Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 264: Nông thôn trong nhà sinh con

Chương 264: Sinh con ở nông thôn
Mao Xuân Mộc mang theo cháu trai phẩy tay áo bỏ đi, Trịnh Hải Dương cũng chỉ cười gượng, cùng nhau ra cửa rời đi.
Nghiêm Tuyền Tín và Trần Kỳ cũng không hề nói lời tiễn biệt, đôi bên đều không nể mặt đối phương, còn vị Lương Phó viện trưởng mới tới, cũng không đứng dậy tiễn vị lãnh đạo cũ.
Đồng nghiệp mới đến hôm nay đã chịu được thử thách.
Trần Kỳ có chút xót xa nhìn về phía Nghiêm lão đầu:
"Bí thư, đã nói tôi sẽ gánh vác chuyện này, sao cuối cùng anh lại ôm hết trách nhiệm từ chối về phía mình thế này, cái này, cái này......"
"Cái này là cái gì? Lão tử bây giờ là phó khoa cấp, chúng ta việc gì phải sợ mấy tên tiểu nhân bọn hắn? Hắn Mao Xuân Mộc cũng chỉ là chính cổ cấp, cấp bậc so với ta còn thấp hơn, còn mạo xưng cái gì lão sói vẫy đuôi? Cái quái gì, trước mặt ta còn ra vẻ, còn dám lấy con trai ta ra uy h·iếp?"
Trong lòng Trần Kỳ cũng có cơn giận, rõ ràng cũng bị chán ghét, đồng thời chuẩn bị lần sau sẽ tham Mao Xuân Mộc một bản trước mặt lãnh đạo.
Lương Quân Lệnh có chút lo lắng, chủ động nhắc nhở:
"Nghiêm Bí thư, Trần viện trưởng, vị Mao Phó viện trưởng này nghe nói có quan hệ ở cấp trên, ở trong Tứ Viện còn không coi Trương viện trưởng ra gì, nghe nói Viện trưởng Tứ Viện nhiệm kỳ tới chính là hắn, bây giờ đối đầu với hắn như vậy, liệu có vấn đề gì không?"
Nghiêm Tuyền Tín lại cười gằn:
"Nếu hắn thật sự muốn làm gì bất lợi với con trai ta, cùng lắm thì ta sẽ điều con trai ta đến Hoàng Đàn làm việc, Mao Xuân Mộc tay có dài đến mấy, cũng không thể với tới Hoàng Đàn được?"
Trần Kỳ cũng không để bụng: "Tứ Viện và chúng ta tám đời chẳng liên quan, mặc kệ nó, thích thế nào thì thế."
Trần Kỳ vốn chỉ muốn cả đời này không bao giờ dính dáng đến vị Mao Phó viện trưởng này, kết quả sự tình không như mong muốn, sau này hai người còn có một khoảng thời gian yêu hận đan xen.
Nghiêm Tuyền Tín nhìn thời gian rồi cười nói: "Đi thôi, các công nhân viên đều đang đợi chúng ta, đến họp mặt trước đã."
Trần Kỳ gật gật đầu, nghĩ thầm phải nhanh chóng bảo Lư Tiểu Tuệ, Thường Hỉ Hoa Giải Anh, Hồ Lâm, Kim Lâm Lâm 5 người mau làm thủ tục chuyển chính thức, vì sư nhiều cháo ít, chỉ sợ đêm dài lắm mộng.
Nếu như có vị đại lãnh đạo nào đó nói giúp đỡ, vậy thì áp lực này ai cũng không chịu nổi.
Trần Kỳ p·h·át hiện, trong buổi họp bàn của Đoàn ủy phụ trách toàn viện hôm nay, bác sĩ Khoa phụ sản Vương A Đễ không có mặt, đoán chừng lại đến nhà người ta khám bệnh.
Đầu thập niên tám mươi, người dân miền núi sinh con cơ bản đều ở nhà, cho dù là một vài cán bộ thôn có điều kiện khá hơn một chút, nhà cán bộ công xã cũng đều như vậy.
Ngược lại ở nhà sinh không được, đến Trung tâm Y tế cũng sinh không được, vậy thì hà tất phải đi một chuyến làm gì? Đây là nhận thức chung của mọi người.
Điều kiện kém một chút, thì sẽ mời "Bà đỡ" trong thôn giúp đỡ, sau đó biếu chút lương thực, trứng gà là được.
Điều kiện tốt hơn một chút thì sẽ mời bác sĩ Trung tâm Y tế đến tận nhà phục vụ, ít nhiều gì cũng hiểu biết chút kiến thức sinh nở và cách xử lý đơn giản.
Sinh con, thì cần có sức rặn, đường sinh, thai nhi, ba yếu tố này cần phối hợp bình thường thì mới có thể sinh thuận lợi, t·h·iếu một thứ cũng không được.
Sinh đẻ tại nhà không có bất kỳ biện pháp giám hộ nào, không có bất kỳ biện pháp cứu giúp nào, điều này cũng dẫn đến tỷ lệ t·ử v·ong của thai nhi và sản phụ do khó sinh tăng cao không giảm.
Ví dụ, lúc sinh có thể xuất hiện vỡ t·ử cung, thuyên tắc ối, băng huyết sau sinh,... đều sẽ tạo ra hậu quả nghiêm trọng.
Còn có trường hợp sản phụ mà Trần Kỳ gặp ở công xã Hoành Lộ Lý trước đó, thai nhi quá lớn, đường kính lưỡng đỉnh của thai nhi vượt quá đường kính của xương chậu sản phụ, khiến thai nhi khó sinh, cuối cùng là một x·á·c hai m·ạ·n·g.
Bác sĩ Vương A Đễ hôm nay được mời đến nhà thôn trưởng Úy ở thôn màn thầu Thạch, con dâu thôn trưởng Úy đã thấy đỏ, sắp sinh.
Vương A Đễ mang theo toàn bộ dụng cụ sinh nở đi, k·éo cắt bên, phoóc-xép đỡ đẻ, kim móc dùng để chọc ối nhân tạo,... còn có một số dược vật, những thứ này ở Hoàng Đàn tuyệt đối thuộc hàng thiết bị tân tiến nhất.
Một lần đến nhà khám b·ệ·n·h sinh nở, bệnh viện thu phí 10 đồng.
Mặt khác, nếu đứa trẻ được sinh ra thuận lợi, nhà sản phụ còn có thể biếu bác sĩ một ít trứng gà luộc, rồi lén đưa một hai đồng tiền mừng, cho nên "thu nhập ngầm" của Vương A Đễ vẫn rất cao.
Lại thêm tiền lương phát đầy đủ, phụ cấp không thiếu, Vương A Đễ cảm thấy mình chính là người thắng trong cuộc đời, vì vậy tính tích cực trong công việc tăng vọt.
Khi Vương A Đễ vác hòm t·h·u·ố·c đến nhà thôn trưởng Úy, trong sân nhà thôn trưởng Úy cũng có rất đông người, mọi người thấy đại phu đến, nhao nhao chào hỏi.
Thời đại này, địa vị của bác sĩ vẫn rất cao, vẫn là t·h·i·ê·n sứ áo trắng, nhất là danh tiếng của Trung tâm Y tế Hoàng Đàn lớn như vậy.
Thôn trưởng Úy đích thân ra đón: "Vương đại phu tới rồi, làm phiền cô rồi."
Vương A Đễ cũng là người có t·h·â·m niên, mọi người đều quen biết, cũng khách khí trả lời:
"Úy thôn trưởng, chúc mừng ông nha, năm ngoái con dâu về nhà, năm nay liền lên chức làm ông nội, trứng gà luộc chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ, ha ha."
"Ha ha, đều chuẩn bị xong rồi, mẹ của đứa bé, Vương đại phu tới rồi, mau lên."
"Vương đại phu tới rồi, tốt quá rồi, lần này chúng ta đều yên tâm."
"Tình hình sản phụ thế nào?"
Vương A Đễ vừa đi, vừa hỏi.
"Hôm qua chỉ thấy đỏ, từ sau nửa đêm bắt đầu đau bụng, đến bây giờ vẫn còn đang kêu đau, kêu thảm thiết lắm, lát nữa cô mắng cô ta vài câu, có chút đau mà cũng không chịu được."
Vợ thôn trưởng không hài lòng khi con dâu la hét om sòm, ở nông thôn, quan hệ mẹ chồng nàng dâu hòa thuận chẳng được mấy người.
Vương A Đễ cũng không để bụng: "Sản phụ lần đầu đều như vậy, các người cũng đừng gấp, tôi đến rồi chắc chắn sẽ không có vấn đề, đi, vào phòng sinh!"
Vương A Đễ vẫn tương đối tự tin, cô ta làm nghề y đã hơn 20 năm, số đứa trẻ cô ta đỡ đẻ không biết nhiều bao nhiêu, mặc dù nói sản phụ c·hết vì khó sinh cũng không ít, nhưng so với bà đỡ ở nông thôn, thì cô ta tính là ít hơn.
Vào trong phòng, giữa trời nắng nóng mà cửa sổ trong phòng đều đóng chặt, đặc biệt ngột ngạt, ánh sáng cũng không được tốt lắm.
Sản phụ nằm ở trên giường, đầu đầy mồ hôi, vẫn không ngừng rên rỉ, người miền núi kết hôn sớm, ước chừng cũng chỉ khoảng 18 tuổi.
Nhìn thấy sản phụ, trong lòng Vương A Đễ liền lộp bộp.
Bởi vì sản phụ rất mập, bác sĩ có kinh nghiệm vừa nhìn liền biết, đây là do lúc mang thai ăn quá tốt, cứ thế mà bồi bổ cho sản phụ béo lên.
Sản phụ béo lên, phiền phức liền tăng thêm, ví dụ như chứng tăng huyết áp thai kỳ, tiểu đường thai kỳ,... Còn có sản phụ dinh dưỡng tốt, thai nhi chắc chắn cũng hấp thu nhiều, vấn đề là em bé to quá thì khó sinh.
"Ôi da, ôi da đau quá, mẹ ơi, đau quá......"
"Linh Hoa à, ráng nhịn một chút, thai đầu là đau, đợi đến khi con sinh thai thứ hai, thai thứ ba thì sẽ không như vậy, con ráng chịu một chút nhé."
"A, đau quá, đại phu, đại phu cô mau giúp tôi sinh con đi."
Vương A Đễ đã quen với tình huống này, thành thạo lấy ra dụng cụ và đèn pin, kiểm tra phần dưới của sản phụ, vừa an ủi sản phụ nói:
"Đừng vội đừng vội, bây giờ cổ t·ử cung mới mở được 4 phân, chờ một chút, cô đừng khẩn trương, bây giờ không cần dùng sức, nếu không đến lúc sau thật sự muốn sinh thì sẽ không còn sức nữa. Nào, cùng tôi hít thở theo nhịp, hít thở, đúng rồi, cứ như vậy."
Tâm trạng của Vương A Đễ thả lỏng, vừa nhìn chằm chằm sản phụ, vừa rảnh rỗi cùng những người phụ nữ bên cạnh trò chuyện, thế rồi cứ trò chuyện từ sáng sớm đến tận chiều.
Khi bạn nghĩ rằng không có bất ngờ nào, không có gì ngoài dự đoán, thì bất ngờ lại đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận