Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 699: Khó gặp ca bệnh

**Chương 699: Ca bệnh hiếm gặp**
Trần Kỳ nằm mơ cũng không ngờ rằng, người bệnh đầu tiên mà anh khám sau khi về nước lại là một bệnh nhân khoa chỉnh hình thẩm mỹ, mà còn là nam giới.
Nam giới thì không có gì lạ, mấu chốt là người đàn ông này lại có những đặc thù của nữ giới.
Lúc bệnh nhân cởi áo, lộ ra hai bầu ngực, Trần Kỳ ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, phong thái ung dung, thế nhưng khóe miệng dưới lớp khẩu trang lại liên tục co rút.
Từ Tiểu Vi, Nghiêm Thế Phàm, Biên Minh đứng sau Trần Kỳ và 10 vị "bác sĩ thực tập" cũng há hốc miệng, mỗi người đều có biểu cảm như bị táo bón, rõ ràng là đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Biên Minh thì không nhịn nổi nữa, mặt đỏ bừng, tay che miệng cố gắng không bật ra tiếng cười.
Triệu Vĩnh Trung sắp phát điên, nhưng lại không tiện phát tác, một người đàn ông lớn tuổi mà nước mắt sắp rơi.
Trần Kỳ đưa tay về phía sau, vỗ vào đầu Biên Minh một cái.
Chiêu này là học được từ đồng chí lão Quách, có thể nói là đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh.
Việc này cũng như một lời nhắc nhở cho các bác sĩ trẻ khác, mọi người lập tức trở nên nghiêm túc, khâu khám bệnh cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo.
Lúc này Trần Kỳ mới quay lại an ủi Triệu Vĩnh Trung:
"Triệu đồng chí, trẻ con không hiểu chuyện, cậu đừng trách. Nhưng cậu yên tâm, bọn họ đều là sinh viên chuyên nghiệp, về y thuật và y đức chắc chắn không có vấn đề. Nói thật, tình huống của cậu rất hiếm gặp, chúng ta cần kiểm tra cho cậu."
Triệu Vĩnh Trung biết rằng đã đến bệnh viện thì hắn như con dê đợi làm thịt, nhưng hắn cũng không quan tâm nữa:
"Trần viện trưởng, tôi hiểu rồi, các vị muốn kiểm tra gì thì cứ làm, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của tôi, tôi sẵn sàng nỗ lực tất cả."
Trần Kỳ chỉ vào chiếc giường chẩn đoán bên cạnh, nói: "Cậu nằm lên đó trước đi."
Triệu Vĩnh Trung nghe lời nằm lên giường, dứt khoát để lộ lồng ngực của mình.
Trần Kỳ xem bệnh trước, các bác sĩ trẻ phía sau cũng xúm lại.
"Tiểu Vi, em ghi chép lại, người bệnh có hai bên ngực to và tròn, bề mặt da không sưng đỏ hay lở loét, không có dạng vỏ quýt và giãn tĩnh mạch, đầu ngực không co rút lõm xuống, không bị thối rữa."
Sau đó Trần Kỳ xoa xoa hai tay, làm cho tay ấm lên, đặt hai tay lên ngực bệnh nhân, tiến hành cảm nhận tổng thể.
Thực ra trình tự này là không đúng quy tắc.
Trình tự bình thường nên lấy đầu ngực làm trung tâm, bác sĩ dùng lòng bàn tay, lần lượt theo chiều kim đồng hồ kiểm tra bên ngoài phía trên, bên ngoài phía dưới, bên trong phía dưới, bên trong phía trên và khu vực trung tâm, cuối cùng mới kiểm tra đầu ngực.
Nhưng bây giờ bệnh nhân không phải là nữ, nam giới thì không sợ bị người ta kiện, thật sự là Trần Kỳ cũng tò mò không biết cảm giác ngực nam giới to ra sẽ thế nào, có giống nữ giới hay không?
Trần Kỳ bao trọn hai tay, kiểm tra 5 phút, cuối cùng kết luận, xúc cảm giống hệt nữ giới.
Hơn nữa, khi Triệu Vĩnh Trung nằm thẳng trên giường chẩn đoán, hai bầu ngực không hề xẹp xuống bốn phía, ngược lại còn nhô cao, bác sĩ có kinh nghiệm chỉ cần nhìn và sờ là biết có vấn đề.
Sau đó Trần Kỳ lại thực hiện bắt mạch toàn diện hai bên ngực theo đúng quy trình, không quên kiểm tra cả hai bên nách.
Triệu Vĩnh Trung cắn chặt môi, không dám phát ra tiếng động.
Từ Tiểu Vi thấy bắt mạch đã gần xong, không chờ được hỏi:
"Trần lão sư, đàn ông bước vào trung niên thường bắt đầu béo lên, bệnh nhân này có phải là do béo lên mà ngực to ra không?"
Triệu Vĩnh Trung nghe xong trong lòng vui mừng, ánh mắt mong đợi nhìn về phía Trần Kỳ. Nếu hắn không ốm mà chỉ là béo lên bình thường, thì đó là lời giải thích tốt nhất.
Ai ngờ Trần Kỳ lại lắc đầu:
"Rốt cuộc là béo, hay là to lên bất thường, ta đã có câu trả lời, nhưng tạm thời giữ bí mật. Mỗi người các ngươi đều tự mình lên kiểm tra thể trạng, sau đó tự phán đoán, đây là ca bệnh hiếm gặp."
Các bác sĩ trẻ nghe xong, từng người xếp hàng, hưng phấn bắt đầu bắt mạch.
Đến phiên Biên Minh, hắn làm xong kiểm tra thể trạng, sau đó nhỏ giọng nói với Nghiêm Thế Phàm bên cạnh:
"Xúc cảm này quả nhiên giống hệt nữ giới."
Nghiêm Thế Phàm khẽ gật đầu, cũng nhỏ giọng trả lời: "Ta cũng có đồng cảm, hơn nữa còn rõ ràng hơn là sưng lên."
Trần Kỳ và tất cả mọi người đã kiểm tra một vòng xong, mới hỏi:
"Đến, bây giờ các ngươi giơ tay lên xem, có mấy người cho rằng là béo, có mấy người cho rằng là một loại bệnh?"
Cả 12 cánh tay đều giơ lên, Nghiêm Thế Phàm làm lớp trưởng tạm thời nói: "Lão Đại, chúng ta đều cảm thấy là một loại tật bệnh."
Trần Kỳ hỏi ngược lại: "Các ngươi cho rằng là bệnh gì?"
"Ách~~~" không ai trả lời được.
Trần Kỳ có chút kỳ lạ nhìn về phía Từ Tiểu Vi: "Một tật bệnh đơn giản như vậy mà các ngươi cũng không biết, đi học không dạy qua sao?"
Từ Tiểu Vi nhanh chóng đưa cuốn sách ngoại khoa mang theo bên mình ra: "Đây, sách giáo khoa chỉ có bệnh liên quan đến nữ giới, nhưng không có mô tả về nam giới."
Trần Kỳ trong lòng đã hiểu, sách giáo khoa này vẫn có chút lạc hậu, không kịp thời sửa đổi.
"Tốt, nếu trên sách không có, vậy thì càng tốt, chúng ta sẽ làm một buổi dạy học thực tế cho vị bệnh nhân này. Vừa rồi các ngươi bắt mạch cảm thấy thế nào? Biên Minh, ngươi trả lời một chút, vừa rồi thấy biểu cảm của ngươi rất phong phú."
A a a a, mọi người xung quanh đều cười khẽ.
Biên Minh ngượng ngùng cười hắc hắc hai tiếng, lúc này mới lúng túng nói:
"Cái này, cái này, ta tại bắt mạch lúc hẳn là chạm đến một khối u cứng rắn, nhưng lại không giống như là nốt, nếu không có gì ngoài ý muốn chính là tuyến thể, có thể một người nam nhân tuyến thể lớn như thế hẳn là không bình thường, nhưng ta còn nói không ra còn có cái gì khác có thể."
Trần Kỳ gật đầu khích lệ nói:
"Trình độ của Biên Minh vẫn đầy đủ, sờ một cái là tìm ra mấu chốt. Vừa rồi mọi người tại bắt mạch, cũng chạm tới khối u này đúng không?"
Mấy người đều gật đầu, Từ Tiểu Vi nói: "Chính là bởi vì chạm tới khối u, chúng ta mới cho rằng là không bình thường."
Trần Kỳ thầm nghĩ sinh viên cuối cùng vẫn là không giống nhau, một chút là thông.
"Bệnh nhân rốt cuộc là vì béo, vẫn là bởi vì được một loại gì ốm, khác nhau lớn nhất là cái này tuyến thể. Nếu như là trở nên béo rồi dẫn tới tuyến thể biến lớn, đó là bởi vì mỡ chồng chất hình thành, cho nên sờ tới sờ lui chính là mềm mềm, nằm thẳng ở đàng kia cũng sẽ không xuất hiện hiệu quả như vậy."
Trần Kỳ chỉ chỉ bộ ngực nhô cao của Triệu Vĩnh Trung, tất cả mọi người cười không nói.
"Vì sao nói đây là một loại bệnh, các ngươi nhìn xem, vị bệnh nhân này chẳng những là các ngươi đụng chạm đến tuyến thể dị thường tăng lớn, đồng thời còn có đầu ngực và quầng vú cũng dị thường tăng lớn, là cái này một chút nhìn xem thì thấy vậy ra tới không bình thường chỗ, mập mạp sẽ không xuất hiện loại biến hóa này."
Từ Tiểu Vi có chút kỳ lạ: "Vậy Trần lão sư, đây rốt cuộc là loại bệnh gì?"
Triệu Vĩnh Trung cũng ngẩng đầu nhìn về phía Trần Kỳ, ai mà không muốn biết mình rốt cuộc xảy ra vấn đề gì.
"Cố danh tư nghị rất đơn giản, là chứng phát triển ngực ở nam giới, tên tiếng Anh gọi là Gynecomastia, theo nguyên nhân bệnh góc độ đến xem, chủ yếu là bởi vì bài tiết kích thích tố C tăng nhiều hoặc C kích thích tố/X kích thích tố so giá trị giảm xuống dẫn đến."
Nghe Trần Kỳ chuẩn bị nói ra mình bị bệnh gì, Triệu Vĩnh Trung rất hưng phấn, bệnh nhân sợ nhất chính là nghi nan tạp chứng, không có cách nào chữa bệnh.
"Trần viện trưởng, vậy, vậy bệnh của ta còn có hy vọng chữa trị không?"
Trần Kỳ gật đầu trấn an nói:
"Có thể chữa, yên tâm đi, đã ngươi tìm thấy ta, nếu như ta không chữa cho ngươi tốt, vậy ta về sau còn thế nào khoác lác là đệ nhất nhân ngoại khoa chỉnh hình trong nước, hừ hừ."
Từ Tiểu Vi cười khúc khích: "Trần lão sư, cảm giác ngươi bây giờ đang khoác lác."
Ha ha ha, mọi người lại khẽ cười.
Trần Kỳ nhìn về phía Từ Tiểu Vi, trong lòng rất vui mừng, tiểu cô nương này từ khi chỉnh hình thành công, tính cách không còn trầm mặc và tự ti, bắt đầu trở nên thoải mái yêu cười, phảng phất muốn bù lại tất cả tiếng cười của hơn mười năm trước.
Đây chính là ý nghĩa tồn tại của ngoại khoa chỉnh hình.
Không chỉ có thể chữa trị tật bệnh trên thân thể, mà còn có thể chữa lành vết thương tâm hồn, cho nên không chỉ có thể kiếm nhiều tiền, mà còn tích được đại đức.
Triệu Vĩnh Trung nghe xong mình được cứu, trong lòng kích động ngồi dậy:
"Trần viện trưởng, vậy ngươi mau chóng giúp ta chữa trị, ta một ngày, một giây cũng không chờ nổi nữa, tốn bao nhiêu tiền ta cũng không đáng kể, dù là phải bán nhà máy cũng được. Ngươi không biết ta khổ sở mấy năm nay, nhiều lần ta chỉ muốn chết quách đi cho xong."
Trần Kỳ vỗ vai Triệu Vĩnh Trung:
"Không khuếch đại như vậy, để ngươi bán nhà máy làm gì? Bệnh này cần làm phẫu thuật, nhưng trước khi phẫu thuật nhất định phải nằm viện làm một số kiểm tra. Mặc dù chúng ta biết ngươi bị bệnh gì, nhưng cụ thể là do nguyên nhân gì dẫn tới thay đổi kích thích tố, cần phải điều tra rõ ràng.
Nếu không điều tra rõ ràng, chúng ta dù hôm nay phẫu thuật cắt bỏ sạch sẽ, về sau vẫn có thể tái phát, vậy thì chịu khổ rồi. Cho nên ngươi không nên gấp, ta lập tức cho ngươi mở đơn nằm viện, ngươi yên tâm, ta bảo đảm để cho ngươi tương lai có thể ngẩng cao đầu mà sống!"
Biên Minh ở bên cạnh nói thầm: "Cần ngẩng cao đầu mà sống, không phải hình dung Thái Bình công chúa sao?"
Trần Kỳ liếc một cái:
"Nam nhân thì không cần ngẩng cao đầu mà sống? Các ngươi xem ta đây này, Lan bác sĩ bị ta giáo dục đến phục tùng răm rắp, ta bảo nàng đi làm thì phải đi làm, ta bảo nàng làm chủ nhiệm gì thì nàng phải làm chủ nhiệm đó, nàng dám không nghe ta sao? Như vậy có đủ ngẩng cao đầu chưa?"
"Mồ hôi, Lão Đại, ngươi nói kiểu ngẩng cao đầu này à?"
Từ Tiểu Vi hừ hừ hai tiếng: "Tốt, quay đầu ta sẽ nói cho tẩu tử, đến lúc đó ta xem ngươi ngẩng cao đầu thế nào!"
"Hừ, ta sợ nàng sao, nói đùa."
"Lan bác sĩ, sao cô lại tới đây?"
Trần Kỳ nhanh chóng ngồi xổm xuống, giả vờ là một cây nấm không ai nhìn thấy, khiến mọi người cười ha hả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận