Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 298: Ngừng trải qua đau bụng thêm đổ máu

Chương 298: Ngừng kinh, đau bụng lại thêm xuất huyết.
Trần Kỳ không nói chuyện, chỉ yên lặng đứng sang một bên quan sát tình hình người bệnh.
Trung y xem trọng "Vọng văn vấn thiết".
Tây y cũng có phương pháp kiểm tra thể trạng riêng, chính là "Nhìn, sờ, gõ, nghe, ngửi". Đây là kiến thức cơ bản của bác sĩ lâm sàng, cũng là kiến thức y học được giảng dạy trọng điểm thời sinh viên.
"Xem" được đặt lên vị trí đầu tiên, nguyên nhân rất đơn giản, khi bệnh nhân đến phòng khám, lần đầu tiên tiếp xúc với ngươi, cơ quan cảm giác đầu tiên chính là thông qua đôi mắt. Thông qua thị giác, ngươi thấy được trạng thái tổng thể, khuôn mặt, dáng đi của bệnh nhân, trước tiên sẽ có một phán đoán sơ bộ.
Rất đáng tiếc, sau khi làm bác sĩ, rất ít người có thể thành thạo vận dụng bộ kiến thức cơ bản này.
Hơn nữa có một hiện tượng kỳ quái, càng là bác sĩ có thâm niên, càng thích tự mình tỉ mỉ kiểm tra thể trạng, để nắm rõ tình hình trong lòng.
Ngược lại là những thầy thuốc trẻ tuổi, càng thích dùng dụng cụ thay thế cho việc kiểm tra thể trạng, lười biếng không muốn động đậy, chiếc giường khám bệnh kia cũng đã đóng bụi, điều này thường dẫn đến nhiều sai sót, chẩn đoán bệnh sai.
Còn có một điểm bác sĩ lâm sàng bị chỉ trích, đó là liệu bác sĩ có thể khám bệnh nếu không có máy móc hay không?
Tây y xem trọng "chứng cứ", cho nên kiểm tra hỗ trợ là không thể thiếu, bất luận là yêu cầu của pháp luật, quy phạm khám chữa bệnh, hay là do tình hình bệnh tình cần, kiểm tra hỗ trợ đều là bắt buộc.
Vậy nếu không có những kiểm tra hỗ trợ này thì sao, phải làm thế nào?
Nếu như ngươi đang ở bệnh viện dã chiến thì sao? Hoặc giống như ở Trung tâm Y tế Hoàng Đàn, nơi không có bất kỳ dụng cụ kiểm tra nào, vậy ngươi có chữa bệnh hay không?
Lấy trường hợp cấp cứu đau bụng trước mắt này, buổi tối Tứ Viện không có khoa cấp cứu, cho nên cũng không có phòng hỗ trợ trực ban tương ứng, không có xét nghiệm máu, không có chụp chiếu, không có siêu âm, vậy phải làm sao?
Trần Kỳ nhìn thấy dáng vẻ bối rối của các bác sĩ ngoại khoa Tứ Viện, cảm thấy có chút mệt mỏi trong lòng.
Việc này không những là kiểm tra thể trạng không đúng quy phạm, mà còn là mạch suy nghĩ chẩn đoán bệnh có vấn đề.
Cho nên hắn cũng không nhịn được nữa, bước lên phía trước,
"Tới đây, tới đây, các ngươi đều nhìn kỹ, bây giờ ta theo yêu cầu trong sách giáo khoa, hoàn chỉnh làm một lần kiểm tra thể trạng, các ngươi nhìn cho kỹ, rốt cuộc là phương diện nào xuất hiện vấn đề."
Các bác sĩ ngoại khoa nghe xong Phó viện trưởng muốn đích thân ra tay, nhanh chóng ngoan ngoãn đứng sang một bên, vô cùng nghe lời.
Cha mẹ Triệu Xảo lúc này đứng ở bên cạnh, lông mày lại nhíu chặt lại.
Con gái mình là đại cô nương, mặc dù bác sĩ khám bệnh khó tránh khỏi có tiếp xúc tứ chi, nhưng một đám lão gia sờ người con gái, ngươi sờ xong ta lại sờ, ta theo xong ngươi lại theo, chuyện này nói thế nào đây?
Vốn dĩ, bác sĩ có thâm niên kiểm tra thì còn được, bây giờ đột nhiên có một thanh niên cũng muốn tới kiểm tra phần bụng, mới tốt nghiệp à?
Đây rốt cuộc là kiểm tra, hay là muốn ăn đậu hũ của bệnh nhân?
Hai vợ chồng già mấy lần muốn mở miệng, mấy lần đều nhịn được, ánh mắt đã có chút không thiện cảm.
Trần Kỳ ngây ngốc không quan sát được ánh mắt muốn g·iết người của người nhà, vẫn đang nghiêm túc kiểm tra thể trạng, vừa suy nghĩ xem rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề.
Chờ hắn làm xong kiểm tra, như có điều suy nghĩ, tiếp đó không đầu không đuôi hỏi một câu những bác sĩ ngoại khoa xung quanh.
"Các ngươi cảm thấy bệnh nhân có xinh đẹp không?"
Đừng nói là các bác sĩ nghi hoặc, ngay cả cha mẹ Triệu Xảo cũng đầy đầu óc thắc mắc, nghĩ thầm chẳng lẽ bác sĩ này định giở trò lưu manh?
Đây chính là năm 84, mới qua một năm, nhanh như vậy bọn lưu manh lại tro tàn lại cháy? Còn xâm nhập vào đội ngũ bác sĩ?
Người nhà bệnh nhân có thể bỏ qua, nhưng đây là Phó viện trưởng tra hỏi, các bác sĩ ngoại khoa mặc kệ có nguyện ý hay không đều phải trả lời, thế là cả đám đều lúng túng vò đầu:
"Ách, dễ nhìn......"
"Đúng, rất xinh đẹp......"
Triệu Xảo năm nay 18 tuổi, chính là độ tuổi như hoa như ngọc, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, cứ việc từng trận đau bụng khiến sắc mặt nàng tái nhợt, lại càng khiến người ta thấy mà yêu, nói thật, tuyệt đối là một mỹ nhân khuynh thành.
Trần Kỳ lại chuyển sang chuyện khác hỏi: "Dương Thể Hạo, ngươi vừa mới kiểm tra thể trạng có phát hiện gì? Vì cái gì cho rằng là viêm ruột thừa?"
Dương Thể Hạo thẳng thắn nói: "Trần Phó, đó là bởi vì người bệnh có toàn bộ bụng đau khi ấn, dưới bụng phải có thể sờ thấy khối u, cho nên ta chẩn đoán là viêm ruột thừa."
Cha mẹ Triệu Xảo nghe xong đều thở dài một hơi, liên tục nói: "Là viêm ruột thừa thì tốt rồi, là viêm ruột thừa thì tốt rồi."
Trần Kỳ truy vấn: "Vậy bắt mạch có tính di động của âm đục, giải thích thế nào?"
Tính di động của âm đục, loại này thường đại biểu cho việc phần bụng có chất lỏng, hoặc là cổ trướng, hoặc là huyết dịch, viêm ruột thừa hiển nhiên là không có khả năng xuất hiện âm đục.
Dương Thể Hạo nghĩ nửa ngày, cũng nghĩ không ra, chỉ có thể ậm ừ lui ra.
Lúc này bác sĩ ngoại khoa Chương Hưng Thuận hỏi:
"Tính di động của âm đục, cũng có khả năng là do viêm hố chậu gây ra tràn dịch, đồng thời cũng có thể giải thích được các triệu chứng đau bụng."
Trần Kỳ hỏi ngược lại: "Vừa mới khám bệnh, bệnh nhân tự nói do bên trong có chút ít xuất huyết, viêm hố chậu sẽ như thế sao?"
Viêm hố chậu có thể hay không dẫn đến xuất huyết bên trong? Mấy lão gia ngoại khoa này làm sao biết? Hỏi cũng không giải quyết được gì.
Quả nhiên, Chương Hưng Thuận có chút mờ mịt, cố gắng hồi tưởng kiến thức trong sách, đoán chừng hận không thể muốn đi lật sách ngay lập tức.
Biên chủ nhiệm đứng ở bên cạnh, hiển nhiên đã nghe ra không đúng, có xuất huyết ở đạo cộng thêm đau bụng, như vậy đầu tiên phải cân nhắc bệnh tật của khoa phụ sản, nhưng hắn cũng không lên tiếng, đây là thời khắc Phó viện trưởng Trần dạy học.
Trần Kỳ nhìn Triệu Xảo, lại không đầu không đuôi hỏi một câu: "Cô kết hôn chưa?"
Trong nháy mắt, sắc mặt Triệu Xảo càng trắng hơn, liều mạng lắc đầu, "Không có, ta, ta không có!"
Cha mẹ Triệu Xảo bất mãn đã sắp đến đỉnh điểm, nghĩ thầm bác sĩ này sao không khám bệnh đàng hoàng, một hồi hỏi con gái có xinh đẹp hay không, một hồi hỏi con gái có kết hôn hay không, đây là muốn làm gì?
Thích con bé à?
Ngươi thật muốn coi trọng, tìm bác sĩ làm con rể cũng không phải không thể, vấn đề bây giờ con gái đang đau muốn c·hết, có phải hay không nên ưu tiên khám bệnh trước? Có biết nặng nhẹ không?
Trần Kỳ không biết suy nghĩ của người nhà, lại hỏi một vấn đề:
"Lần trước kinh nguyệt của cô là khi nào?"
"Đại phu"
Mẹ Triệu Xảo lần này không nhịn được, kinh nguyệt là chuyện cực kỳ riêng tư của con gái, cái tên bác sĩ này, sao cứ hỏi những vấn đề cổ quái không biết xấu hổ này?
"Đại phu, vừa mới mấy vị bác sĩ khác đã nói, con gái tôi có thể là viêm ruột thừa hoặc viêm hố chậu, tôi không hiểu sao lại hỏi về kinh nguyệt của con gái tôi, con gái tôi xinh đẹp hay không, hình như đều không liên quan đến khám bệnh a?
Tôi thấy cậu còn trẻ, là mới tới, vừa tham gia công tác? Cậu muốn học hỏi, sờ tới sờ lui trên người con gái tôi, tôi cũng nhịn, nhưng cậu bây giờ hết lần này tới lần khác đùa giỡn con gái tôi, vợ già này của tôi muốn hỏi một câu, đây là đạo lý gì?"
Biên chủ nhiệm nghe xong 'phụt' một tiếng bật cười, nhanh chóng che miệng lại.
Những thầy thuốc ngoại khoa khác cũng nhao nhao quay đầu đi, nhưng bả vai giật giật cho thấy bọn họ đang nín cười.
Trần Kỳ cũng lúng túng, "Đại nương, ta là bác sĩ, bác sĩ hỏi bệnh, cần phải hỏi rõ ràng, có phải hay không viêm ruột thừa, viêm hố chậu, cái này cũng không nhất định."
Lão thái thái vừa mới định nói gì đó, bị lão đầu kéo lại: "Bà đừng nói nữa, để bác sĩ kiểm tra trước đã."
Lão thái thái hất tay lão đầu, bất mãn liếc nhìn Trần Kỳ, cuối cùng hừ một tiếng.
Trần Kỳ cũng bó tay rồi, muốn trách chỉ có thể tự trách mình khuôn mặt này quá non nớt, Phó viện trưởng 22 tuổi, nói ra cũng phải có người tin.
Triệu Xảo lầm bầm trả lời một câu: "Là tháng trước ngày 5......"
Úc.
Lần này các bác sĩ ngoại khoa đều ý thức được chỗ không đúng, bây giờ đã là ngày 25 tháng 9, kinh nguyệt này đã chậm trễ 20 ngày, vậy thì có vài thứ có thể giải thích được.
Vấn đề là cô gái này rõ ràng chính miệng nói mình chưa kết hôn, đây là có chuyện gì?
Lúc này, một vài bác sĩ ngoại khoa thông minh đột nhiên hiểu, vì cái gì vừa mới Phó viện trưởng hỏi bọn hắn, bệnh nhân xinh đẹp hay không.
Lãnh đạo làm sao có thể vô duyên vô cớ đùa giỡn con gái người ta? Lãnh đạo nói ra mỗi một câu nói đều có ẩn ý, ai nói con gái chỉ có kết hôn mới có thể mang thai? Con gái xinh đẹp lại càng dễ chịu sự dụ dỗ.
Nhưng nếu như có liên quan đến mang thai, đó chính là chuyện bê bối tày đình!!!
Những năm 80 vẫn còn rất bảo thủ, nhất là ở Việt Trung, loại thành phố nhỏ này, danh dự của phụ nữ là tương đối quan trọng. Chưa kết hôn mà có con, người xung quanh đều sẽ giễu cợt, huống chi là Triệu Xảo trên danh nghĩa ngay cả vị hôn phu cũng không có.
Các bác sĩ Tứ Viện đã lờ mờ cảm thấy, kết cục việc này có thể sẽ rất tệ.
Cha mẹ Triệu Xảo còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, ngược lại cảm thấy bị mấy cái bác sĩ nhìn bằng ánh mắt cổ quái, toàn thân không thoải mái.
Biên chủ nhiệm nhẹ giọng hỏi: "Trần Phó, nói thế nào? Thật sự trúng thầu?"
Trần Kỳ nhẹ nhàng gật đầu: "Chậm kinh, cổ t·ử cung đau rõ ràng khi di động, phía bên phải t·ử cung có thể sờ thấy khối sưng, e rằng không phải là điềm báo trước đơn giản, đoán chừng là tình huống nghiêm trọng nhất."
Biên chủ nhiệm hít sâu một hơi: "Ngươi nói là, thai ngoài?"
Đừng nói là Biên chủ nhiệm hít một hơi lãnh khí, bên cạnh các bác sĩ Ngoại Nhất Khoa nghe xong cũng tê cả da đầu, mang thai dị vị, chính là "thai ngoài t·ử cung" trong truyền thuyết.
Tại khu vực Việt Trung, tỉ lệ t·ử v·ong cơ hồ là vượt qua tám thành của tất cả bệnh tật, là nguyên nhân t·ử v·ong xếp hạng thứ nhất của phụ nữ có thai, vượt xa khó sinh.
Hơn nữa, khu vực Việt Trung chỉ có bệnh viện Nhân dân cùng Nhị Viện có ghi chép cứu giúp thành công, Tứ Viện cho tới bây giờ, xác suất cứu giúp thai ngoài t·ử cung thành công vẫn là 0.
Lập tức, các bác sĩ đều khẩn trương, không ít người mồ hôi lạnh toát ra.
Mẹ bệnh nhân nghe xong hai bác sĩ bắt đầu úp mở, cái gì mà điềm báo trước, cái gì mà dị vị, lại cảm thấy bất mãn mãnh liệt.
Lão thái thái đã cảm thấy những bác sĩ xung quanh, bất luận là ánh mắt hay là lời nói đều mang một loại cảm giác kỳ quái, 'bọn dân đen muốn mưu hại trẫm', loại cảm giác này khiến bà ta cảm thấy rất không an toàn.
"Đại phu, con gái tôi rốt cuộc là bệnh gì? Các ngươi Tứ Viện có thể chữa trị không?"
Trần Kỳ do dự một chút, quyết định vẫn là nói thật:
"Tình huống của bệnh nhân rất nguy hiểm, chúng ta nghi ngờ là thai ngoài tử cung, bây giờ đã có chút ít xuất huyết, cho nên chúng ta muốn lập tức làm một thủ thuật chọc dò ổ bụng sau, nếu như có thể rút ra máu không đông, vậy thì tám chín phần mười."
"Đừng có nói với ta những điều ta không hiểu, ta chỉ hỏi cậu, cái gì gọi là thai ngoài, thai ngoài gì mà sinh với chả sản?"
Bên cạnh có một thầy thuốc nhỏ, thấy thái độ của người nhà bệnh nhân kém, trong lòng khó chịu, trực tiếp đáp trả:
"Chính là thai ngoài t·ử cung, trong bụng có thai!"
"Cái gì???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận