Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 344: Giải phẫu thất bại liền xuất ngoại

**Chương 344: Giải phẫu thất bại liền ra nước ngoài**
Kỳ thực chỉ có Trần Kỳ trong lòng hiểu rõ, tăng thêm một miệng nối, liền tăng thêm nguy cơ xuất hiện tắc động mạch.
Một khi tắc động mạch hình thành, lại thực chỉ thể (mô ghép) bởi vì không đủ m·á·u cung cấp hoặc máu chảy về không đủ mà xuất hiện hoại t·ử, không thể nghi ngờ làm tăng độ khó giải phẫu lên rất nhiều.
Nhưng bây giờ là Hoa Sơn một con đường, không đi cũng phải đi.
Trần Kỳ bây giờ là bác sĩ mổ chính, là quyền uy trong phòng phẫu thuật, chuyện hắn quyết định mọi người căn bản không có cách nào phản đối, cũng không dám phản đối, ai kêu tài nghệ không bằng người?
Thế là giải phẫu tiếp tục, Trần Kỳ cẩn thận từng li từng tí lấy ra 5 đoạn mạch m·á·u từ chân, phân biệt c·ắ·t thành chiều dài trên dưới 2cm, vùi đầu bắt đầu làm nối mạch m·á·u.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Quách Viện trưởng cùng Chu chủ nhiệm xuống xe xong, đi thẳng vào trong.
Hoàng Anh chờ ngoài cửa sau khi thấy vậy liền lập tức nghênh đón: "Quách Viện trưởng, Chu chủ nhiệm, sao hai người lại tới đây?"
Quách Viện trưởng cười ha hả nói: "Hôm nay Trần Kỳ không phải muốn làm phẫu thuật gửi nuôi tái tạo sao, ta cùng lão Chu tới xem một chút, tiện thể cổ vũ cho hắn, đúng rồi, sao không thấy những người khác?"
"Trần Kỳ sáng sớm tinh mơ đã bắt đầu giải phẫu, bây giờ đã làm hơn 3 tiếng rồi."
"Sớm như vậy?" Quách Viện trưởng cùng Chu chủ nhiệm đồng thời nhìn đồng hồ, lúc này mới là 8 giờ sáng, theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bệnh viện bình thường, khoảng thời gian này hẳn là vừa mới bắt đầu đi làm.
Hoàng Anh cười khổ một cái:
"Đồng chí Trần Kỳ cũng là không có cách nào, chuyện ngày hôm qua chắc hẳn các người cũng đã nghe, một số người trực tiếp c·ướp người, Mao viện trưởng của chúng ta cũng đứng về phía bọn hắn, trong ngoài bất ổn. Trần Kỳ sợ đêm dài lắm mộng, cho nên làm giải phẫu từ sớm."
Quách Viện trưởng thở dài một hơi:
"Nghe nói, chuyện lớn như vậy sao có thể không nghe nói chứ, hiện tại áp lực trong lòng hắn nhất định rất lớn, vậy nên ta cùng lão Chu mới tới từ sáng sớm, không ngờ vẫn là chậm một bước."
Chu Hỏa Viêm nghe xong trong lòng đã sớm bốc hỏa, nhưng ông chỉ là chủ nhiệm khoa Ngoại, bệnh viện Nhân dân, không quản được Việt Tr·u·ng Tứ Viện, cho nên vẫn luôn nhẫn nhịn.
Nếu không theo tính cách của ông, hận không thể cầm d·a·o giải phẫu đ·â·m c·hết Mao Xuân Mộc. Thời đại này, các nhân viên công chức trong đơn vị, chán ghét nhất chính là loại phản đồ "ăn cây táo rào cây sung".
Sự việc Mao Xuân Mộc sau lưng đ·â·m lén Trần Kỳ, cũng đã gây ra phản ứng cực lớn trong nội bộ Tứ Viện, mọi người đều giận mà không dám nói gì, không ít lão chủ nhiệm trong phòng làm việc không biết đã đập hỏng bao nhiêu cái bàn.
Tứ Viện đã trở thành trò cười lớn nhất trong hệ thống y tế.
Một viện trưởng đương nhiệm và một phó viện trưởng thường trực đương nhiệm, lại còn là một phó viện trưởng được hưởng đãi ngộ chính khoa cấp công khai quyết liệt, đây tuyệt đối là trò cười lớn nhất năm nay.
Đồng thời, ai cũng rõ ràng, hai vị lãnh đạo chủ chốt lâm vào nội chiến, lãnh đạo cấp trên chắc chắn sẽ không ngồi yên, Mao Xuân Mộc và Trần Kỳ khẳng định sẽ có một người bị điều đi.
Nhưng rốt cuộc ai phải ra đi thì mọi người lại có nhiều ý kiến khác nhau, Trần Kỳ có ưu thế lớn nhất là quyền uy kỹ thuật, hiện tại hai khoa kiếm lợi nhiều nhất của Tứ Viện, Ngoại Nhất Khoa và Ngoại Nhị Khoa đều dựa vào hắn chống đỡ.
Nhưng đồng thời hắn hiện tại có một điểm yếu lớn nhất, đó chính là vì một cuộc giải phẫu, Trần Kỳ đã đắc tội quá nhiều người, ngay cả tổ công tác của Tỉnh Sảnh cũng đến, rõ ràng là phạm vào điều cấm kỵ trong chốn quan trường.
Người khác nghĩ như thế nào Chu Hỏa Viêm không quan tâm, nhưng tiểu đồ đệ của mình bị người ta khinh dễ, Chu Hỏa Viêm cảm thấy ấm ức.
"Quách Viện trưởng, Hoàng Bí thư, hai người nói chuyện đi, tôi vào phòng phẫu thuật xem một chút."
Quách Viện trưởng gật gật đầu: "Đi thôi, nếu như Trần Kỳ không làm được, anh giúp một tay."
Chỉ có Lan Lệ Quyên là người duy nhất không lo lắng về Trần Kỳ, vợ chồng cô tối qua trước khi ngủ đã thương lượng qua. Nếu sự việc lần này có thể giải quyết hòa bình, Trần Kỳ sẽ tiếp tục ở lại Tứ Viện p·h·át huy tác dụng.
Nếu sự tình đi tới bước đường cùng, Trần Kỳ không cho rằng mình còn muốn tiếp tục ở lại Việt Tr·u·ng chờ c·hết, hắn có kỹ thuật trong tay, lại là quản sự của Hiệp hội Y học Về Rạn Hở Môi và Hàm Ếch Quốc tế, t·h·i·ê·n hạ rộng lớn, đi đâu mà chẳng được?
Một ví dụ đơn giản nhất, nếu như hắn nói muốn đến bệnh viện Y Hán Giang Hàn Quốc nhậm chức, người ta chắc chắn sẽ rước kiệu hoa đến đón tiếp.
Mao Xuân Mộc lại ngồi trong phòng làm việc, vừa hút t·h·u·ố·c, một bên chờ tin tức từ phòng phẫu thuật.
Hắn cũng đã bất chấp tất cả, hoặc là vĩnh viễn bị Trần Kỳ đè đầu, hoặc là nhân cơ hội này đá văng phó tá này đi, thành bại hay không đều ở lần này.
Trần Kỳ có đường lui, hắn là không có, bởi vì tuổi của hắn đã cao, nếu như rời khỏi Tứ Viện, ngoại trừ xin nghỉ hưu sớm, hoặc đi trong cục ăn không ngồi chờ, không còn cách nào khác.
Đồng thời chú ý Việt Tr·u·ng Tứ Viện, còn có các bác sĩ khoa phẫu thuật bàn tay trên cả nước, mặc dù nghĩ kỹ xem làm thế nào để đối phó Trần Kỳ, nhưng biện pháp tốt nhất không gì bằng Trần Kỳ giải phẫu thất bại.
Giáo sư Ngũ Kiến Lâm của tỉnh thành, giáo sư Hỗ thị Đặng Trường Hỉ, giáo sư Ngô gia đệ, giáo sư Vi Thành ở thủ đô, toàn bộ đều canh giữ bên điện thoại, đều mang tâm tư riêng.
Mãi cho đến khi đồng hồ treo tường điểm 1 giờ chiều, Trần Kỳ khâu xong mũi da cuối cùng, Chu chủ nhiệm không kịp chờ đợi mà bắt đầu kiểm tra tình trạng cung cấp máu.
"Trần Kỳ, máu cung cấp bình thường, tay bị đứt đã được nối lại thành công."
"Oa, chúng ta đã tạo ra kỳ tích."
"Ha ha ha, lần này để xem mấy chuyên gia khoa phẫu thuật bàn tay kia xem, đến cùng ai trình độ cao hơn."
Mọi người trong phòng phẫu thuật đều hưng phấn, mấy thầy t·h·u·ố·c trẻ, y t·á nhỏ trực tiếp hưng phấn mà vỗ tay, nỗi buồn bực và nộ khí trước đó quét sạch sành sanh, thay vào đó là vô cùng kiêu ngạo.
Trần Kỳ cũng hưng phấn, qua 10 giờ giải phẫu, nối lại thần kinh, mạch m·á·u, mặt cắt hơn 10 cái, dưới kính hiển vi khâu lại thắt nút chừng 100 mũi, ca giải phẫu này quá khó khăn.
"Biên Minh, thế nào, camera không có vấn đề gì chứ?"
"Không có vấn đề, không có vấn đề, Trần Phó, anh cứ yên tâm, camera tôi không rời một khắc, tất cả hình ảnh đều được ghi lại."
Chu Hỏa Viêm nhìn cái camera kia, có chút lo âu nói:
"Trần Kỳ, Video giải phẫu hôm nay của cậu e rằng không dễ dàng công bố, đoán chừng ở trong nước cậu ngay cả luận văn cũng không p·h·át ra được, người ta khẳng định muốn tiến hành phong sát cậu toàn diện."
"Chu lão sư, thầy cứ yên tâm, bọn họ có thể phong sát con ở trong nước, nhưng tay bọn họ còn duỗi không tới nước ngoài. Hạ tuần, hội nghị thường niên của Hiệp hội Ngoại khoa Quốc tế (WCS) sẽ được tổ chức tại Tây Đức, tất cả quản sự của Hiệp hội Y học cấp dưới cấp hai của WCS đều phải tham gia.
Con cũng đã nhận được thư mời, hơn nữa trong tay còn có một phiếu bầu, bầu cử ủy viên WCS mới. Đến lúc đó con sẽ đem Video ca phẫu thuật này và luận văn, trực tiếp công khai tại Hiệp hội khoa phẫu thuật bàn tay FSSH, có quốc tế công nhận, con xem khoa phẫu thuật bàn tay trong nước làm gì được con?"
Viện trưởng Chu cười ha hả: "Thằng nhóc giỏi, Quách Viện trưởng nói không sai, cậu thật là biết chơi, lo lắng cho cậu bằng thừa."
Trần Kỳ lúc này cũng phủi tay, lớn tiếng nói:
"Mọi người chú ý giữ bí mật, ai cũng không được lộ ra chuyện tôi muốn đi Tây Đức tham gia hội nghị WCS, chính là muốn để những người khoa phẫu thuật bàn tay kia ra chiêu, để cho bọn họ nghĩ hết tất cả biện pháp tới nhằm vào tôi, tiếp đó xem tôi đánh mặt bọn họ như thế nào."
"Được."
"Trần Phó yên tâm, chúng tôi vĩnh viễn đứng về phía anh."
Trần Kỳ cũng vung tay lên: "Tối nay, tất cả mọi người trong phòng phẫu thuật của chúng ta, có một người tính một người, cùng đi Lan Hương Quán, tôi mời khách!"
Ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận