Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 254: Vì luận văn cầu viện Sở trưởng

**Chương 254: Vì luận văn cầu viện Sở trưởng**
Sau khi kết thúc hội nghị, lãnh đạo tỉnh đi trước một bước, còn lãnh đạo hệ thống y tế thì ở lại, mọi người còn phải tiếp tục thảo luận vấn đề mở rộng "Kinh nghiệm Hoàng Đàn".
Đương nhiên, tất cả những điều này không liên quan nhiều đến Trần Kỳ, thậm chí là cả Cục Y tế huyện Hội Kê.
Một quả lớn như thế, làm sao đến lượt cấp cơ sở hái?
Tất nhiên công lao thuộc về Trần Kỳ, hoặc có lẽ là thuộc về huyện Hội Kê chắc chắn sẽ được ghi nhận, nhưng công lao lớn đến bao nhiêu? Trong mắt lãnh đạo cấp trên thì không đáng nhắc tới.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, Trần Kỳ vẫn mặt dày mày dạn đi nhờ vả mấy vị lãnh đạo của Sở Y tế.
Cơ hội này hiếm có, lần sau gặp lại không biết là khi nào.
Chạng vạng tối lúc nghỉ ngơi, Trần Kỳ mang theo Lan Lệ Quyên cùng nhau chờ ở con đường mà lãnh đạo phải đi qua sau khi ăn cơm xong.
"Trần Kỳ, em có chút khẩn trương, Sở trưởng có thể hay không cảm thấy chúng ta quá liều lĩnh, lỗ mãng?"
Trần Kỳ nhìn một chút về phía phòng ăn, vội vàng an ủi:
"Chúng ta không lỗ mãng không được nha, cái đề tài này làm hơn nửa năm, em thu thập nhiều tài liệu như vậy, luận văn đều đã sửa năm bản, nhưng khoa Chủ nhiệm của các em vẫn không nhả ra, không coi trọng, cấp bậc trung tâm y tế của anh lại quá thấp, cho nên chỉ có thể cầu viện cấp trên."
Vô cùng khổ cực, Trần Kỳ và Lan Lệ Quyên ngày đó với luận văn 《 Phát hiện vi khuẩn que không rõ gây bệnh ở niêm mạc dạ dày》cũng đã nhiều lần bị "xử bắn" ở Tứ Viện.
Chủ nhiệm khoa Nội của Tứ Viện, Vu Xuyên Đông, không coi trọng đề tài này, cũng không tin vào kết luận được đưa ra, luận văn này từ đầu đến cuối không nhận được sự ủng hộ của phòng, đề cử của bệnh viện, nên không có cơ hội được công bố.
Mà cấp bậc của Trung tâm Y tế Hoàng Đàn lại quá thấp, căn bản không có tư cách đề cử luận văn.
Vốn dĩ Trần Kỳ định nhờ khoa Nội của Bệnh viện Nhân dân hỗ trợ tiến cử.
Nhưng thời đại này có một quy định kỳ lạ, đó chính là cá nhân không được phép gửi bản thảo cho tạp chí, mà bắt buộc phải lấy danh nghĩa "bệnh viện" để đề cử, hơn nữa tác giả phải là nhân viên công chức của đơn vị đó.
Trong này liên quan đến lợi ích của mỗi đơn vị, Bệnh viện Nhân dân không thể vô duyên vô cớ giúp nhân viên công chức của bệnh viện khác đề cử luận văn, điểm này Chu Hỏa Viêm cũng không có biện pháp.
Có lẽ có người sẽ nói, trong nước có quá nhiều khuôn sáo, lãnh đạo bệnh viện có mắt không tròng, dứt khoát trực tiếp gửi bản thảo ra nước ngoài đi, tạp chí y học quyền uy nước ngoài cuối cùng không cần bệnh viện đề cử, phải không?
Vào năm 1983, đây cũng là một con đường chết.
Bác sĩ cá nhân muốn đưa bản thảo ra nước ngoài, khuôn sáo còn nhiều hơn, cái này cần báo cáo, phải được xét duyệt nghiêm ngặt, phòng ngừa đem bí mật quốc gia nào đó tiết lộ ra ngoài.
Hơn nữa, gửi bản thảo ra nước ngoài cần USD, đây chính là ngoại hối quý giá nhất trong những năm tám mươi.
Chỉ riêng tiền tem Trần Kỳ còn có thể nghĩ biện pháp, nhưng một bản thảo tốn cả mấy nghìn USD, thậm chí hơn vạn USD chi phí quan hệ xã hội, Trần Kỳ không có biện pháp nào.
Trong tay hắn chỉ có nhà cũ, không có USD.
Cái này không được, cái kia cũng không được, Trần Kỳ trong lòng sốt ruột nha, theo thiết lập ban đầu của thế giới, hai bác sĩ người Úc sẽ công bố luận văn về vi khuẩn Helicobacter ở môn vị vào năm 1984.
Thời gian dành cho Trần Kỳ và Lan Lệ Quyên không còn nhiều.
Mặc dù tiêu bản niêm mạc dạ dày là miễn phí, do tận dụng được tiện nghi của phòng thí nghiệm, nhưng việc nuôi cấy vi khuẩn ở môi trường, thuốc nhuộm các loại, đều là Trần Kỳ và Lan Lệ Quyên tự bỏ tiền túi.
Dù số lượng không nhiều, đó cũng là hơn 2000 tệ.
Đây chính là thu nhập tiền lương gần 4 năm của Lan Lệ Quyên nha, mặc dù Trần Kỳ cung cấp tài chính, nhưng tiểu cô nương cũng đau lòng.
Hai người vẫn còn đang nói thầm, Phạm Lý Hoành đã ăn cơm xong xuôi từ nhà ăn đi ra.
Phạm Lý Hoành tâm tình rất tốt, hệ thống y tế cấp dưới đột nhiên thả ra một vệ tinh lớn như thế, đối với bọn hắn mà nói đơn giản chính là bánh từ trên trời rơi xuống, kinh nghiệm Hoàng Đàn này được mở rộng rất tốt, thỏa đáng là một thành tích lớn.
Nhất là kinh nghiệm Hoàng Đàn này còn được lãnh đạo phe cải cách phê chuẩn, muốn tiến bộ, muốn đuổi kịp bước tiến.
"Phạm trưởng phòng, xin chào ngài!"
Phạm Lý Hoành vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào để nhanh chóng triển khai kinh nghiệm Hoàng Đàn ở toàn tỉnh Hải Đông, triển khai công việc ngoại khoa ở cơ sở, đột nhiên mạch suy nghĩ bị người khác cắt đứt.
"Úc, ra là đồng chí Trần Kỳ à, chào cậu, tìm tôi có việc sao?"
Phạm Lý Hoành rất coi trọng vị thầy thuốc nhỏ ở bệnh viện cơ sở này, có thể làm được nhiều việc như vậy trong điều kiện gian khổ này, không dễ dàng, cho nên đối với Trần Kỳ cũng rất kiên nhẫn.
"Phạm trưởng phòng, là như vậy, vị này là vợ chưa cưới của tôi, hiện đang là bác sĩ khoa Nội của Việt Trung Tứ Viện, hai chúng tôi từ năm ngoái bắt đầu tự trả tiền để làm một đề tài, bây giờ đề tài đã đạt được thành tích ở giai đoạn nhất định, cho nên muốn nhờ Phạm trưởng phòng giúp đỡ kiểm định một chút."
Phạm Lý Hoành đẩy kính một cái, không rõ loại chuyện nhỏ nhặt viết luận văn này mà cũng cần tìm đến trưởng phòng như hắn? Đây không phải là chuyện nội bộ của bệnh viện sao?
Chuyện bất thường tất có nguyên do.
Phạm Lý Hoành nghĩ bụng rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, buổi tối có thời gian, liền nghe xem hai thanh niên này nghiên cứu cái gì.
Chính bản thân ông cũng xuất thân là bác sĩ ngoại khoa, từ vị trí Viện trưởng của tỉnh Nhất Viện làm Sở trưởng Sở Y tế, tự nhận đối với nhãn quan phát triển y học cũng không tệ lắm.
"Đi, nếu các cậu là người trẻ tuổi có xông pha, vậy lão già ta đây hay là ủng hộ một chút đi, đến phòng ta rồi nói."
Trần Kỳ và Lan Lệ Quyên thấy Phạm trưởng phòng không từ chối, không dội nước lạnh, cũng không khỏi kinh hỉ: "Cảm ơn Sở trưởng, cảm ơn Sở trưởng."
Bên trong phòng chờ.
Trần Kỳ và Lan Lệ Quyên ngồi trên ghế sofa, Phạm Lý Hoành thì đeo kính, cẩn thận lật xem luận văn dưới ánh đèn bàn.
Khỏi cần phải nói, chỉ riêng nét chữ viết tay thanh tú của Lan Lệ Quyên đã khiến vị Phạm trưởng phòng này rất yêu thích, cũng vì thế mà xem xét đặc biệt chăm chú.
Trần Kỳ rảnh rỗi đến nhàm chán, ánh mắt không ngừng nhìn quanh phòng.
Đây là lần đầu tiên hắn sau khi trùng sinh đi vào cơ quan chấp hành chính phủ, vốn tưởng rằng sẽ tráng lệ thế nào, làm lóa mắt hắn, kết quả đi vào xem xét thì không phải như vậy.
Trong phòng là hai giường đơn tiêu chuẩn, có bàn đọc sách, còn có một tủ đựng đồ, trên đầu tủ đầu giường có một bộ điện thoại, ngoài ra thì không có gì, không có TV, không có trang trí hào nhoáng, tất cả đều bình thường.
Lan Lệ Quyên lại đang rất khẩn trương, tâm huyết hơn nửa năm nay đều nằm trong một ý niệm của vị Phạm trưởng phòng này.
Phạm Lý Hoành xem một lượt luận văn, biểu cảm vốn không để ý trở nên nghiêm túc, lại đem luận văn tỉ mỉ xem lại lượt thứ hai.
Đặt bản thảo xuống, ông suy nghĩ một chút, có chút không dám xác định mà hỏi:
"Đồng chí Trần Kỳ, đồng chí Lan Lệ Quyên, các cậu nói là, các cậu đã phát hiện vi khuẩn que không rõ trong môi trường niêm mạc trên vị toan? Hơn nữa cho rằng những vi khuẩn que này là thủ phạm đầu tiên gây ra viêm dạ dày, loét dạ dày, thậm chí là ung thư dạ dày?"
Trần Kỳ và Lan Lệ Quyên đồng thời kiên định gật đầu: "Chúng tôi vô cùng xác định."
Phạm Lý Hoành lại hỏi: "Số liệu trong luận văn toàn bộ đều là chân thực sao?"
Lan Lệ Quyên đứng lên: "Phạm trưởng phòng, lần này tất cả thí nghiệm đều là em... cùng đồng chí Trần Kỳ hoàn thành, em có thể lấy nhân cách cam đoan, trăm phần trăm chân thực."
Phạm Lý Hoành lại cẩn thận xem lại luận văn lần thứ ba, đặt bản thảo xuống, gọi một cuộc điện thoại nội bộ.
"Là Trương chủ nhiệm sao? Đúng, bây giờ bà đến chỗ tôi một chuyến, tôi có luận văn muốn cho bà xem."
Chỉ vài phút sau, cửa phòng bị gõ, bước vào là một tiểu lão thái thái già dặn, đeo kính, tóc ngắn ngang vai, nhìn khí chất là biết "phần tử tri thức".
Phạm trưởng phòng đứng lên giới thiệu:
"Nào, làm quen một chút, vị này là chuyên gia tổ của chúng ta, Trương Xuân Ý Trương chủ nhiệm, Trương chủ nhiệm là Chủ nhiệm khoa tiêu hoá của Nhất Viện trực thuộc tỉnh, là chuyên gia giỏi nhất tỉnh ta, cái luận văn này tôi không chắc, để Trương chủ nhiệm kiểm định một chút.
Trương chủ nhiệm, vị này là đồng chí Trần Kỳ, bên cạnh là đối tượng của cậu ấy, đồng chí Lan Lệ Quyên, hai vị thanh niên này ghê gớm lắm, đưa cho tôi một câu đố khó, này, đây là luận văn, thỉnh Trương chủ nhiệm xét duyệt một chút."
Trương chủ nhiệm rất dễ nói chuyện, cười cười nhận bản thảo, còn chào hỏi Trần Kỳ bọn họ:
"Đồng chí Trần Kỳ rất đáng gờm, hôm nay tôi cũng tham gia buổi báo cáo, vô cùng xúc động, ban đầu tôi cho rằng cậu chỉ biết phẫu thuật, không ngờ cậu cũng tinh thông bệnh tật phương diện nội khoa của chúng ta như vậy, ha ha, tốt, người trẻ tuổi nên có chí hướng, tất cả ngồi đi, tôi xem trước phía dưới luận văn."
Lão thái thái cũng không khách khí, cầm luận văn cẩn thận lật xem, quả nhiên, biểu cảm ban đầu còn cười hì hì lập tức trở nên nghiêm túc.
Hơn nửa ngày sau, Trương chủ nhiệm ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
"Đồng chí Trần Kỳ, đồng chí Lan Lệ Quyên, hai người xác định trong tiêu bản niêm mạc dạ dày có tồn tại những vi khuẩn que không rõ này? Hơn nữa những vi khuẩn que này là vi khuẩn có hại?"
Trần Kỳ không lên tiếng, tất cả thí nghiệm đều do bạn gái làm, để hắn - một bác sĩ ngoại khoa trả lời thế nào?
Lan Lệ Quyên cũng không e ngại, đứng bật dậy, sắc mặt có chút ửng đỏ:
"Phạm trưởng phòng, Trương chủ nhiệm, mỗi một số liệu trong luận văn này, đều là do tôi tự mình xác minh, tổng cộng có 1000 lệ số liệu, mỗi một tiêu bản đều là do tôi tự mình dùng kính hiển vi và nuôi cấy vi khuẩn để quan sát được, phi thường khẳng định, trong môi trường vị toan là có thể tồn tại vi sinh vật."
Phạm Chủ nhiệm có chút khác ngành, Trương chủ nhiệm lại gật đầu.
"Tôi đã từng nghe nói ở nước ngoài có người nói qua loại quan điểm này, nhưng vẫn chưa có luận văn chính thức ra lò, cũng chưa được giới y học quyền uy công nhận. Tôi muốn hỏi một chút, nếu niêm mạc dạ dày thực sự tồn tại những vi khuẩn que không rõ này, vậy làm sao hai người có thể xác định được nó có quan hệ nhân quả trực tiếp với bệnh viêm dạ dày?"
Lan Lệ Quyên ngồi xuống bên cạnh Trương chủ nhiệm, dù sao cũng là hai nữ đồng chí, không có gì phải kiêng dè.
"Trương chủ nhiệm nhìn xem, ở đây trong luận văn tôi đã viết về bước đầu nghiên cứu, tôi quan sát được những vi khuẩn que không rõ này có thể phân giải urê ở cục bộ màng dính dạ dày, sinh ra amoniac, bởi vì amoniac bản thân có tính kích thích, đồng thời giá trị pH cũng thay đổi, gây tổn thương lớn cho niêm mạc dạ dày cục bộ."
"Amoniac?"
"Đúng, chính là amoniac, chúng ta đều biết khí amoniac là một loại khí có mùi kích thích mạnh, khi con người hít phải khí amoniac, có thể gây phù nề bệnh ở cổ họng, tràn dịch phổi, chảy máu phổi, hơn nữa còn có thể ức chế hô hấp do phản xạ, tổn thương cơ tim, gan, thận và nhiều cơ quan khác.
Còn có một loại là amoniac dạng nước, amoniac dạng nước có tính ăn mòn và tính kích thích rất mạnh, một khi amoniac dạng nước dính vào da, sẽ gây ra đỏ da, sưng và nổi mụn nước. Nếu amoniac dạng nước nhỏ vào mắt, sẽ dẫn đến loét mô mắt, trường hợp nghiêm trọng sẽ dẫn đến teo nhãn cầu và mù lòa.
Sau khi tôi quan sát được những vi khuẩn que không rõ này có thể phân giải urê để tạo ra amoniac, tôi đã đặc biệt đi thỉnh giáo giáo viên hóa học, tác hại của amoniac ở trên cũng là do giáo viên nói cho tôi biết, càng chứng minh thêm rằng, những vi khuẩn que này gây tổn thương niêm mạc dạ dày, cuối cùng gây ra viêm dạ dày, loét dạ dày các loại.
Hiện tại, quan điểm chủ lưu cho rằng, các chứng viêm dạ dày mãn tính như viêm dạ dày và loét dạ dày, cuối cùng có thể dẫn đến teo tế bào dạ dày, thậm chí là dị sản ruột, như vậy chúng ta có lý do để nghi ngờ, sự phát sinh của ung thư dạ dày có liên quan mật thiết trực tiếp đến những vi khuẩn que không rõ này."
Trương chủ nhiệm cầm bản thảo viết tay không nói gì, cau mày càng ngày càng chặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận