Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 325: Tránh đắc tội tất cả đỉnh núi

**Chương 325: Tránh đắc tội tất cả đỉnh núi**
Chủ nhiệm Chu vừa thưởng trà vừa tiếp tục phân tích:
"Khoa phẫu thuật bàn tay của ngươi rất không tệ, cũng là hiển vi ngoại khoa, ngươi có thể đem phẫu thuật tái tạo chi thể đứt lìa trở thành một tấm vương bài của Việt Trung Tứ Viện. Nếu như Tứ Viện các ngươi có hai 'quả đấm thép', vậy thì..."
Chủ nhiệm Chu chưa nói hết câu, viện trưởng Quách đã nổi nóng:
"Ảnh hưởng lực kia liền muốn vượt qua bệnh viện Nhân Dân. NND tính sai, trước đây ta đã suy nghĩ rèn luyện tiểu tử này, không ngờ bây giờ tiểu tử này đã có khuynh hướng ẩn ẩn vượt qua bệnh viện Nhân Dân, danh tiếng đều đoạt hết. Hiện tại hệ thống y tế quốc nội, có thể đều nghe nói qua Việt Trung Tứ Viện, có ai biết Việt Trung bệnh viện Nhân Dân? Ta đây có được coi là tư địch? Không thì Trần Kỳ, ngươi tới bệnh viện Nhân Dân làm phó viện trưởng đi, ngược lại cấp bậc của ngươi cũng tới rồi."
Trần Kỳ sượng mặt: "Viện trưởng Quách, ngươi đừng làm rộn, ta mới nhận trách nhiệm ở Tứ Viện bao lâu nha."
Trần Kỳ từ Hoàng Đàn điều ra, cho tới hôm nay cũng mới hơn nửa năm thời gian, làm sao có thể dễ dàng điều chuyển qua lại, huống chi hắn đã trở thành chủ nhiệm trung tâm sứt môi hở hàm ếch.
Viện trưởng Quách mặt hậm hực: "Ta cứ nói vậy thôi."
"Thôi được rồi, không đùa giỡn với ngươi, tiếp theo nha, ngươi tốt nhất vẫn là ổn định một chút. Ngươi phải biết, việc ngươi ở trên y học phát triển, giành được thành tựu lớn như vậy, chắc chắn sẽ khiến các lão nhân trong vòng điều trị quốc nội không phục.
Nhân gia làm nửa đời lâm sàng, trở thành quyền uy của ngành nào đó, kết quả ngay cả một cái ủy viên của hiệp hội y học quốc tế đều không có được, ngươi lại kéo đến tận chức quản sự. Không có so sánh liền không có tổn thương, ngươi ưu tú như vậy chẳng phải lộ ra người khác vô năng?
Phần tử trí thức tính toán quá nhiều, nghiên cứu học vấn bản sự không lớn, nhưng hại người lại có thừa, cho nên ngươi phải đề phòng một tay. Đừng tưởng rằng người người cũng là ta, Chu lão sư, Lý lão sư của ngươi dễ nói chuyện, giống như Tưởng đầu trọc tiểu nhân cũng không ít.
Mặt khác, hiện tại ngươi là cán bộ chính khoa cấp, nhưng ngươi đừng quên ngươi mới 23 tuổi, quan trường cũng là 'một củ cải một cái hố'. Ngươi chiếm thêm một cái hố liền đồng nghĩa với việc nhân gia thiếu một cái hố. Có một số việc, ngươi còn trẻ không hiểu, cái này rất nguy hiểm.
Cho nên ngươi kế tiếp phải ổn định, trước tiên đem trung tâm trị liệu sứt môi hở hàm ếch làm cho tốt. Xử lý tốt chuyện của mình, rồi lại đưa đũa đến các ngành học khác. Đương nhiên, ngươi có thể vụng trộm làm nghiên cứu, đến tương lai lông cánh đầy đủ lại một phen kinh người."
Chu Hỏa Viêm cũng tán đồng:
"Sứt môi hở hàm ếch, tương tự như vậy tiểu phẫu thuật rất tốt. Bởi vì quốc nội xử lý phương diện này giải phẫu ít người, còn chưa tạo thành đỉnh núi, ngươi dù thế nào giày vò cũng sẽ không quá đắc tội với người, huống chi hiện tại chính là chi phương diện ngành học đỉnh núi.
Nhưng nếu như ngươi thực sự muốn phát triển về phẫu thuật gan mật, tim ngoại khoa, thần kinh ngoại khoa, thì ngươi phải tội với người liền có thêm, tỷ như phẫu thuật gan mật Ngô phái, thần kinh ngoại khoa Triệu phái, tim ngoại khoa Trần phái, khoa phẫu thuật ung thư Kim phái.
Bọn họ đều là quyền uy của mỗi ngành học, là người đặt nền móng, vì sự nghiệp y học Trung Quốc làm ra cống hiến trác tuyệt. Nhưng không thể phủ nhận, đồ tử đồ tôn của bọn họ lại đem những ngành học liên quan coi là sở trường của nhà mình. Lũng đoạn tất nhiên sẽ biến thành quy tắc ngầm, bè cánh đấu đá ở dưới.
Cánh của ngươi không cứng lắm, ta và viện trưởng Quách cũng vẻn vẹn là lãnh đạo cấp thành phố của bệnh viện, ra khỏi Việt Trung liền không bảo vệ được ngươi, coi như Lý Bảo Điền lão sư của ngươi, hắn cũng không bảo hộ được ngươi. Cho nên, ngươi phải nghe viện trưởng Quách ổn định, đừng lại giày vò."
Trần Kỳ bưng chén trà, như có điều suy nghĩ, gật đầu thật mạnh.
Rời khỏi nhà viện trưởng Quách, Trần Kỳ trở về số 77 đường Lỗ Tấn.
Kể từ sau khi hắn và Lan Lệ Quyên làm việc tại Việt Trung Tứ Viện, rất ít khi về Thành Khu cư ngụ, dù sao đi đi về về mấy giờ cũng không chịu nổi.
Nhưng việc kinh doanh đậu phụ thối của ngốc đại tỷ, trường học của Trần Thư Trần Họa đều tại Thành Khu, cũng không thể rời người, cho nên người một nhà chỉ có thể tạm thời chia hai nơi cư trú.
Nhìn thấy đệ đệ trở về, Trần Cầm cao hứng phi thường, mở cửa ngay tại hô lớn:
"Tiểu đệ, tiểu muội, đại ca các ngươi trở về. Tiểu Hồng, tỷ phu ngươi tới."
Hai tiểu gia hỏa nhanh chóng ló mặt ra, Trần Thư và Trần Họa kể từ học trên Thành Khu, dinh dưỡng đầy đủ nên không còn xanh xao vàng vọt như trước, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Hơn nữa, hai người năm nay liền muốn thi cấp ba, Trần Kỳ cùng đại tỷ đều không lo lắng, bởi vì hai tiểu gia hỏa này thành tích rất tốt, không phải lo lắng nhiều.
Lan Tiểu Hồng năm nay cũng đã 19 tuổi, Lan mẫu cũng đang sắp đặt cho nàng tìm nhà chồng.
Nhưng có một vấn đề, nếu như nàng sớm kết hôn, có nhà chồng, còn có thai, sinh con, thì chắc chắn không thể tiếp tục quán xuyến việc làm của Trần gia.
"Đại ca, ngươi đã về nha, ngoại quốc chơi vui hay không? A, đây là cái gì?"
Cửa ra vào Trần gia chất thành một đống lớn rương hòm, Trần Thư là người đầu tiên chạy đến, tò mò hỏi.
"Đừng có quấy rầy ầm ĩ, nhanh chóng đem vào, lão chìm, coi chừng đừng để các hàng xóm nhìn thấy, bằng không trong chúng ta về sau không yên ổn."
Ngốc đại tỷ gấp: "Lão nhị, đây là gì? Vì sao để cho trong nhà không yên ổn?"
"Tỷ, không có việc gì, đây là TV, đây là tủ lạnh, đây là máy giặt, còn có nồi cơm điện, máy thu thanh, đều là đồ điện gia dụng. Úc, đây là đồ ăn vặt, cũng là ta từ Hàn Quốc mua về. Ngươi nghĩ nha, chúng ta có TV thì hàng xóm còn không mỗi ngày xúm lại chen chúc? Vậy tiểu đệ tiểu muội làm thế nào học tập? Cho nên chúng ta vẫn là đóng cửa, tự nhìn ở trong nhà, như vậy còn có thể không lộ giàu."
"TV?"
Mấy đứa trẻ ré lên một tiếng, nhao nhao ôm không buông tay, chạy đi thử TV.
Ngốc đại tỷ có một cái tốt, vĩnh viễn sẽ không hỏi đồ vật ở đâu ra, tiền ở đâu ra. Nàng đối với đệ đệ nhà mình có sự tự tin tuyệt đối.
"Nha, TV ghê gớm, bây giờ trên đường Lỗ Tấn cũng không có mấy nhà có TV, thật là tốt, trời vừa tối đã đông nghịt người, không đến đài truyền hình đóng cửa thì không chịu về, đích thật là phiền phức."
Ngốc đại tỷ có sự khôn khéo của tiểu nông dân, nhanh chóng cùng mấy người đem mấy thứ mang lên trên nhà, đóng chặt cửa lại.
Các tiểu bằng hữu đều bận rộn hí hoáy với đống đồ điện gia dụng.
Trần Kỳ từ trong túi lấy ra mấy bộ đồ trang điểm:
"Cho, tỷ, đây là Hàn Quốc mua kem bảo vệ da, đây là dầu gội, đây là sữa tắm, ta thế nhưng là chuyên môn mua cho ngươi. Ngươi nhìn mặt của ngươi này, da tay ngươi này, đều thô ráp như vậy, phải bảo dưỡng nha."
Ngốc đại tỷ nhìn trước mắt nhiều bình bình lọ lọ như vậy, trong lòng vui mừng không kể xiết, dù sao đây là đệ đệ mua cho nàng.
"Hảo, thật hảo, ân, thơm quá nha. Đây chính là hàng ngoại quốc nha? Tỷ rất thích. Tốn không ít tiền a? Ngươi tiền có đủ hay không? Mấy tháng này tỷ toàn không thiếu tiền, ngoại trừ mua phòng ốc còn lại rất nhiều, ta đưa cho ngươi.
Lệ Quyên, ngươi cũng muốn mua thêm một chút đồ ăn, con bé quá tiết kiệm. Ta mỗi lần đi qua cũng không thấy mấy món thịt. Chúng ta cũng không phải như trước kia, bây giờ nên ăn một chút, nên uống một chút. Còn có hai đại chất tử của ta, thật đáng yêu..."
Trần Kỳ nghe đại tỷ lải nhải, trong lòng có cảm giác ấm áp không nói nên lời.
Ngốc đại tỷ năm nay đã 25 tuổi, ở đời sau độ tuổi này mới tốt nghiệp đại học không lâu, chính là thời điểm thanh xuân tịnh lệ.
Năm 1985, một cô nương nông thôn 25 tuổi còn chưa kết hôn, thì chính là gái lỡ thì. Đổi thành người khác, thì con cái đã lớn đến độ tuổi biết chạy lon ton rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận