ xanh cùng bùn đất.
Hít sâu một hơi, để cho cỗ mùi thơm ngát kia lấp đầy toàn bộ phổi.
Lắng nghe tiếng chim nhỏ vui sướng hót, thưởng thức đóa hoa ngũ sắc rực rỡ, cảm thụ được ánh nắng rải lên người ấm áp.
Một khắc này, phảng phất cùng tự nhiên hòa làm một thể, tâm linh được thư giãn cực kỳ.
Tâm cảnh trở nên càng thêm bình thản.
Học được thưởng thức sự vật tốt đẹp bên người, trân quý mỗi một khoảnh khắc.
Ở trong hoàn cảnh hương dã yên tĩnh này, tìm thấy sự an bình sâu trong nội tâm, cũng thu hoạch được lý giải ở cấp độ sâu hơn đối với cuộc sống.
Sau ba tháng, một ngày.
Lâm Phong tại trên chợ bày quầy bán hàng.
Khác với trước kia.
Vốn hẳn nên bận rộn hắn.
Lúc này lại cực kỳ nhàn nhã.
Bởi vì không có khách hàng.
Cả con đường trên người cũng không nhiều.
So với cảnh tượng náo nhiệt phi phàm mấy tháng trước, tạo thành một sự tương phản rõ ràng.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì.
Gần đây nửa tháng.
Trên chợ người càng ngày càng ít.
Sinh ý chưa tới một phần mười so với trước đó.
Bất quá đối với Lâm Phong mà nói, ngược lại không có gì ảnh hưởng quá lớn.
Dù sao kiếm tiền cũng không phải mục tiêu của hắn.
Những tiểu thương khác thì không giống.
Tất cả mọi người dựa vào một nghề để mưu sinh.
Sinh ý ế ẩm, kiếm được ít tiền, sinh hoạt khó khăn.
Ngay lúc Lâm Phong nhàn rỗi nhàm chán.
Tiếng nghị luận của tiểu thương bên cạnh vang lên.
"Ai ~~~ dạo này sinh ý càng ngày càng tệ, cứ tiếp tục thế này, chúng ta đều phải uống gió tây bắc mất."
"Ai nói không phải, ngươi nói coi bộ dạng tử tế, đám thổ phỉ Thanh Sơn trại kia xuống núi làm gì?"
"Còn phải nói, nhất định là vật tư tiêu hao hết, xuống núi để cướp đoạt một đợt."
"Sẽ không có ai quản bọn người kia sao? Tùy ý bọn chúng làm xằng làm bậy? Cách mỗi mấy năm đều sẽ đến một lần như vậy, thật không chịu được."
"Quản? Ai quản? Làm sao quản? Nghe nói thổ phỉ ở Thanh Sơn trại trên kia, có tu sĩ cao cao tại thượng tồn tại, ai có thể quản được?"
Thanh âm truyền vào tai Lâm Phong, khiến hắn ngẩn người.
Ở đây hơn ba năm, lần đầu tiên nghe được hai chữ tu sĩ.
Vốn tưởng rằng chỉ là một thế giới người bình thường.
Không ngờ cũng có tu sĩ tồn tại.
"Chỉ hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng trở về, đừng giày vò!"
"Lại dây dưa cũng không giày vò tới chúng ta, xa như vậy!"
"Vậy cũng chưa chắc! Nghe nói lần này bọn thổ phỉ ở Thanh Sơn trại yêu cầu cao hơn, không chỉ muốn mỗi thôn trang theo đầu người đưa một lượng lớn vật tư, còn muốn hoàng hoa đại khuê nữ, nếu ai dám không cho, sẽ trực tiếp đến cướp, ta nghe nói đã có một đại thôn trang hơn ngàn nhà vì cự tuyệt, bị cướp sạch không còn, lúc sắp đi, bọn thổ phỉ không quên đốt một mồi lửa, trực tiếp đốt sạch thôn trang không còn một mảnh, gây ra mấy ngàn người tử vong, hiện trường chẳng khác nào địa ngục trần gian, thây phơi đầy đồng, gọi là thảm liệt."
Lời này vừa nói ra.
Mấy tiểu thương tụm lại tức khắc quá sợ hãi.
"Cái gì? Có chuyện này sao? Ta sao không nghe thấy gì?"
Trước kia Thanh Sơn tuy cũng sẽ xuống núi đến vơ vét vật tư, nhưng chỉ cần dựa theo yêu cầu của chúng, cũng sẽ không làm bậy.
Lần này thì không giống.
Đại thôn trang hơn ngàn nhà bị cướp sạch, cuối cùng còn phóng hỏa đốt, gây ra mấy ngàn người tử vong.
Rõ ràng là không cho người ta đường sống mà!
"Mới vừa xảy ra không lâu, tin tức vẫn chưa truyền ra đâu! Nếu không thì ngươi nghĩ vì sao người trên đường lại ít như vậy, đều bận rộn lên núi trốn họa, chờ bọn thổ phỉ Thanh Sơn trại đi rồi sẽ xuống."
"Thì ra là thế! ! ! Vậy chúng ta cũng mau tranh thủ thời gian tránh đi! Kiếm tiền đâu có quan trọng bằng mạng."
"Ngược lại cũng không cần vội vậy, Thanh Sơn trại cách nơi này còn khá xa, bọn chúng tới khả năng khá nhỏ, coi như tới cũng cần chút thời gian."
"Cũng không được đâu! Nhỡ đến thì sao? Đến lúc đó không kịp mất, các vị, ta rút lui trước, các ngươi bảo trọng, hy vọng không lâu sau, chúng ta có thể gặp lại."
Một người đàn ông nói xong, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc về nhà.
Hành động của hắn cũng nhắc nhở không ít tiểu thương.
Nhao nhao thu dọn quán hàng, chuẩn bị trở về mang theo người nhà tránh nạn.
Lời bàn tán của mấy tiểu thương không sót một chữ nào lọt vào tai Lâm Phong.
Nếu là lúc trước, nhất định sẽ trực tiếp đi qua chém giết toàn bộ lũ thổ phỉ ở Thanh Sơn trại kia.
Hiện tại thì!
Đã quyết định làm một người bình thường, phải có giác ngộ của người bình thường, không thể vận dụng bất cứ năng lực nào của người tu đạo.
Huống chi chuyện như thế, chư thiên vạn giới mỗi ngày xảy ra quá nhiều.
Sức lực một người có hạn, không thể giải quyết hết.
Kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, kẻ mạnh làm vua, đây là quy tắc bất biến ngàn đời.
Thuận theo tự nhiên vậy!
Tiểu thương xung quanh đều đang rút lui.
Lâm Phong thu dọn đồ đạc của mình xong, đẩy xe nướng, hướng Tiểu Hà Trang đi tới.
Mấy ngày sau.
Tin tức Thanh Sơn trại cướp sạch một đại thôn trang hơn ngàn nhà, đồng thời phóng hỏa đốt thành tro bụi, gây ra mấy ngàn người tử vong hoàn toàn truyền ra.
Mỗi thôn trang đều khẩn trương kinh khủng, người người bất an.
Sợ bị đám thổ phỉ Thanh Sơn trại giết người không chớp mắt kia để mắt tới.
Tiểu Hà Trang tự nhiên cũng nghe được tin đồn.
Chỉ là mọi người cũng không hề sợ hãi như trong tưởng tượng.
Thổ phỉ như Thanh Sơn trại, khi đã nhắm trúng, cũng nhắm vào những đại thôn trang có mấy trăm, thậm chí hơn ngàn nhà.
Mà Tiểu Hà Trang chẳng qua chỉ có mấy chục gia đình.
Thôn trang nhỏ như vậy, Thanh Sơn trại đều không thèm liếc mắt một cái, lãng phí sức lực.
Cách mỗi mấy năm, thổ phỉ Thanh Sơn trại đều sẽ xuống núi cướp bóc một lần, chuyên chọn thôn trang lớn.
Tiểu Hà Trang từ trước đến nay chưa từng được “ưu ái”.
Vì thổ phỉ Thanh Sơn trại xuống núi, phiên chợ gần đó đều trở nên tiêu điều.
Dù sao không có sinh ý, Lâm Phong dứt khoát liền không ra quán nữa.
Cách Tiểu Hà Trang chừng hơn trăm dặm có một thôn trang cỡ vừa tên là Trần gia thôn.
Toàn thôn có chừng mấy trăm nhà, đều họ Trần.
Lúc này, Trần gia thôn đang bị một đám hung thần ác sát chiếm giữ.
Chính là thổ phỉ Thanh Sơn trại.
Mấy vị đương gia đang bàn bạc.
Làm sao mới có thể cướp bóc tài nguyên nhanh hơn.
Nhiệm vụ lần này của bọn chúng nặng hơn so với trước đây.
Một người trong đó mặt có sẹo, chính là đại thủ lĩnh của Thanh Sơn trại.
"Đại ca, ta cảm thấy chúng ta không thể ở chỗ này chờ các thôn trang dâng lễ, tốc độ quá chậm, lấy được vật tư còn ít, đưa tới nữ tử cũng chưa chắc đã là tốt nhất."
"Vậy ngươi nói nên làm gì?" Mặt sẹo hỏi.
"Chúng ta chia ra hành động, trực tiếp lên tận cửa lấy, để bọn họ tập trung hết nữ tử trong thôn lại mà lựa, làm như vậy hiệu suất sẽ cao hơn rất nhiều."
"Cách này tốt! Ta đồng ý!" Lập tức có người phụ họa.
"Ta cũng đồng ý! ! !"
"Ta cũng đồng ý! ! !"
"Nếu đã đều đồng ý, vậy thì chia ra hành động thôi! Bất quá các ngươi cũng đừng làm quá đáng, vẫn nên cho người ta một chút đường sống, Tế thủy trường lưu." Mặt sẹo dặn dò.
"Minh bạch! ! !" Mấy tên thủ lĩnh Thanh Sơn trại kích động trả lời.
Trực tiếp lên tận cửa, không gian thao tác lớn hơn rất nhiều.
Rất nhanh, hơn mười đội ngũ từ Trần gia thôn xuất phát, hướng bốn phía tỏa ra…
Bạn cần đăng nhập để bình luận