Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 27: Nàng là lý tưởng mình hình

Chương 27: Nàng là hình mẫu lý tưởng của ta
Khi Trần Kỳ và hai người bạn đang cười đùa ở cổng trường, Vương Thiểm Nùng tinh mắt, bỗng nhiên nói:
"Đó không phải là Lan Lệ Quyên sao?"
Trần Kỳ tập trung nhìn vào, liền thấy một cô gái, tết hai bím tóc, đôi mắt to tròn và gương mặt đầy đặn, đang mồ hôi nhễ nhại, mang theo hai túi vải hướng về phía trường học.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phía dưới là chiếc quần màu lam rộng thùng thình, chân đi đôi giày giải phóng, rõ ràng cũng là một nữ sinh nông thôn.
Trọng điểm không phải ở đây, trọng điểm là Trần Kỳ nhìn đến ngây người.
Bởi vì cô gái này hoàn toàn lớn lên đúng gu thẩm mỹ của hắn, dù là quần áo không vừa vặn cũng không che giấu được dáng người của nàng, thậm chí động tác nàng dừng bước lại, lau mồ hôi cũng thật là cuốn hút.
Thấy bạn thân mình lộ ra vẻ mặt như Trư ca, Đinh Bích Đào ở bên cạnh có chút nghi hoặc.
Thầm nghĩ, tiểu tử này không phải đang liếc ngang liếc dọc với Phan Diệp sao? Sao đột nhiên lại có hứng thú với một nữ sinh khác trong lớp? Không thể nào? Đã học chung ba năm, nếu thực sự có hứng thú thì đã sớm ra tay rồi chứ?
Đây là do Đinh Bích Đào không biết, Trần Kỳ bây giờ đã đổi một linh hồn khác.
Đối với Trần Kỳ tiền thân mà nói, Phan Diệp là người mà hắn thích.
Nhưng đối với Trần Kỳ hiện tại mà nói, Lan Lệ Quyên mới là hình mẫu bạn gái lý tưởng của hắn.
Không thể không nói, gu thẩm mỹ và tam quan của hai linh hồn có sự khác biệt rất lớn.
Vương Thiểm Nùng không để ý biểu cảm của Trần Kỳ, thấy nữ sinh kia giữa trưa nắng còn phải mang nhiều đồ như vậy, vừa mới chuẩn bị tiến lên giúp đỡ, thì cánh tay đột nhiên bị Trần Kỳ kéo lại.
"Cầm thú, để đó cho ta."
Sau đó, Trần Kỳ liền một bước dài xông ra ngoài, giống như một con chó săn được huấn luyện nghiêm chỉnh nhìn thấy con mồi.
Nếu Vương Thiểm Nùng và Đinh Bích Đào là người hiện đại, trong đầu nhất định sẽ hiện lên một danh từ riêng: "Liếm cẩu"!
"Này, bạn học Lan, cậu để đồ xuống, để cho ta."
Lan Lệ Quyên đang đi đường, đột nhiên từ bên cạnh xuất hiện một kẻ "liếm cẩu", úc không, là một vị lớp trưởng, suýt chút nữa thì hét lên một tiếng.
"Trần lớp trưởng? Không sao, không sao, đồ đạc tôi tự cầm được, thế nào, ngày đầu khai giảng còn đứng ở cổng đón những bạn học cũ như chúng ta sao?"
Hai người đều là học sinh nông thôn, tính ra thì Trần Kỳ còn là lớp trưởng, ba năm học chung, quen biết nhau, Lan Lệ Quyên cũng không có gì đề phòng.
Thời đại này, tư tưởng trọng nam khinh nữ ở nông thôn vẫn còn rất nghiêm trọng, một cô gái có thể đi học, còn có thể thi đỗ với thành tích đứng đầu toàn khu để vào Trung Chuyên, tuyệt đối là hình mẫu "nữ cường nhân".
Cho nên Lan Lệ Quyên không giống như những nữ chính trong các tiểu thuyết khác, thích cúi đầu đỏ mặt, nhẹ giọng nói không cần, giống như Lâm Đại Ngọc.
Những cô gái nông thôn như vậy, nếu không đủ kiên trì thì có khả năng bỏ học giữa chừng ở trường Y.
Ngược lại, Lan Lệ Quyên không phải loại người có tính cách nhăn nhó, tương đối hoạt bát, nhất là cặp mắt to, đặc biệt có thần, khí chất trầm ổn hơn nhiều.
Trần Kỳ bất chấp tất cả, cầm lấy bao đồ của Lan Lệ Quyên rồi đi.
Tại sao lại là bao đồ? Không còn cách nào khác, chỉ có học sinh trong thành phố mới có cặp da, học sinh nông thôn đều là dùng bao đồ.
"Này, việc nặng này sao có thể để các cậu, nữ đồng chí làm chứ, đương nhiên là ta, lớp trưởng phải làm rồi, đi thôi."
Lan Lệ Quyên không chịu thua hỏi: "Nữ đồng chí thì sao? Nghỉ hè tôi ở nhà, còn vác được vật nặng hơn một trăm cân đấy."
Trần Kỳ nghe xong liền dừng bước lại, nhìn cặp chân dài của nàng, kiên định nói:
"Sau này những việc nặng như vậy, ít làm thôi, thường xuyên vác nặng, toàn thân xương cốt dễ bị biến dạng, coi chừng biến thành quả bí lùn. Nữ đồng chí thì nên lo việc xinh đẹp như hoa, nam đồng chí mới phải lo kiếm tiền nuôi gia đình."
Lan Lệ Quyên cảm thấy hôm nay Trần lớp trưởng thật kỳ lạ, trước kia đều rất nghiêm túc, sao qua kỳ nghỉ hè lại trở nên có chút đùa cợt, nói nhảm liên thiên?
"Lớp trưởng? Anh không uống nhầm thuốc chứ?"
Trần Kỳ tức giận liếc nàng một cái: "Cậu mới uống nhầm thuốc ấy, có đi hay không, trời nắng chang chang thế này."
"Ừ, đi thôi."
Tiếp đó Vương Thiểm Nùng và Đinh Bích Đào liền thấy người bạn kia của mình, mang theo bao đồ của bạn học Lan, hai người một trước một sau đi vào cổng trường.
Khi đi ngang qua, còn nháy mắt với hai người bọn họ.
Vương Thiểm Nùng và Đinh Bích Đào hai người nhìn nhau, trong mắt đều là một mảnh mờ mịt và khó hiểu.
Trường Y có quy mô không lớn lắm, mỗi khóa chỉ tuyển bốn lớp, lần lượt là một lớp hộ lý, một lớp kiểm nghiệm hình ảnh, một lớp Y Sĩ, còn có một lớp học thuần Trung Y là Y Sĩ 2.
Nhưng bởi vì là khu trường học cũ, nên phòng ngủ vẫn rất chật chội, khu ký túc xá nam và ký túc xá nữ cách nhau không xa, hướng về phía cửa sổ hét một tiếng, toàn trường đều có thể nghe được.
Trần Kỳ mang theo đồ của Lan Lệ Quyên, nhanh chân đi vào ký túc xá nữ, phía sau Lan Lệ Quyên vẻ mặt vô cùng nghi hoặc theo sát, giống như cô vợ nhỏ.
Nếu là nam sinh khác vào phòng ngủ nữ, chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài.
Nhưng đây là ngày đầu tiên khai giảng, các nữ sinh đều ăn mặc tương đối chỉnh tề, hơn nữa, "kẻ liếm cẩu" nào đó còn là cán bộ lớp, cho nên các bạn học đi ngang qua cũng không có vẻ mặt kinh ngạc.
"Đúng rồi, Lệ Quyên, phòng ngủ của cậu là phòng nào?"
Gọi là "Lệ Quyên" khiến Lan Lệ Quyên toàn thân nổi da gà.
"Lớp trưởng, anh vẫn nên gọi cả tên tôi đi, tôi ở phòng 108, rẽ ngoặt là đến, anh để đồ cho tôi tự làm là được rồi."
"Không được, không được, sao có thể để cậu làm việc nặng như vậy chứ, sau này có việc gì cần dùng sức đều giao cho tôi."
Lan Lệ Quyên càng ngày càng cảm thấy Trần lớp trưởng hôm nay chắc chắn là uống nhầm thuốc, hoặc bị kích động gì đó, trước kia gia hỏa này rất thân thiết với bạn học Phan Diệp, sao hôm nay đột nhiên lại nịnh bợ nàng như vậy?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Hai người vừa qua một khúc rẽ, Phan Diệp liền bưng chậu rửa mặt và khăn lau đi tới.
Cả ba người đều sững sờ, Lan Lệ Quyên trong lòng có chút khẩn trương, trong lòng nàng, lớp trưởng và bạn học Phan mới là một đôi, nàng xuất hiện không thích hợp.
Phan Diệp thì lại kỳ quái, những năm qua, vào ngày khai giảng đầu tiên, Trần Kỳ nhất định sẽ hẹn nàng nói chuyện công việc của lớp trong học kỳ này, hôm nay nàng đợi nửa ngày cũng không thấy xuất hiện, thế mà lại đi đón nữ sinh khác?
Trần Kỳ thì lại là quân tử thản đãng đãng,
Đừng nói tiền thân còn chưa có gì với Phan Diệp, coi như đã có gì, hắn cũng không thể vì tiền thân mà "ủy khuất" chính mình, hắn chắc chắn là muốn theo đuổi hạnh phúc của mình.
"A, bạn học Phan, lại gặp mặt? Ha ha, quét dọn vệ sinh sao? Tốt lắm, lát nữa chúng ta nói chuyện."
Nói xong, Trần Kỳ mang theo bao đồ của Lan Lệ Quyên, không quay đầu lại, nhanh chóng đi qua bên cạnh Phan Diệp.
Lan Lệ Quyên ngượng ngùng cười cười, giải thích nói: "Trùng hợp gặp lớp trưởng ở cổng trường, anh ấy nhất định muốn giúp tôi xách đồ, tôi đã nói là không cần rồi."
Phan Diệp cười cười: "Lớp trưởng thích giúp đỡ người khác, không phải rất tốt sao."
Nói thì nói như thế, nhưng đợi nàng đi đến vòi nước phía dưới giặt khăn lau, lại hung hăng vặn, vô cùng dùng sức vặn cái giẻ rách đáng thương kia.
Lan Lệ Quyên nói mấy câu, đi vào phòng ngủ, suýt chút nữa thì ngã quỵ.
Vị nam lớp trưởng nhiệt tình này, thế mà đã giúp nàng trải ga giường.
Mấy nữ sinh khác trong phòng ngủ, đều là một mặt nghi ngờ, nhìn Lan Lệ Quyên, rồi lại nhìn Trần lớp trưởng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận