Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 90: Bây giờ kết luận quá võ đoán

**Chương 90: Bây giờ kết luận quá võ đoán**
Kỳ thực Trần Kỳ còn nghĩ nói, bệnh nhân này có thể làm rất nhiều kiểm tra, đáng tiếc năm 1982, bệnh viện Nhân dân khu vực Việt Trυng không có,
Ví dụ như CT, cộng hưởng từ ống mật, qua da qua gan xuyên gan đạo tạo ảnh, hay sinh thiết xuyên gan các loại.
Nếu không phải Trần Kỳ có kinh nghiệm lâm sàng phong phú từ kiếp trước, không thì chỉ dựa vào những báo cáo kiểm tra thông thường này, bác sĩ nào cũng sẽ có khuynh hướng là u ác tính, dù sao một khối lớn như vậy nằm chình ình ở đó.
Quách Viện trưởng nghe Trần Kỳ báo cáo, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ nào.
Mà hắn cũng đang suy tư, "khối u" này rốt cuộc là loại gì? Trương Quân và Trần Kỳ, hai người chẩn bệnh đều có lý lẽ riêng, đều có thể đưa ra căn cứ chẩn bệnh của mình, vậy ai mới là người chính xác?
Là một bác sĩ ngoại khoa kỳ cựu, người trong giang hồ xưng "Quách nhất đao" của bệnh viện Nhân dân, Quách Viện trưởng có thiên hướng nghiêng về Trần Kỳ.
Thế nhưng, hắn cũng sợ bị mất mặt, nếu cuối cùng chẩn đoán ung thư ống mật mới là chính xác, vậy mặt mũi của hắn biết để vào đâu? Làm lãnh đạo, tâm tư thật quá phức tạp.
Tương tự như vậy, Chủ nhiệm Đại Ngoại Khoa, Chu Hỏa Viêm, cũng cho rằng khả năng viêm nhiễm là lớn hơn, nhưng những lời này hắn cũng không dám nói, nói sai sẽ ảnh hưởng đến địa vị và danh dự của hắn.
Năm khu bệnh của khoa Ngoại, không biết bao nhiêu bác sĩ đang dòm ngó "bảo tọa" Đại chủ nhiệm khoa Ngoại của hắn? Hắn cũng không muốn tạo cơ hội cho người khác.
Hai vị lãnh đạo có trọng lượng không ai giúp Trần Kỳ, trong lúc nhất thời, nhìn từ tình cảnh, Trần Kỳ đã thua.
Các bác sĩ khác trong phòng làm việc, bao gồm cả khoa trưởng Y Giáo Khoa đều cho rằng khả năng ung thư ống mật là lớn, trong phe này còn có mấy sinh viên đại học thực tập.
Mà cho rằng là viêm đường mật chỉ có một mình Trần Kỳ, lại còn là một sinh viên trung chuyên thực tập vừa "ra lò", ai mạnh ai yếu, liếc qua là thấy rõ.
Khóe miệng Trương Quân không nhịn được cong lên, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Kỳ tràn đầy thương hại và tự phụ, đương nhiên hắn không mở miệng châm chọc, Viện trưởng đang ngồi ở đó, lúc nào cũng phải giữ gìn hình tượng khiêm tốn, cẩn thận của bản thân.
Tề Đại Dân thấy mọi người không nói gì, liền đứng lên:
"Trương Quân và Trần Kỳ, hai vị đồng học đã viết bệnh án và bài xem bệnh rất tốt, từ góc độ của ta mà nói, hai người đều rất ưu tú, bất quá về phần chẩn đoán cuối cùng, ý kiến của Trương Quân chiếm phần lớn, cho nên trận đấu này, ta cảm thấy hẳn là Trương..."
"Chờ đã..."
Tề Đại Dân nhất thời ngạc nhiên, Quách Viện trưởng, Chu chủ nhiệm, ánh mắt tất cả mọi người trong văn phòng đều đổ dồn về Trần Kỳ đang giơ tay.
Lúc này nội tâm Trần Kỳ có chút bất mãn, thầm nghĩ ngươi Tề Đại Dân có bệnh à, chẩn đoán bệnh gì, chẳng lẽ dựa vào bỏ phiếu mà quyết định? Nói đùa gì vậy? Thái độ này quá là không chịu trách nhiệm?
Cho nên, dù hắn biết làm gián đoạn lời nói của Tề khoa trưởng như vậy sẽ đắc tội ông ta, nhưng vẫn không nhịn được.
"Tề khoa trưởng, ta cảm thấy bây giờ nói Trương Quân thắng còn hơi sớm, ta tương đối tự tin với chẩn đoán của mình, cho nên dù muốn làm ta tâm phục khẩu phục, ta hy vọng Tề khoa trưởng cho ta một cơ hội, chờ lúc phẫu thuật chúng ta sẽ xem xét khối u này."
Tề Đại Dân nhất thời đỏ mặt, hắn lập tức ý thức được mình đã võ đoán.
Nhưng là một người ở vị trí cao, trong lòng hắn lại nảy sinh bất mãn với Trần Kỳ, trước mặt bao nhiêu người, nhất là Viện trưởng còn ở đây, lại làm hắn mất mặt? EQ quá thấp?
Quách Viện trưởng lập tức nhận lời:
"Ta cảm thấy tiểu Trần nói rất đúng, Chu trưởng xưởng ta đã nhận rồi, hôm nay, ngày mai chuẩn bị tốt cho thủ thuật, ngày kia ta sẽ đích thân chủ trì ca phẫu thuật này, đến lúc đó sẽ biết là ung thư hay viêm nhiễm, hắc hắc, tiểu Trương, tiểu Trần, hai người các ngươi đã chuẩn bị thịt kho tàu chưa? Đến lúc đó đừng có khóc lóc."
Lời nói của Quách Viện trưởng làm mọi người đều cười, cũng hóa giải sự lúng túng của Tề Đại Dân, thế là hắn lập tức bổ sung:
"Đúng là lãnh đạo suy xét toàn diện hơn, điểm này rất đáng để chúng ta học tập, lời Quách Viện trưởng nói các ngươi đều nghe rõ rồi chứ? Vậy hôm nay kết thúc ở đây, sau đó trở về, không riêng gì Trương Quân và Trần Kỳ, mà tất cả bác sĩ khoa Ngoại, thậm chí bác sĩ lâm sàng toàn viện cũng có thể tham gia thảo luận ca bệnh này, để bệnh viện chúng ta dưới sự dẫn dắt của Quách Viện trưởng, hình thành một bầu không khí học tập tốt đẹp, một thái độ thực sự cầu thị, cố gắng đưa bệnh viện Nhân dân Việt Trυng trở thành bệnh viện hàng đầu của tỉnh."
Quách Viện trưởng nghe xong vẫn cười mỉm, đứng lên: "Đi thôi, ta buổi chiều còn có cuộc họp, không ở lại lâu, chúng ta ngày kia gặp."
Mọi người lần lượt ra khỏi phòng làm việc, Chu Hỏa Viêm khi đi đến bên cạnh Trần Kỳ, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, gật đầu.
Đây là một loại "ngầm hiểu" của bác sĩ Ngoại khoa, làm Trần Kỳ trong nháy mắt biết, vị đại chủ nhiệm Ngoại khoa này ủng hộ chẩn đoán của hắn, điều này làm trong lòng hắn cảm nhận được một tia ấm áp.
Khi ngươi bị toàn thế giới chất vấn, khi chẩn đoán của ngươi không được mọi người công nhận, loại cảm giác cô độc và không cam lòng này, thật sự rất khó chịu, Trần Kỳ không phải thánh nhân, vừa rồi trong lòng vẫn có chút ấm ức.
Sự cổ vũ của Chu chủ nhiệm, làm hắn càng thêm kiên định với niềm tin của mình: Ngày kia, sẽ để ca phẫu thuật vả mặt tất cả các ngươi.
Trương Quân và Ngải Khả Long cũng đi tới, hai người lúc này cho rằng đã nắm chắc phần thắng nên tâm tình rất vui vẻ:
"Thế nào, Trần Kỳ, bây giờ đã biết chênh lệch giữa sinh viên và học sinh trung chuyên chưa? Hay thế này, không cần đợi đến ngày kia phẫu thuật, chỉ cần ngươi bây giờ chịu thua, 20 bát thịt kho tàu này chúng ta cũng không cần nữa, thế nào?"
Trần Kỳ cũng bắt chước dáng vẻ của Chu chủ nhiệm, vỗ vai Trương Quân mấy cái, ra vẻ ta đây nói:
"Tiểu Trương, 20 bát thịt kho tàu ta không có khả năng đâu, nhà nghèo, chỉ trông cậy các ngươi biếu thịt, chúng ta ngày kia sẽ rõ, ha ha."
"Ngươi..."
Trương Quân còn muốn phản bác vài câu, Trần Kỳ đã nhanh chân rời khỏi văn phòng, không cho hắn cơ hội phát biểu.
Trần Kỳ vừa ra khỏi văn phòng, các bạn học vây quanh ở cửa, tất cả mọi người đều lo lắng và mong đợi.
"Trần lớp trưởng, thế nào? Kết quả thế nào?"
Trần Kỳ nhún vai: "Kết quả vẫn chưa có, bây giờ chẩn đoán của Trương Quân và ta hoàn toàn khác biệt, bất đồng tương đối lớn, cho nên Quách Viện trưởng bọn họ quyết định ngày kia phẫu thuật xong mới công bố đáp án."
Biên Hồng Ân nhanh mồm nhanh miệng: "Rốt cuộc bệnh nhân kia là bị gì? Chẩn đoán của các ngươi lần lượt là gì? Nói cho chúng ta nghe xem nào?"
Nhìn thấy các bạn học của mình đều tò mò, trong lòng Trần Kỳ vẫn rất hài lòng. Sinh viên y những năm 80 thật sự rất cố gắng, không giống sinh viên đời sau, thời gian thực tập không lên mạng thì cũng yêu đương.
"Thế này đi, chiều nay tan làm, tất cả mọi người đến sảnh lớn của bệnh viện, ta sẽ nói kỹ cho các ngươi về ca bệnh này, các ngươi tự mình suy nghĩ xem nên chẩn đoán là gì, được không?"
"Được!"
Các bạn học đều đồng ý, sau đó lập tức rời khỏi khoa Ngoại 1 để về phòng thực tập của mình, rời đi quá lâu, thầy hướng dẫn sẽ không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận