Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 697: Từ Tiểu Vi bái sư thực tập

Chương 697: Từ Tiểu Vi bái sư thực tập
Thứ Hai, Trần Kỳ ngáp dài một cái, vừa lái chiếc Santana quen thuộc vào bệnh viện từ sáng sớm.
Hơn nửa đêm nghe kể chuyện ma, cũng giống như độc giả thời nay chơi điện thoại đến quá nửa đêm, tối không muốn ngủ, sáng dậy không nổi.
Lan Lệ Quyên nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của chồng cũng có chút đau lòng:
"Trần Kỳ, anh không cần phải liều m·ạ·n·g như vậy, em đã đi thăm bệnh nhân Hồng Kông kia, các chỉ số s·i·n·h t·ồn của hắn đã ổn định, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm tính m·ạ·n·g, anh mới từ nơi khác đi công tác về, vẫn là nên nghỉ ngơi mấy ngày."
Trần Kỳ kinh ngạc nhìn về phía người vợ ở ghế phụ lái:
"Ồ, hiếm có nha, trước kia em không phải đều bảo anh phải làm việc nghiêm túc, liều m·ạ·n·g một chút sao, hôm nay sao lại bảo anh chú ý nghỉ ngơi? Ôi ôi ôi, anh biết rồi, có phải mấy ngày anh không có ở nhà nên em thấy thiếu thốn? Muốn anh nghỉ ngơi cho khỏe để có thể 'chiều' em no đủ không?"
"Hừ, trong mồm c·h·ó nhả không ra ngà voi, anh đi làm việc của anh đi!"
"Ha ha ha ~~~~"
Nhìn người vợ mặt đỏ bừng chạy trối c·hết, tâm trạng của Trần Kỳ cũng vui vẻ hơn mấy phần, vừa nghĩ tới 500 triệu đô la Hồng Kông, thiếu chút nữa là bay lên luôn rồi.
"Trước cửa thư phòng một nhành mai, trên cây chim chóc đậu xôn xao, hỉ thước đầy cành líu lo gọi, báo cho anh Lương tin vui đến..."
Trần Kỳ vừa ngâm nga Việt kịch, vừa đi vào phòng làm việc của mình, đột nhiên p·h·át hiện trong văn phòng đã có người chờ, bên cạnh có lão Quách Chính đang tiếp chuyện.
Người có khả năng không cần thông báo đã có thể vào phòng làm việc của viện trưởng thật sự không có mấy người, Trần Kỳ nhìn kỹ lại thì vui vẻ:
"A... sáng sớm quả nhiên là hỉ thước líu lo mà, Tiểu Vi sao em lại tới đây? Từ thúc, chú cũng tới, ha ha."
Từ lãnh đạo nhìn đồng hồ đeo tay một chút, cố ý nghiêm mặt nói:
"Đồng chí Trần Kỳ, ta nhớ các anh ở bệnh viện Việt Tr·u·ng giờ làm việc là 8 giờ sáng phải không? Hiện tại đã là 8 giờ 10 phút rồi, viện trưởng dẫn đầu đến trễ, phải chịu t·ộ·i gì đây?"
Trần Kỳ gãi gãi đầu: "Cái này cái này, lãnh đạo xin nghe tôi biện bạch, tối hôm qua tôi không phải chữa trị cho bệnh nhân đến tận khuya sao, sáng nay thì ngủ nướng thêm một lát, hắc hắc."
Bên cạnh Từ Tiểu Vi vội nói:
"Ba ba, anh Tiểu Kỳ không phải cố ý đến trễ, hôm nay ba theo con đến đây làm phụ huynh cơ mà, làm vậy không phải để ba thể hiện uy phong lãnh đạo."
Từ lãnh đạo nói với lão Quách ở bên cạnh:
"Nhìn đi, con gái lớn không giữ được ở nhà, ở bên ngoài ta là lãnh đạo, về nhà rồi ta lại thành người bị lãnh đạo, lập tức Trần Kỳ lại muốn biến thành lãnh đạo của lãnh đạo của ta, quan hệ này phức tạp thật."
Trần Kỳ bỏ cặp, đi tới bên cạnh Từ Tiểu Vi ngồi xuống, còn thân thiết xoa đầu cô:
"Tiểu Vi, thời gian này em không phải đang thực tập ở thủ đô sao, sao lại chạy tới Việt Tr·u·ng rồi?"
Trần Kỳ cùng cha con nhà họ Từ quan hệ luôn rất thân thiết, chẳng qua hắn chủ quan không phải vì muốn dựa dẫm, rốt cuộc quan hệ nhân sự của hắn ở trong bộ, sự ước thúc của cấp trên đối với hắn đã rất nhỏ.
Chủ yếu vẫn là sau khi Từ Tiểu Vi được Trần Kỳ phẫu thuật thẩm mỹ thành công, giúp cô có thể hoàn toàn dùng hình tượng của một người bình thường để bước ra ánh sáng, cha con Từ Gia đã vô cùng cảm kích Trần Kỳ.
Thậm chí Từ Tiểu Vi còn coi Trần Kỳ như anh trai ruột đối đãi, hai nhà bình thường qua lại cũng vô cùng thân thiết.
Từ lãnh đạo cười ha hả nhận lấy t·h·u·ố·c lá từ trong tay lão Quách, vừa nói:
"Là thế này, Tiểu Vi không phải đã tốt nghiệp Bắc Đại rồi sao, vốn dĩ ta định sắp xếp cho con bé đi du học nước ngoài, nhưng con bé nhất quyết không đồng ý. Vừa vặn nghe nói anh muốn p·h·át triển mạnh khoa phẫu thuật thẩm mỹ, cho nên Tiểu Vi nói không bằng trực tiếp đến bên cạnh anh Tiểu Kỳ để học tập."
Lão Quách cũng cười ha ha nói:
"Xem ra vẫn là cô bé Tiểu Vi có mắt nhìn, các anh có lẽ còn chưa biết, Trần Kỳ mấy ngày trước đi Hồng Kông công tác, vừa mới được Hiệp hội Phẫu thuật thẩm mỹ quốc tế bầu làm ủy viên quản lý, trình độ của Trần Kỳ, bác sĩ phẫu thuật bình thường không thể nào sánh được."
"Hoắc, Trần Kỳ, không kèn không trống mà anh lại giành được một chức ủy viên quản lý nữa nha."
Từ lãnh đạo cũng có chút mừng rỡ.
Từ Tiểu Vi cũng cười cong mắt: "Anh Tiểu Kỳ thật là lợi h·ạ·i, ba thấy chưa, con đã nói là ba không nên có tư tưởng sính ngoại."
Từ lãnh đạo vội vàng giơ tay đầu hàng: "Được rồi được rồi, ba sai rồi, ba x·i·n· ·l·ỗ·i con, con muốn ở lại Việt Tr·u·ng thì cứ ở lại, ba lần này ủng hộ con!"
Từ Tiểu Vi từ sau khi được Trần Kỳ phẫu thuật từ cô gái xấu xí thành mỹ nữ, đã thuận lợi t·h·i đậu vào khoa y của Bắc Đại.
Có lẽ do có liên quan tới những t·r·ả·i nghiệm hơn mười năm trước đây của cô, cho nên cô dồn hết tâm huyết chủ yếu nghiên cứu về phẫu thuật chỉnh hình, một lĩnh vực mà trong nước ít được chú ý, thậm chí ngay cả các trường đại học cũng chưa mở chuyên ngành.
Năm cuối thực tập, Trần Kỳ đã giúp cô liên hệ với giáo sư Cát Minh Hoa của bệnh viện số 3 Bắc Y, thực tập cũng chuyên về khoa phẫu thuật chỉnh hình.
Trần Kỳ lúc này mới chợt hiểu ra:
"Ở lại Việt Tr·u·ng thực tập và làm việc rất tốt, thứ nhất ta và Lệ Quyên có thể chăm sóc cho cuộc sống của Tiểu Vi, thứ hai, khoa phẫu thuật thẩm mỹ là nghề phụ của ta, tương lai ta chắc chắn sẽ không cả đời theo đuổi ngành học này, chờ ta đem một thân bản lĩnh này dạy cho Tiểu Vi xong, cô ấy cũng có thể trở thành một chuyên gia phẫu thuật chỉnh hình n·ổi tiếng quốc tế."
Từ lãnh đạo không hề nghi ngờ lời nói của Trần Kỳ, cho nên là một người cha già, ông càng thêm vui mừng:
"Ha ha, tốt, vậy Tiểu Vi sau này sẽ chính thức bái anh làm thầy, đến lúc đó ta sẽ bảo Đại học Y Hải Đông mở thêm một chuyên ngành thạc sĩ phẫu thuật chỉnh hình, trình độ của Tiểu Vi cũng có thể tiếp tục nâng cao."
Trần Kỳ vội vàng xua tay: "Không phải bái ta làm thầy, như vậy không phải là đã lệch vai vế rồi sao, ta là thay sư phụ thu nhận đệ tử, Tiểu Vi sau này vẫn là sư muội của ta."
Ha ha ha ~~~ bốn người trong văn phòng đều cười rộ lên.
Từ Tiểu Vi cũng không khách khí, tự mình lấy một cái cốc từ trong tủ, cho lá trà vào rồi rót nước sôi, sau đó bưng đến trước mặt Trần Kỳ, cúi đầu:
"Mời sư huynh uống trà!"
Trần Kỳ hít sâu một hơi, có chút không muốn nhận chén trà.
Lão Quách thấy vậy thì sốt ruột: "Anh bạn trẻ này, Tiểu Vi chính thức dâng nước bái sư cho cậu, cậu lại không nhận, chẳng lẽ còn muốn làm như xã hội xưa, q·u·ỳ xuống dập đầu sao?"
Từ lãnh đạo cũng tò mò nhìn sang, ánh mắt nghiền ngẫm.
Trần Kỳ vẻ mặt cầu xin nói: "Tôi cũng muốn uống chứ, nhưng đây là nước sôi 100 độ, tôi không dám uống ~~~ "
Ha ha ha ~~~~
Từ Tiểu Vi lè lưỡi, vội vàng đặt cốc nước xuống rồi ngồi lại tr·ê·n ghế sô pha, Từ lãnh đạo lúc này sau khi nói xong việc tư, liền nói sang chuyện công.
"Trần Kỳ, ta nghe nói hôm qua bệnh viện Việt Tr·u·ng các anh nh·ậ·n được 400 triệu đô la Hồng Kông tiền quyên góp từ Kha gia ở Hồng Kông?"
Trần Kỳ thầm nghĩ khoản tiền này vừa về tài khoản mới được mười mấy tiếng, mà đã truyền đến tỉnh rồi sao?
Thực ra Trần Kỳ cũng là đã xem nhẹ uy lực của 400 triệu đô la Hồng Kông này, lúc trước một thổ hào của quốc gia khăn trùm đầu quyên góp 2000 đô la Mỹ đã gây chấn động toàn quốc, huống chi 400 triệu đô la Hồng Kông là hơn 60 triệu đô la Mỹ.
Việc này không giấu được.
Hơn nữa số tiền này tuyệt đối là phỏng tay, một khoản tiền lớn như thế, từ trên xuống dưới số người dòm ngó vậy không thể đếm x·u·ể được, lòng đố kỵ có thể khiến một số người thay đổi hoàn toàn bộ mặt.
Có đôi khi chuyện x·ấ·u có thể biến thành chuyện tốt, nhưng cũng có rất nhiều khi, chỉ một sơ suất nhỏ, chuyện tốt cũng có thể biến thành chuyện x·ấ·u.
Từ lãnh đạo tối hôm qua đã nh·ậ·n được vô số điện thoại hỏi thăm, có người chỉ là tò mò đến hỏi một chút, có người thì dụng ý khó dò, rõ ràng là muốn "đ·á·n·h gió thu", cho nên ông hôm nay muốn tới hỏi rõ chuyện này.
Trần Kỳ cười hắc hắc hai tiếng, dựa lưng vào ghế sô pha:
"Số tiền này đã vào tài khoản của bệnh viện Việt Tr·u·ng, đó chính là của chúng ta, hơn nữa chúng ta cũng không phải là không trả giá, chúng ta đã phải gánh vác rủi ro rất lớn, một bệnh nhân bị bỏng nặng với diện tích lên tới 83%, không chỉ phải cứu m·ạ·n·g, mà còn phải đảm bảo phẫu thuật chỉnh hình tiếp theo nhất định phải thành công.
Tiểu Vi ở đây, em ấy là người trong ngành nên hiểu rõ hơn, thứ nhất việc cứu chữa bệnh nhân bỏng nặng rất khó khăn, thứ hai, đầu, mặt, cổ của bệnh nhân này bị bỏng rất nghiêm trọng, một mắt bị hỏng, mũi hoàn toàn bị cháy, ngay cả tai cũng bị cháy một nửa.
Chúng ta tiếp nh·ậ·n một bệnh nhân khó như vậy, mạo hiểm khó mà nói được có cứu được hay không, người ta làm cha chi ra số tiền này cho chúng ta xem như tiền mua m·ạ·n·g, ai có ý kiến? Ai có ý kiến thì tôi đưa 400 triệu đô la Hồng Kông cùng bệnh nhân này cho hắn, để bọn họ đi chữa trị xem sao."
Từ lãnh đạo phủi phủi tàn thuốc, ánh mắt ung dung nói:
"Hiện tại cả nước từ trên xuống dưới đều nghèo, đều cần gấp tiền, nhất là ngoại hối, cho nên 400 triệu đô la Hồng Kông này vừa tới, anh cũng giống như bó đuốc trong đêm tối, tất cả mọi người đều dõi theo, người khác thì không sao, trong hệ thống y tế anh tính làm sao đây?"
Nghèo nhất chính là hệ thống Y tế, tất cả bệnh viện cả nước đều đang than nghèo kể khổ, các viện trưởng đầu đều bạc trắng vì lo lắng.
Mẹ kiếp, kết quả bệnh viện Việt Tr·u·ng của các anh mỗi ngày đều t·h·ị·t cá ê hề, bào ngư, tôm hùm, các anh đây là muốn c·hết sao?
Thập niên 80, 90 chú trọng tổng thể cả nước, cùng quy hoạch chung, của ta chính là của anh, của anh chính là của ta, cho nên 400 triệu này cũng là của mọi người.
Trần Kỳ làm viện trưởng nhiều năm như vậy, làm sao lại không hiểu rõ đạo lý này?
"Từ lãnh đạo, tôi nghĩ thế này, số tiền này tôi chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đưa ra ngoài, đầu tiên bệnh viện Việt Tr·u·ng của chúng ta đã có chút danh tiếng tr·ê·n trường quốc tế, thường x·u·y·ê·n có khách nước ngoài đến khám b·ệ·n·h, bệnh viện này của chúng ta quá tồi tàn thì không được, có đúng không, cho nên tôi muốn xây bệnh viện mới."
Từ lãnh đạo gật đầu: "Đó là một lý do, nhưng anh cũng không cần dùng hết 400 triệu."
Trần Kỳ đảo mắt một vòng, liền nghĩ ra một lý do khác:
"Vậy thì, phần cứng của bệnh viện Việt Tr·u·ng của chúng ta đã đi lên rồi, phần mềm cũng phải theo kịp đúng không? Một bệnh viện chỉ biết lâm sàng, không có nghiên cứu khoa học, đó chính là bệnh viện hạng ba, cho nên chúng ta chắc chắn phải thiết lập các đề tài nghiên cứu khoa học của riêng mình, còn phải xây tòa nhà nghiên cứu khoa học, tất cả những thứ này đều cần tiền."
Từ lãnh đạo khẽ cười một tiếng:
"Ha ha, đây là cái lò xo, 100 triệu có thể chi, 1 triệu cũng có thể đủ, hơn nữa nội tình của bệnh viện Việt Tr·u·ng các anh chưa đủ, làm sao có thể bỗng chốc xin được hàng chục đề tài y học để tiêu hết số tiền này?"
Trần Kỳ lúc này mới cười lạnh một tiếng:
"Nếu bọn họ c·ứ·n·g rắn muốn c·ã·i vã, vậy cũng đơn giản, tôi chê thiết bị của họ không đủ tốt, bảo họ mang kỹ t·h·u·ậ·t ra để đổi lấy tiền, tôi muốn các bí phương cốt lõi hoặc kỹ t·h·u·ậ·t đ·á·n·h chủ lực của bọn họ. Ví dụ như kỹ t·h·u·ậ·t khoa t·h·ậ·n nội và khoa tiết niệu ngoại của bệnh viện số 1 Bắc Y, kỹ t·h·u·ậ·t khoa truyền nhiễm của bệnh viện Hoa Sơn, kỹ t·h·u·ậ·t khoa huyết học của bệnh viện Thụy Kim, vân vân.
Về phần học những kỹ t·h·u·ậ·t này như thế nào, vậy cũng đơn giản, bệnh viện Việt Tr·u·ng của chúng ta cử bác sĩ đến đó bồi dưỡng, học 2 năm, học 3 năm, đến lúc đó các bác sĩ của chúng ta sau khi trở về, kỹ t·h·u·ậ·t lâm sàng của bệnh viện Việt Tr·u·ng không phải là sẽ đi lên sao.
Không muốn để chúng ta học lén kỹ t·h·u·ậ·t lâm sàng, vậy thì đem đồ vật ra đổi, ví dụ như thuốc mỡ bôi hoa sen tuyết t·h·i·ê·n Sơn của khoa bỏng bệnh viện Đông Sơn, loại thuốc này chữa trị bỏng tuyệt đối là nhất, hoặc là anh đem bí phương cho tôi, hoặc là anh bán cho tôi với giá giảm 50%, dù sao trực tiếp đưa tiền là không thể nào."
Từ lãnh đạo nghe xong giơ ngón tay cái lên, "Cậu đây là muốn thu thập hết võ học trong t·h·i·ê·n hạ để làm giàu cho một mình các anh à!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận