Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 88: Bệnh nhân có phải hay không khối u

**Chương 88: Bệnh nhân có phải bị khối u không?**
Trương Quân vừa ra ngoài, Ngải Khả Long vội vàng đuổi theo hỏi: "Thế nào?"
Trương Quân giơ tay ra hiệu không có vấn đề, sau đó nhìn về phía Trần Kỳ đang ngồi một bên:
"Trần đồng học, ca bệnh này chẩn đoán vẫn là rất đơn giản, tin rằng cậu liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, tuyệt đối đừng căng thẳng."
Trần Kỳ cười cười không nói gì, chỉ là nhận lấy bản báo cáo kiểm tra của bệnh nhân xem lại, Lan Lệ Quyên cũng ngồi ở bên cạnh cùng xem.
Trên tờ kiểm tra, những mục khác đều biểu hiện không có vấn đề gì, chỉ có tờ siêu âm ghi rõ: Ống mật trong gan của người bệnh giãn nở, chỗ hợp lưu của ống gan trái phải bị gián đoạn, nghi ngờ có đốm tăng âm cục bộ, ống mật chủ không giãn nở.
Trần Kỳ liếc mắt nhìn Lan Lệ Quyên đang ngồi bên cạnh hỏi: "Thế nào, ấn tượng đầu tiên là gì?"
Lan Lệ Quyên suy nghĩ một chút: "Khối u? Hơn nữa là ác tính? Có hình ảnh mô mềm khả nghi, đều chèn ép đường mật gây tắc nghẽn."
Trần Kỳ khẽ cười một tiếng: "Trương Quân chắc chắn cũng cho là như vậy, thế nhưng, chưa chắc đâu!"
Lan Lệ Quyên vừa muốn truy vấn tại sao, Trần Kỳ đã đứng dậy, cầm bệnh án trống không đi vào phòng bệnh.
Nằm trên giường bệnh là một bệnh nhân nam hơn 50 tuổi, mặc dù mặc quần áo bệnh nhân rộng rãi, nhưng khó mà che giấu thân hình mập mạp của hắn, ở thời đại này, người mập vẫn là rất hiếm.
Trần Kỳ nghĩ thầm, quả nhiên là nhà máy thực phẩm phụ béo tốt thật.
Chu xưởng trưởng sắc mặt vô cùng không tốt, lúc này nằm ở trên giường bệnh, đầu óc đang miên man suy nghĩ, ánh mắt tràn đầy cảm giác tuyệt vọng sâu sắc.
Hôm qua, các lãnh đạo cấp phó khoa khu vực trở lên đi kiểm tra sức khỏe, vốn là Chu xưởng trưởng chẳng hề để tâm, vui tươi hớn hở nằm trên giường kiểm tra, kết quả vị bác sĩ siêu âm kia cứ lặp đi lặp lại kiểm tra bụng của hắn đến gần nửa giờ.
Cuối cùng, vị bác sĩ lo lắng nói cho hắn biết, bên cạnh ống mật của hắn mọc lên một thứ gì đó, chèn ép ống mật của hắn dẫn đến hẹp, bảo hắn lập tức nhập viện mổ.
Có thể lên làm xưởng trưởng đều là người tinh ý, Chu xưởng trưởng lập tức liền ý thức được gan hay cái gì đó của mình có vấn đề lớn rồi.
Phải biết thời đại này, trừ phi là ngoại thương hoặc cấp cứu, hay là bệnh nặng vô cùng nghiêm trọng mới phải nhập viện, bằng không ai có tiền nhàn rỗi, thời gian rảnh rỗi mà nằm viện?
Thật sự có bệnh gì, bác sĩ cũng chỉ kê đơn thuốc, truyền dịch cũng rất ít gặp.
Không cam lòng, Chu xưởng trưởng cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe, lập tức chạy tới phòng khám bệnh, tìm một bác sĩ quen biết nhờ xem qua, kết quả vị bác sĩ kia ấp a ấp úng, biểu lộ như là bị táo bón, chỉ nói bảo hắn nhanh chóng nhập viện kiểm tra cẩn thận.
Chu xưởng trưởng cũng không biết mình làm thế nào mà ra khỏi được bệnh viện Nhân dân.
Trong đầu nghĩ cũng là, chẳng lẽ là mình những năm này ăn thịt nhiều quá? Gặp báo ứng? Đây là mắc phải bệnh nan y gì rồi?
Là xưởng trưởng nhà máy thực phẩm phụ, hắn có quan hệ rộng, một cuộc điện thoại gọi tới khoa Y Giáo của bệnh viện Nhân dân yêu cầu sắp xếp một giường bệnh, kết quả hắn đang sốt ruột như lửa đốt, bệnh viện lại bảo hắn cho thầy thuốc tập sự luyện tay một chút?
Chu Khánh Tam đều có xúc động muốn chửi thề.
Thế nhưng vừa nghĩ tới sau này còn muốn mời Quách Viện trưởng Quách Nhất Đao chữa bệnh, hắn cũng chỉ có thể nhịn, bất quá sắc mặt không được tốt cho lắm.
Trần Kỳ vừa vào phòng bệnh, nhìn thấy Chu xưởng trưởng mặt mày xanh mét, cùng với người phụ nữ trung niên đang lau nước mắt ở bên cạnh, biết người ta không hoan nghênh thực tập sinh, loại sắc mặt này ở bệnh viện quá thường gặp.
Đừng nói thầy thuốc tập sự, ở trong mắt một số người, ngay cả bác sĩ điều trị bình thường cũng không cho sắc mặt tốt.
Nhưng Trần Kỳ nhìn thấy Chu xưởng trưởng mặt mày xanh mét, trong lòng ngược lại vui mừng, bởi vì hắn không nhìn thấy sắc mặt vàng úa của bệnh nhân.
Vàng da là triệu chứng sớm nhất và quan trọng nhất của bệnh đường mật, ước chừng 90% đến 98% người ung thư ống mật đều có các mức độ da, củng mạc mắt bị vàng khác nhau, Chu xưởng trưởng rõ ràng không có đặc trưng chủ yếu này.
"Xin chào, ông là đồng chí Chu Khánh Tam phải không? Tôi là thầy thuốc tập sự Trần Kỳ của bệnh viện Nhân dân, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi ông."
"Hỏi đi, hỏi đi, vừa mới hỏi qua một lần, giờ lại tới hỏi lần thứ hai, thật sự là nhàm chán cực độ."
"Nửa năm gần đây, ông có từng xuất hiện đau căng tức hoặc khó chịu ở vùng bụng trên bên phải không? Vị trí này này."
Trần Kỳ vừa chỉ vị trí gan mật, vừa hỏi.
Chu Khánh Tam cùng vợ hồi tưởng nửa ngày, sau đó do dự lắc đầu: "Hẳn là không, cân nặng của tôi ngược lại so với nửa năm trước còn mập lên mấy cân."
"Vậy có bị rối loạn tiêu hóa, không có khẩu vị không, nhất là nhìn thấy thịt mỡ liền cảm thấy buồn nôn?"
Chu xưởng trưởng lần này không do dự, nói thẳng:
"Nửa năm trước không có, ăn gì cũng thấy ngon, thích nhất là thịt mỡ, bất quá cậu nói mới hay, hôm qua siêu âm nói tôi có vấn đề, tôi lập tức cảm thấy cơm cũng không ăn được, ngủ cũng không được, thịt mỡ cũng không thơm nữa. Bác sĩ, tôi đây có phải trúng số độc đắc rồi không?"
Trần Kỳ không trả lời thẳng vấn đề này, bây giờ còn là hỏi bệnh trạng, sao lại dễ dàng chẩn bệnh như thế?
Nhưng người bệnh chưa từng xuất hiện hoàng đản, ngứa da, sụt cân, rối loạn tiêu hóa cùng với các triệu chứng khó chịu chướng bụng trên, cái này chẩn bệnh ở trong mắt Trần Kỳ vẫn tương đối lạc quan.
"Chu xưởng trưởng, bây giờ nói có trúng giải thưởng lớn hay không thì hơi sớm, ông cũng không cần lo lắng quá mức, bây giờ tôi cho ông làm thêm mấy kiểm tra, nếu như ông có chỗ nào không thoải mái, lập tức ra hiệu cho tôi."
"Được, bác sĩ, cậu làm đi."
Trần Kỳ cũng không khách khí, bắt đầu bắt mạch ở vùng bụng, kết quả ấn một vòng, Chu xưởng trưởng ngay cả nhíu mày cũng không, rõ ràng không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào.
Chu xưởng trưởng bây giờ đang ở thời kỳ tâm lý nhạy cảm, lại nghi thần nghi quỷ hỏi: "Bác sĩ, tôi đến chút đau đớn cũng không cảm thấy, có phải là loại khối u không đau mà người ta hay nói không?"
Trần Kỳ khẽ cười một cái:
"Chu xưởng trưởng xem ra hiểu biết cũng rất nhiều, yên tâm đi, ít nhất chẩn đoán của tôi vẫn là tương đối lạc quan, bất quá tiếp theo còn muốn tiến hành mấy cái kiểm tra, mới có thể khẳng định có cần giải phẫu hay không."
Lời này vừa ra, phu nhân xưởng trưởng ngồi bên cạnh mất hứng: "Vị đại phu này, bác sĩ phía trước tới cũng không nói như vậy, rốt cuộc ai mới là chính xác?"
Chu xưởng trưởng không dối gạt nhìn về phía vợ: "Đương nhiên là bác sĩ này tương đối chính xác. Cô chẳng lẽ hy vọng tôi xảy ra chuyện sao?"
Phu nhân xưởng trưởng giật mình: "Anh nói bậy bạ gì đó, tôi đương nhiên hy vọng anh không có việc gì."
Trần Kỳ mặc kệ hai vợ chồng này đấu võ mồm, mà là lui ra khỏi phòng bệnh, vừa đóng cửa lại, bên ngoài phòng bệnh, Vương Thiểm Nùng và một đoàn bạn học lớp trung chuyên đều chờ đợi rõ ràng, buổi chiều bọn họ cũng không có tâm trạng đi làm.
"Trần Kỳ, thế nào?"
Trần Kỳ vỗ vỗ vai Vương Thiểm Nùng, an ủi: "Hết thảy thuận lợi, bệnh gì ta đại khái nắm chắc trong lòng rồi, bây giờ ta muốn đi viết bệnh án, các cậu chờ một chút."
Trần Kỳ đi vào quầy y tá, liền trực tiếp ngay trước mặt mọi người bắt đầu viết bệnh án và bệnh lịch.
Lúc này, Trương Quân cũng đã viết được một nửa, nhìn sang học sinh trung chuyên bên cạnh, khẽ hừ một tiếng.
Trong lòng hắn đã sớm có chẩn đoán, hơn nữa hắn cho rằng chẩn đoán này quá đơn giản, sợ Trần Kỳ - học sinh trung chuyên này cũng có thể liếc mắt nhìn ra, cho nên tranh thủ thời gian viết bệnh lịch, muốn nhanh chân một bước đưa cho Viện trưởng xem qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận