Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 50: Lúc nửa đêm tiếng bước chân

**Chương 50: Tiếng bước chân lúc nửa đêm**
Lý Bảo Điền nhanh chóng xin tha nói: "Được rồi, được rồi, vậy ngươi tiếp tục thổi, à không, nói tiếp đi, vật liệu này chọn thế nào?"
Trần Kỳ từ trong góc cầm ra một cái túi lưới, bên trong chứa đầy những quả bóng bàn màu trắng, "Lý lão sư, thầy nhìn xem, đây chính là vật liệu em lấy từ phòng thể dục."
Lý Bảo Điền liếc nhìn học trò của mình, tức giận nói: "Cút sang một bên, cái này có thể làm vật liệu để đúc khuôn gan tạng sao?"
"Có thể!"
"Có thể?"
Trần Kỳ không nói nhảm, lấy ra những vật liệu mình đã chuẩn bị sẵn, một đống bóng bàn, một cốc Acid Nitric.
Lý Bảo Điền tuy trong đầu đầy nghi vấn, nhưng thấy học trò thành khẩn như vậy, hắn cũng không mở miệng, quyết định quan sát kỹ rồi tính.
Chỉ thấy Trần Kỳ cầm lấy một quả bóng bàn, đập vài cái, sau đó bắt đầu dùng kéo cắt thành từng mảnh nhỏ, bỏ vào cốc thủy tinh chứa Acid Nitric.
Trong khi chờ đợi mảnh vụn bóng bàn tan chảy, Trần Kỳ nhanh chóng dùng 1000ml nước cất pha thêm hai ống Heparin (chất chống đông máu) Natri, bơm vào từ động mạch gan, rồi xả máu từ tĩnh mạch, rửa đi rửa lại nhiều lần mạch máu trong gan, cho đến khi dịch chảy ra trở nên trong suốt mới thôi.
Lúc này bóng bàn trong Acid Nitric cũng đã tan chảy gần hết, trở nên hơi sền sệt.
Trần Kỳ đặt gan tạng vào một chậu rửa mặt chứa đầy nước, sau đó lấy ra ống tiêm, hút Acid Nitric + bóng bàn đã chế thành chất bổ khuyết, rồi tiêm vào động mạch trong gan tạng.
Trong quá trình bơm, Trần Kỳ không ngừng dùng tay nắn bóp lá gan, để chất bổ khuyết di chuyển bên trong các mạch máu.
Lý Bảo Điền nhiều lần muốn nói lại thôi, nhưng nhìn thấy học trò chăm chỉ làm việc, hắn lại miễn cưỡng dừng lại.
Hơn nữa nếu quan sát cẩn thận, hắn phát hiện Trần Kỳ tuy vật liệu đủ loại, nhìn rất không chính quy, thế nhưng toàn bộ thao tác lại rất có quy luật, không giống như là làm bừa.
Chỉ có điều từ góc độ kiến thức của mình, hắn vẫn không thể lý giải, vì sao không dùng vật liệu trường học chuẩn bị, mà lại phải dùng bóng bàn?
Thật sự muốn hỏi Trần Kỳ, Trần Kỳ cũng không biết nha, hắn chỉ biết giáo sư Ngô làm như vậy nên bắt chước làm theo thôi.
Thành công thì tốt nhất, không thành công, ạch, vậy thì lại lấy một cỗ t·h·i t·hể từ chỗ bình thủy kia về, tiếp tục thí nghiệm thôi, dù sao lãnh đạo trường học cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc này.
Lúc này, đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm.
Mọi khi vào khoảng thời gian này, Lý Bảo Điền và Trần Kỳ sẽ kết thúc công việc chế tác tiêu bản trong ngày, trở về tắm rửa rồi nghỉ ngơi, dù sao ngày hôm sau đều phải đến trường đi làm.
Nhưng hôm nay vì đang thí nghiệm phương pháp đúc khuôn gan tạng mới, nên hai người đối đầu, hết sức chăm chú quan sát lá gan ngâm trong nước.
Bỗng nhiên, trong khu nhà giải phẫu không một bóng người, dường như có tiếng bước chân rất khẽ đi qua.
Âm thanh đế giày ma sát mặt đất, rất nhẹ, như ẩn như hiện, từ xa đến gần, rồi đột nhiên dừng lại.
Trần Kỳ tai rất thính, lập tức ngẩng đầu, bởi vì vừa rồi vẫn luôn làm việc dưới ánh đèn bàn, chợt nhìn về phía nơi xa tối mờ còn có chút không thích ứng, không nhìn thấy gì cả.
"Lý lão sư, thầy có nghe thấy tiếng bước chân không?"
Lý Bảo Điền ngẩng đầu nhìn xung quanh: "Không có nha, ta nói nhóc con sao đột nhiên nghi thần nghi quỷ vậy? Sao thế, sợ hãi hả? Ha ha."
Sợ thì không sợ nhưng bầu không khí trong phòng giải phẫu vốn dĩ có chút âm u, phải biết rằng, trên bàn giải phẫu còn có một bộ t·h·i t·hể mới bị rạch bụng, moi ra nội tạng.
Lại thêm tiếng bước chân nửa đêm này, khiến cho người ta nổi hết cả da gà.
Kể từ khi hắn trọng sinh, liền từ kẻ vô thần biến thành người hữu thần luận, ít nhiều có chút tin tưởng vào những thứ kia.
Trần Kỳ không yên tâm, quan sát xung quanh một vòng, xác định không có gì dị thường, tiếp tục vùi đầu chế tác tiêu bản.
Một lát sau, Trần Kỳ đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đặt lên lưng mình, đồng thời, Lý Bảo Điền lão sư cũng cảm thấy trên lưng mình đột nhiên có thêm một bàn tay.
Liên tưởng đến cảnh nửa đêm canh ba, xung quanh là một đống lớn n·gười c·hết, trong nháy mắt khiến cho hai người dựng tóc gáy.
Hai sư đồ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ bình tĩnh vừa rồi không còn, sắc mặt cũng thay đổi.
Ngay khi Trần Kỳ chuẩn bị hô to một tiếng "Ma a", thì đột nhiên bên tai vang lên một thanh âm.
"Đừng ồn, đừng nói chuyện."
Hả? Thanh âm này nghe quen tai, đây không phải là Vương đại gia - người gác cổng kiêm bảo vệ sao?
Lý Bảo Điền và Trần Kỳ lúc này mới chậm rãi quay đầu lại, thấy được gương mặt già nua của Vương sư phó, hai người đều thở phào một hơi, nhưng ngay lập tức lại căng thẳng.
Bởi vì Vương sư phó rõ ràng mang vẻ mặt cảnh giác, cảm giác có chuyện không tốt xảy ra.
Trần Kỳ lúc này ý niệm đầu tiên chính là: "Trường Y tế này không lẽ thật sự có ma sao?"
Có vẻ như mỗi trường học đều có truyền thuyết về ma quỷ, nào là quỷ chân to, quỷ lưỡi dài, quỷ thắt cổ, quỷ mẹ quỷ con... hơn nữa đều là các học trưởng, học tỷ hoặc các lão sư sau khi c·hết biến thành.
Mà Trường Y tế trong quá khứ vào thời đại đặc thù kia, nghe nói cũng không ít thầy trò t·ự s·át, cộng thêm Trường Y tế là nhà cũ, điều này lại càng khiến người ta thêm suy nghĩ.
Trần Kỳ miệng động đậy, không dám phát ra âm thanh, thấp giọng hỏi Vương sư phó: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Vương sư phó là cựu binh xuất ngũ, đã từng ra chiến trường g·iết q·uỷ t·ử, phải biết tiền lương của ông còn cao hơn cả hiệu trưởng, cho nên trong ánh mắt của lão đầu tự có một cỗ tinh quang.
"Ta vừa đi tuần tra sân trường, phát hiện có một bóng người xông vào khu nhà giải phẫu của các cậu, các cậu có phát hiện ra không?"
Hít...
Trần Kỳ và Lý lão sư hít một hơi lạnh, tiếng bước chân vừa rồi......
Thế là Trần Kỳ kể lại chuyện vừa rồi cho Vương sư phó nghe.
Vương sư phó hừ mũi một tiếng,
"Nửa đêm lén lén lút lút, không phải yêu quái thì là đặc vụ của đ·ị·c·h, Lý lão sư, thầy lập tức đi gọi các giáo viên trực nhật tới đây. Trần Kỳ, cậu theo ta cùng điều tra cẩn thận khu nhà nhỏ này, là người hay quỷ, nhất định không thể để nó chạy thoát."
Trần Kỳ nuốt một ngụm nước bọt.
Lý lão sư lặng lẽ lui ra khỏi phòng giải phẫu, chạy nhanh về phía khu ký túc xá.
Trần Kỳ cầm lên một cái chổi bên cạnh, Vương sư phó tiện tay cầm lên một cây lau nhà, hai người trước tiên lục soát qua mấy gian phòng giải phẫu ở tầng một, không có bất kỳ phát hiện nào.
Hai người lại cởi giày, rón rén theo cầu thang, đi lên lầu hai tìm tòi.
Lầu hai không bật đèn, nhưng tối nay trăng rất sáng, hai người cũng không dám bật đèn, cứ như vậy mò mẫm đi về phía trước, kiểm tra từng phòng.
Vương sư phó đi trước, Trần Kỳ theo sau, đột nhiên Trần Kỳ phát hiện phía sau mình xuất hiện một bóng đen, không ngừng lơ lửng.
Trần Kỳ sợ đến mức răng run lên nhưng không dám quay đầu, cũng không dám kêu, chỉ là lặng lẽ ôm chặt Vương sư phó trước mặt, chẳng khác nào một con lười treo trên người lão đầu.
"Vương, Vương sư phó, sau, đằng sau..."
Vương sư phó gan lớn hơn, nghe phía sau có biến liền nhíu mày, lặng lẽ vận khí, đột nhiên xoay người, vung cây lau nhà về phía sau.
"Đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận