Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 782: Tiễn mũ phượng cứu vãn hôn nhân

Chương 782: Tặng mũ phượng cứu vãn hôn nhân
Viện trưởng Trần bắt đầu kể chuyện xưa, mọi người đều yên lặng ngồi đó, bao gồm cả giáo sư Đinh và đám nhân viên y tế.
Lan Lệ Quyên rót một chén nước, khẽ đặt xuống chỗ chồng. Thời khắc mấu chốt, vẫn là lão bà thương lão công.
"Thật ra là thế này, lúc trước dì Thẩm mang thai, kỳ thực nghi ngờ là song thai. Giải thích theo khoa học, chính là lần thụ tinh kia, thật ra là hai tinh trùng khác nhau tiến vào hai trứng.
Nếu theo quy luật bình thường, dì có thể sinh hạ hai đứa con trai, hơn nữa hai đứa bé có tướng mạo khác biệt rất lớn, đây gọi là song thai khác trứng. Nếu sinh ra trẻ con giống nhau như đúc, thì là song thai cùng trứng.
Tuy nhiên, trong tình huống đặc biệt, ban đầu trong tử cung có hai trứng thụ tinh cùng phát triển khỏe mạnh. Lúc có một bên yếu thế, bên cường thế hơn sẽ coi huynh đệ của mình là chất dinh dưỡng, thôn phệ để cung cấp cho bản thân sinh trưởng phát triển.
Sau khi tinh trùng dung hợp, có khả năng bảo lưu lại hai loại tổ hợp gen khác nhau, đây cũng chính là điều chúng ta nói phía trước, con tôi sinh ra không phải con tôi, mà là con của huynh đệ tỷ muội tôi, nguyên nhân là vậy."
Cách giải thích này của Trần Kỳ coi như là đơn giản rõ ràng, nhưng vẫn khiến tam quan của tất cả mọi người ở hiện trường bị phá hủy hoàn toàn.
Thẩm Kiến Quân sờ thân thể mình, không xác định hỏi:
"Viện trưởng Trần, anh nói là, bên trong thân thể tôi kỳ thực còn có một huynh đệ song sinh của tôi? Cái này, cách giải thích này thực sự là..."
Không còn nghi ngờ gì nữa, Thẩm Kiến Quân không thể chấp nhận cách giải thích này.
Những người khác nghe cũng mơ hồ, đúng là ta, nhưng sao trong cơ thể ta lại có thể có một người khác? Một cơ thể có thể chấp nhận hai người sao?
Nói đến cũng giống Liêu Trai vậy.
Trần Kỳ lại đưa ra một ví dụ:
"Một trứng thụ tinh có thể phân chia thành hai song thai cùng trứng. Nguyên lý tương tự, hai trứng thụ tinh cũng được, cũng thành một.
Nếu sớm, tế bào còn cơ bản chưa phân hóa, tất cả quá trình phát triển đều không bị ảnh hưởng. Đến khi các tế bào trứng thụ tinh khác nhau căn cứ vào vị trí của nó và tương ứng.
Tín hiệu hóa học phân hóa thành các bộ phận khác nhau của cơ thể.
Ví dụ, có một phần chia ra phụ trách tế bào mầm sinh dục, cái khác là tế bào soma của cơ quan sinh dục, thế là các bộ phận tế bào đều bảo lưu lại một bộ DNA.
Nếu trễ, đứa trẻ sinh ra có thể là cặp song sinh dính liền, cùng hưởng một phần cơ quan. Các người có biết cặp song sinh dính liền không? Có chút là thân thể dính liền với nhau, phía trên có hai cái đầu, tương đương với hai người dùng chung một cơ thể.
Có chút là đầu dính liền với nhau, nhưng có hai bộ não, cũng có tư tưởng riêng, có cơ thể riêng, tuy nhiên hai người lại không cách nào tách ra."
Nói đến cặp song sinh dính liền, các bác sĩ đều hiểu rồi.
Giáo sư Đinh coi như đã hiểu được nguyên nhân sinh ra Chimera, thầm nghĩ nghe tới đích thật là có chuyện như vậy.
Nhưng người nhà họ Thẩm và Mã Gia vẫn không hiểu, ngồi phía dưới bàn luận ầm ĩ, cảm thấy như "thiên phương dạ đàm" vậy.
Mẹ Thẩm dù sao cũng là giáo viên, có cách hiểu đơn giản của mình:
"Viện trưởng Trần, anh nói lúc tôi mang thai thật ra là song thai? Nhưng Kiến Quân tương đối cường đại, nuốt lấy đệ đệ để lớn mạnh bản thân? Đệ đệ mặc dù trên danh nghĩa không tồn tại, nhưng thật ra là cùng Kiến Quân dùng chung một cơ thể, còn đang phát huy tác dụng của mình?"
Trần Kỳ giơ ngón tay cái lên:
"Dì Thẩm hiểu như vậy là được rồi. Kỳ thực nói đùa, cái này tương đương với Thẩm Kiến Quân trong bụng đã nuốt huynh đệ mình. Nhưng huynh đệ hắn hiện tại lại báo thù, khiến Thẩm Kiến Quân vĩnh viễn không thể nào có con cái của mình. Sinh ra cũng tính là của người huynh đệ chưa ra đời kia."
"Ta dựa vào, còn có loại chuyện này..."
Thẩm Kiến Quân ngồi phịch xuống ghế, cả người sững sờ.
Lúc này người Mã gia sốt ruột, đây chính là việc quan hệ đến khuê nữ của mình, thậm chí là danh dự của Mã gia, tất nhiên muốn hỏi rõ ràng.
Cha Mã vội vàng đứng lên hỏi:
"Viện trưởng Trần, vậy có phải có thể hiểu như vậy, cháu ngoại Tiểu Hoa của ta chính là con ruột của Thẩm Kiến Quân. Nhưng bởi vì gen của hắn là của người huynh đệ chưa xuất sinh, nên mới dẫn đến DNA của Thẩm Kiến Quân và Tiểu Hoa không khớp?"
Mẹ Mã lặp lại một câu:
"Không quan tâm cái gì A không A, tóm lại một câu, cháu ngoại ta chính là con của Thẩm Kiến Quân và con gái ta. Viện trưởng Trần hiểu như vậy có phải không?"
Trần Kỳ nghiêm túc gật đầu:
"Đúng, chính là hiểu như vậy. Chân tướng cả vụ việc không liên quan đến đồng chí Mã Nguyệt Anh, nàng là người bị hại cuối cùng của sự kiện lần này."
Mẹ Mã nghe xong chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật, thực sự là Bồ Tát phù hộ, oan khuất của con gái ta cuối cùng cũng được rửa sạch."
Cha Mã cũng vỗ bàn một cái:
"Thẩm Kiến Quân, ngươi là đồ súc sinh. Khi sự việc chưa điều tra rõ ràng đã đuổi con gái ta đi, mắng cháu ngoại ta là con hoang, còn đi tìm J phu? Ngươi là muốn bức tử con gái ta. Con gái ta lúc trước đúng là mắt mù, mới tìm người như các ngươi.
Ly hôn, lập tức ly hôn. Con gái ta ta lĩnh về nhà nuôi, các ngươi mắng cháu ngoại ta là con hoang, vậy sau này cháu ngoại ta chính là cháu trai ta, không có nửa xu quan hệ gì với Thẩm gia các ngươi. Người Mã gia chúng ta không nhẫn nhịn nỗi nhục này!"
"Đúng, cha ta nói đúng!"
"Muội tử ta đâu phải để các ngươi muốn bắt nạt thì bắt nạt?"
"Các ngươi coi Mã gia chúng ta không có ai sao?"
Người Mã gia lúc này nở mày nở mặt, giọng điệu vang lên, mà người nhà họ Thẩm thì triệt để lâm vào lúng túng.
Thẩm Kiến Quân nhìn thê tử khóc đến "lê hoa đái vũ" (khóc như hoa lê dính mưa), chỉ yếu ớt gọi: "Tiểu Anh, ta, ta..."
Dùng ánh mắt người đời sau đến xem, hai nhà này đã triệt để xích mích, đôi tiểu phu thê này cũng không còn khả năng hàn gắn.
Nhưng năm 1990, ly hôn tuyệt đối không phải chủ lưu, bất kể là lãnh đạo đơn vị, hay là bác gái của cư ủy hội, hay là bạn bè thân thích, dường như đều khuyên hợp không khuyên giải.
Cho nên Trần Kỳ là người phụ trách của bệnh viện, có nghĩa vụ, có trách nhiệm làm "lão nương cữu" (người mai mối) cho công nhân viên chức của mình.
"Được rồi, được rồi, mọi người im lặng một chút, nghe ta nói vài lời."
Trần Kỳ gõ bàn nói, khi mọi người yên tĩnh lại, chỉ Mã Nguyệt Anh và Thẩm Kiến Quân hai người:
"Đến, các ngươi ngồi vào bên cạnh ta."
"Đồng chí Mã Nguyệt Anh, ngươi không cần khóc. Chuyện này ngươi thật sự là chịu ủy khuất, nhưng may mắn sự việc đã được điều tra rõ ràng. Trong sạch và danh dự của ngươi coi như được bảo vệ. Ngươi yên tâm, bệnh viện nhân dân chúng ta đảm bảo việc khôi phục danh dự cho ngươi."
Mã Nguyệt Anh nghe xong thì cao hứng, chỉ cần bệnh viện nhân dân phát văn bản cho Việt Cương Hán giải thích rõ ràng, đồng thời công bố chân tướng sự việc cho toàn xã hội, đại đa số người dân sẽ tin tưởng.
"Cảm ơn, cảm ơn viện trưởng Trần!"
"Tuy nhiên, đồng chí Mã Nguyệt Anh, còn có Mã gia thúc thúc a di, các ngươi hẳn phải biết, cả kiện sự việc này kỳ thực chính là một hiểu lầm lớn. Đồng chí Thẩm Kiến Quân làm việc, ta làm viện trưởng khẳng định là muốn nghiêm khắc phê bình hắn, điểm này ta làm lãnh đạo của hắn tuyệt đối không bao che.
Nhưng mọi người suy bụng ta ra bụng người nghĩ, nếu một người nam biết thê tử phản bội mình, nhi tử bình thường yêu thương cũng không phải con mình, đổi lại là ngươi, ngươi, còn có ngươi, các ngươi sẽ có phản ứng gì? Lẽ nào là tâm bình khí hòa? Hoặc là cười một tiếng rồi thôi? Có thể sao?"
(Tiểu thuyết mới nhất tại 69 thư đi đầu!)
Bị điểm đến tên Mã phụ, còn có mấy cái Mã Gia nam thân thích toàn bộ cũng như có điều suy nghĩ.
Thầm nghĩ đúng nha, nếu như lão bà mình cho mình "đội nón xanh", vậy mình ý giết người cũng có. Nam nhân nào chịu được loại khuất nhục này?
"Có câu chuyện xưa, yêu sâu bao nhiêu, hận thì sâu bao nhiêu. Nếu Thẩm Kiến Quân bình thường không có tình cảm với ngươi, các ngươi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, vậy ngươi Mã Nguyệt Anh là tốt hay xấu, là đứng đắn hay không đứng đắn, hắn cũng sẽ không để ý, sao cũng được, dù sao trong lòng hắn không có ngươi.
Nhưng chính bởi vì Thẩm Kiến Quân bình thường yêu ngươi, yêu rất nhiều, nên mới dẫn đến việc hắn mất lý trí khi cầm kết quả giám định quan hệ cha con. Sau đó làm ra hàng loạt hành vi tổn thương ngươi, bao gồm nói lung tung, nghe nói hắn còn đánh ngươi một cái tát, đều là vì ái hận đan xen.
Hiện tại hiểu lầm được giải trừ, sự việc cũng đã qua. Ngươi có thể trừng phạt hắn, đánh hắn, mắng hắn, phạt hắn quỳ bàn phím, à không, phạt hắn quỳ cục đá. Nhưng ly hôn việc này thật sự phải nghĩ lại, ly hôn thanh danh không tốt. Các ngươi nhìn Đại Bàn, người trẻ tuổi này, ly hôn đối với hắn hại lớn đến bao nhiêu."
Trần Kỳ khuyên hồi lâu, thấy Mã Nguyệt Anh không tỏ thái độ, ngược lại luôn lau nước mắt, thế là nhìn sang người nhà họ Thẩm.
Thẩm mẫu là giáo viên, lập tức hiểu ý của viện trưởng Trần, vội vàng đứng ra:
"Nguyệt Anh, chuyện này là cha mẹ không đúng, oan uổng ngươi khi chưa điều tra rõ ràng. Ở chỗ này, ta cùng lão đầu tử nhận tội với ngươi, xin ngươi tha thứ cho."
Nói xong, Thẩm phụ Thẩm mẫu đi tới trước mặt con dâu, hai lão nhân đều khom người chào.
Khiến Mã Nguyệt Anh sợ hãi vội vàng đứng lên đỡ hai vị lão nhân: "Không được không được, đây đều là lỗi của Kiến Quân, không có quan hệ gì với người khác."
Trần Kỳ nghe xong, đá Thẩm Kiến Quân một cước:
"Nghe được không? Người yêu ngươi nói tất cả đều do ngươi sai. Như vậy chúng ta biết sai phải sửa. Hiện tại thiên ngôn vạn ngữ đều không thể chuộc lỗi của ngươi. Đến, quỳ xuống, quỳ xuống trước đồng chí Nguyệt Anh, cầu nàng tha thứ ngươi."
Thẩm Kiến Quân dù sao cũng yêu thê tử, lại thêm cảm giác áy náy mãnh liệt và bối rối, khiến hắn nghe lời quỳ xuống:
"Tiểu Anh, cầu ngươi tha thứ ta. Ngàn sai vạn sai là ta một người sai, hy vọng ngươi cho ta một cơ hội, cũng cho con chúng ta một cơ hội."
Mã Nguyệt Anh cắn răng nghiến lợi nhìn Thẩm Kiến Quân:
"Ngươi bây giờ thừa nhận là con trai ngươi? Trước ngươi không phải luôn mồm mắng là con hoang sao?"
Người Mã gia xem xét thái độ của người nhà họ Thẩm còn có thể, công công bà bà cũng xoay người, lão công cũng quỳ xuống xin lỗi, lễ nghĩa không có khuyết điểm.
Khi ly hôn vẫn là một việc cấm kỵ lớn, cha mẹ và huynh đệ Mã gia cũng khuyên Mã Nguyệt Anh.
Trong phòng họp nhỏ hỗn loạn, mọi người mồm năm miệng mười. Lúc này, một bác gái làm vệ sinh vẫn nghe bát quái, thời khắc mấu chốt hát lên một đoạn Việt Kịch:
"Tiếng kêu vợ thịt của ta, cục cưng thịt a nha bảo bối thịt.
Arine là thịt trong lòng bàn tay ta, vợ đại nương nông là thịt ở mu bàn tay của ta! Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Lão Thái Bà không nỡ nại hai khối thịt!
Vợ a, tâm tư ngươi rộng rãi khí khái, hiền đức vợ tới nghe bà bà.
Arine lúc trước đã làm uổng cho ngươi, làm khó y hôm nay nhận tội đến nhận lầm.
Nông nhìn xem y, quỳ đến tây đến quỳ đến đông, đầu gối mắt cá chân đầu quỳ phải là náo nhiệt hỏa!
Vợ ngươi ba phen không để ý y, y là trạng nguyên không làm muốn đi làm hòa thượng.
Cách chủng thì gọi hiện thế báo a, ngươi hiền lương vợ thì có kết quả tốt.
Nghe theo bà bà tiếp mũ phượng, cáo mệnh phu nhân do nông làm ~~~~"
Đây là một đoạn trích trong Việt Kịch "Bích ngọc trâm - Tặng mũ phượng", dường như người Việt Trung ai ai cũng biết hát, mọi người đều hiểu ý tứ trong này.
Cho nên khi đoạn Việt Kịch này hát lên, Mã Nguyệt Anh liền nghĩ đến kết cục đại đoàn viên trong kịch, cùng với dáng vẻ thảm hề hề của Vương Ngọc Lâm, đột nhiên "phụt" một tiếng bật cười.
Trần Kỳ và Lan Lệ Quyên liếc nhìn nhau cũng cười.
Trần Kỳ cứu vãn một cuộc hôn nhân. Nhưng đối với bệnh viện Việt Trung, bảo tàng nam hài Thẩm Kiến Quân, còn phải đào sâu thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận