Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 700: Việt kịch ngôi sao mới nổi không hợp cách

**Chương 700: Ngôi sao Việt kịch không đạt chuẩn**
Phòng tập của Đoàn Việt kịch Tiểu Bách Hoa Việt Trung.
"Hứng thú bừng bừng phụng mệnh đem hoa tiễn, nào có quản được nóng bức oi ả ngày bên trong. Tránh khỏi bảo vệ trông coi người, đi vào trong phủ vui vô tận a ~~~ "
"Ngừng, ngừng, ngừng, nhạc dừng, diễn viên hát!"
Nhạc đệm hí khúc đột ngột dừng lại, diễn viên trên sân khấu ngơ ngác nhìn đạo diễn Kim Mỹ Đễ dưới đài.
"Bình Hà Linh, hiện tại vai diễn của ngươi là một tiểu sinh văn tất chính giả làm thư đồng, lập tức sẽ được gặp người trong lòng, cái loại tâm tình xốn xang, vui sướng, yêu đương đó, ta hoàn toàn không nhìn thấy trên người ngươi.
Với lại làm diễn viên hí khúc, quan trọng nhất là đứng như tùng, ngồi như chuông, thế nhưng ngươi xem lại hình tượng của ngươi, cong lưng còng nhìn cái đọc, Đại tiểu thư à, ngươi diễn là tiểu sinh, không phải lão đán nha, ngươi, ngươi..."
Diễn viên tiểu sinh trên sân khấu Bình Hà Linh sắp khóc, chỉ có cực ít đồng học hiểu rõ nàng có nỗi khổ tâm riêng, căn bản là không có cách nào nói ra, không dám ưỡn ngực ngẩng cao đầu làm người.
Bình Hà Linh năm nay 19 tuổi, là người bản xứ Việt Trung, từ nhỏ có giọng hát tốt, bởi vậy được trường nghệ thuật chọn trúng, luôn luôn được bồi dưỡng làm tiểu sinh Việt kịch.
Nơi phát nguyên Việt kịch chính là Việt Trung, cho nên người Việt Trung đối với Việt kịch là tương đối coi trọng, đối với diễn viên yêu cầu cũng đặc biệt cao.
Đừng nhìn diễn viên hí khúc trên đài phong quang, nhưng kỳ thật cạnh tranh trong nghề này áp lực rất lớn, mỗi vở diễn đều có hai vai AB, nếu ngươi vai A vì nguyên nhân gì đó mà không thể diễn, đó chính là vai B lên thay.
Đến khi nào vai B đứng vững, vậy sẽ không còn chuyện của vai A nữa, bản thân trình độ giữa hai vai AB cũng không chênh lệch quá lớn.
Bình Hà Linh vì có giọng hát đặc biệt, lại thêm ngoại hình của nàng tốt, hóa trang xong mặc phục trang vào, chính là một tiểu sinh anh tuấn, một mực luôn được đoàn kịch coi là nhân tài trọng điểm để bồi dưỡng.
Trước đây, Bình Hà Linh thuận buồm xuôi gió, đến năm 17 tuổi, liền bắt đầu có một phiền não.
Đó chính là theo tuổi tác nàng tăng trưởng, thanh xuân phát triển, có thể XX của nàng cũng càng lúc càng lớn.
Nếu đổi là nữ hài bình thường, XX lớn thì khẳng định là chuyện tốt, thậm chí càng lớn càng tốt, chuyện này có nghĩa là mình đã có hương vị của nữ tính trưởng thành, cũng mang ý nghĩa sau khi kết hôn, hài tử sẽ không bị đói.
Thế nhưng đối với "Nữ tử ban" Việt kịch mà nói, đây tuyệt đối không phải là một tin tức tốt, nhất là đối với tiểu sinh Việt kịch.
Bởi vì tiểu sinh Việt kịch thường mặc phục trang, hoặc là trường sam, hoặc là đai lưng áo, bất kể mặc loại trang phục nào, trước ngực cũng rất dễ lồi ra.
Nếu một "nam nhân" trên sân khấu mà mang một XX lớn, phục trang lồi ra một mảng lớn, này theo tạo hình nhân vật thì đã là thất bại.
Ví dụ như mọi người đều quen thuộc với Giả Bảo Ngọc, cái “Giả Bảo Ngọc” trong vở Việt kịch “Trên trời rơi xuống cái Lâm muội muội”, nếu diễn viên trước ngực lồi ra hết sức rõ ràng, những người xem kia nhất định phải xuất diễn.
Ban đầu Bình Hà Linh còn có thể học tập các tiền bối, dùng băng gạc quấn chặt ngực mình lại, quấn chặt lấy thì nhìn sẽ bình thường, không có gì đặc biệt.
Thế nhưng sau đó, Bình Hà Linh phát hiện XX của mình vẫn còn tiếp tục lớn lên, lớn đến mức dùng băng gạc cũng sắp không che được nữa.
Mỗi lần trước khi lên sân khấu, đám tiểu tỷ muội trong đoàn đều giúp nàng ghì chặt ngực, ghì đến mức nàng sắp không thở nổi, vậy mà Bình Hà Linh chính là trong điều kiện gian khổ như thế vẫn tiếp tục lên sân khấu diễn xuất.
Thế nhưng sau khi bước vào tuổi 18, Bình Hà Linh phát hiện XX của mình đã đến tình trạng rất thái quá.
Thái quá đến mức, nàng đã không có cách nào mua được nội y thích hợp ở chợ bán đồ lặt vặt, nếu dùng A là Đào Tử lời nói, Bình Hà Linh hiện tại tuyệt đối đã đạt tới F+, còn lớn hơn cả Yuzu.
Bình Hà Linh chiều cao chỉ có 162cm, thể trọng chỉ có 45kg, nhìn qua là một dáng người thon thả nhỏ nhắn xinh xắn, kết quả XX lại lớn như sóng cả mãnh liệt, tỉ lệ rất không cân đối.
Việc này đã mang đến phiền não cực lớn cho đời sống và học tập của Bình Hà Linh, đoàn Việt kịch đều là nữ nhân, nhiều nữ nhân thì lắm chuyện, không biết có bao nhiêu người sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ nàng.
Ở thời đại sau, XX càng lớn, nữ nhân càng tự tin.
Thế nhưng vào thập niên tám mươi chín mươi vẫn còn tương đối bảo thủ, nữ nhân XX lớn thường thường sẽ bị chụp mũ là không đứng đắn, chuyên đi câu dẫn nam nhân.
Vì thế, Bình Hà Linh không biết đã vụng trộm khóc bao nhiêu lần trong đêm.
Ai mà biết được qua một năm, bước vào tuổi 19, XX của Bình Hà Linh đột nhiên lại kịch liệt tăng trưởng.
Từ tay áo biến thành sầu riêng, đã đến một trình độ rất thái quá.
Nữ hài bình thường đến bước này, hẳn là phải nghĩ xem mình có bị bệnh gì không, thế nhưng Bình Hà Linh có chút tự ti, vẫn muốn dùng băng gạc quấn ngực, kiểu biện pháp cũ này để thu nhỏ quy mô, nhưng đã là muối bỏ biển rồi.
Cho nên, thiếu kiến thức cơ bản về chữa bệnh, vệ sinh thật là đáng sợ.
Trùng hợp năm mới, Việt Trung Tiểu Bách Hoa muốn xếp hàng một vở kịch « Hai châu phượng », trong đó nhân vật nam chính văn tất chính thuộc về Lục phái tiểu sinh.
Tất cả đoàn kịch Tiểu Bách Hoa Việt Trung, người biết hát Lục phái chỉ có Bình Hà Linh.
Trước đây, đây là cơ hội tốt nhất để Bình Hà Linh đảm nhiệm nhân vật chính, trở thành kép hát nổi tiếng của Việt kịch, người khác muốn tranh lấy cũng không được.
Làn điệu Lục phái thường dùng phong cách "sống một mình vung khoang", quy vận nhiều ở xoang mũi lại quy vận sớm, cái này làn điệu rất có đặc sắc.
Cũng cao vút, to rõ, đại khởi đại lạc như Từ phái, uyển chuyển lưỡng lự quay đi quay lại trăm ngàn lần như Doãn phái, dương cương đại khí vận dụng làn điệu dày rộng như Phạm phái và có rất nhiều khác biệt.
Có nghĩa là tiểu sinh của những lưu phái khác căn bản không hát được Lục phái, toàn bộ đoàn kịch trông cậy cả vào Bình Hà Linh.
Thập niên tám mươi, chín mươi, các đoàn kịch địa phương thời gian không dễ chịu, biên chế bị hủy bỏ, quốc gia không phát lương, tất cả thu nhập đều phải dựa vào chính mình diễn xuất để kiếm tiền, cũng là triệt để thị trường hóa.
« Hai châu phượng » là phong cách hài hước, rất được lão bách tính yêu thích, phòng vé có nhất định đảm bảo.
Lại thêm địa phương Việt Trung có một vị lão lãnh đạo vô cùng thích vở diễn này, đã giúp Tiểu Bách Hoa tranh thủ một bút kinh phí diễn xuất, cho nên Tiểu Bách Hoa liền chuẩn bị lên.
Hôm nay là ngày đầu tiên diễn tập, cũng là thời gian chọn lựa diễn viên, đoàn Việt kịch Tiểu Bách Hoa chuyên môn mời Kim Mỹ Đễ, đạo diễn hí khúc nổi tiếng từ tỉnh thành đến, một mặt là nhờ nàng giúp đỡ chọn lựa diễn viên, mặt khác cũng là chuẩn bị cho diễn xuất chính thức.
Kết quả, "nam chính" vừa mới biểu diễn, cầm cái giỏ hoa, mới hát được một câu, liền bị Kim đạo diễn cho gọi ngừng.
"Bình Hà Linh, đây là tập luyện chính thức, làm một diễn viên hí khúc chuyên nghiệp, ta nhớ ngươi luôn có tố chất cơ bản của nghề nghiệp, cho dù hiện tại là ngươi mặc trang phục của mình, nhưng cũng không thể quá đáng, đúng không? Ngươi xem trước ngực của ngươi, ngươi nhét hai cái khinh khí cầu trong đó à? Nơi tập luyện nghiêm túc như vậy, ngươi coi đây là trò đùa sao?"
Ha ha ha ~~~~
Trên đài, dưới đài đều cười ầm lên, cười đến mức Kim đạo diễn nhíu mày: "Có gì đáng cười?"
Bên cạnh, trưởng đoàn Tôn Vĩ Đông cũng nhức đầu, nói nhỏ bên cạnh Kim đạo diễn:
"Kim lão sư, trước ngực Bình Hà Linh không phải nhét khinh khí cầu, là XX của nàng trời sinh lớn như vậy..."
Nghĩ đến đây, Tôn đoàn trưởng thở dài, tiếp tục nói:
"Cũng không biết tại sao, mấy năm nay XX của nàng cứ mỗi tháng lại lớn hơn, thật sự là gặp quỷ, trước kia nàng luôn diễn vai phụ, cơ hội ra sân không nhiều, chúng ta cũng theo nàng, nhưng trước mắt, ải này, cái này. . ."
Tôn Vĩ Đông trưởng đoàn là nam nhân, người khác lại nghị luận chuyện riêng tư của một cô gái chưa lập gia đình... Bộ vị, hắn cũng bây giờ nói không ra miệng.
Kim đạo diễn nghe xong thì sốt ruột:
"Tiểu sinh Việt kịch không thể có bộ ngực lớn như vậy, với lại ta thấy nàng như vậy, dùng buộc ngực cũng không được, vậy phải làm sao? Văn tất chính là nhân vật chính, nhất định phải hát Lục phái, hát lưu phái khác khán giả khẳng định không đồng ý, các ngươi có vai B dự bị không?"
Tôn đoàn trưởng lắc đầu:
"Lục phái vốn là một lưu phái ít lưu ý, chúng ta lại là đoàn kịch địa phương, cho nên Lục phái chỉ bồi dưỡng một mình Bình Hà Linh, ngay cả đội viên dự bị đều không có."
Kim đoàn trưởng đối với yêu cầu nghệ thuật rất cao, diễn viên chẳng những làn điệu phải tốt, hình tượng cũng phải tốt.
Mặc dù làn điệu của Bình Hà Linh không có vấn đề, nhưng mang cái XX lớn lên sân khấu diễn tiểu sinh, Kim đạo diễn là hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận.
"Tôn đoàn trưởng, vậy bây giờ chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đổi kịch bản, hoặc là đổi diễn viên, Bình Hà Linh là khẳng định không thể dùng."
Tôn đoàn trưởng nhìn Bình Hà Linh chân tay luống cuống trên sân khấu, cắn răng lắc đầu nói:
"Kim đoàn trưởng, đổi kịch bản khẳng định không được, đây là kịch lão lãnh đạo chỉ định, ông ấy cũng phải vạn khổ thiên tân mới giúp chúng ta tranh thủ được kinh phí tập luyện và diễn xuất, chúng ta hôm nay sửa lại kịch bản, đó chính là thất tín với người, về sau muốn cầm tới cấp phát thì khó khăn.
Cho nên « Hai châu phượng » là khẳng định phải lên, thực sự không được, ta, ta suy nghĩ tiếp nghĩ biện pháp, hoặc là đi trước huynh đệ đoàn kịch mượn cái tiểu sinh Lục phái tới cứu cứu."
Bên cạnh Phó đoàn trưởng Tiền Hồng Trang sốt ruột:
"Trưởng đoàn, nếu cho người mượn, ngươi ứng phó được một hai trận, vậy sau này làm sao? Đoàn kịch chúng ta chỉ trông vào « Hai châu phượng » kiếm tiền phát lương, đến lúc đó nhân vật nam chính trở về, vậy chúng ta cả đoàn coi như xong."
Cho người mượn là phải trả.
Nếu ngươi nói trực tiếp chuyển quan hệ nhân sự, điều động công tác, người ta diễn viên cũng chưa chắc vui lòng nha, dù sao Việt Trung là địa phương nhỏ, nếu diễn viên có cơ hội giọng đến tỉnh thành Tiểu Bách Hoa, vậy nhân gia khẳng định đáp ứng dứt khoát.
Tôn đoàn trưởng và Kim đạo diễn đều sắp điên: "Cái này không được, cái kia không được, vậy phải làm sao."
Tiền phó đoàn trưởng lại nghĩ tới một ý kiến, chỉ thấy nàng đứng lên, nói với các diễn viên khác:
"Tốt, mọi người đi trước ra ngoài nghỉ ngơi một chút, Bình Hà Linh ngươi lưu lại."
Bình Hà Linh sau khi nghe được, mặt xoát một cái thì trợn nhìn, chân tay luống cuống đứng ở trên sân khấu.
Các diễn viên khác sôi nổi đi ra khỏi phòng tập, không ít người muốn xem Bình Hà Linh mất mặt, mà mấy người diễn viên có quan hệ tốt thì an ủi Bình Hà Linh.
Khi phòng tập không còn ai, Kim đạo diễn, Tôn đoàn trưởng, Tiền phó đoàn trưởng gọi Bình Hà Linh đến.
Tiền phó đoàn trưởng là nữ nhân, có mấy lời dễ bàn hơn:
"Hà Linh à, ngươi hẳn là hiểu rõ chúng ta bảo ngươi lưu lại nguyên nhân, lần này đoàn ta đối với « Hai châu phượng », vở diễn này là vô cùng coi trọng, ngươi cũng là Lục phái tiểu sinh do chính Tiểu Bách Hoa chúng ta bồi dưỡng, làn điệu gì đó đều rất tốt, vừa rồi Kim lão sư cũng tương đối đồng ý.
Nhưng vóc người ngươi, khụ khụ, nhất là XX của ngươi cách tiêu chuẩn tiểu sinh xa quá..."
Bình Hà Linh nghe đến đây, nước mắt lần nữa không nhịn được ào ào chảy ròng:
"Trưởng đoàn, Kim lão sư, ta không muốn, thế nhưng ta không có cách, nó bản thân đã lớn như vậy. Hu hu hu, ta thích hát hí khúc, ta không muốn rời khỏi sân khấu ~~ "
Bình Hà Linh cho rằng muốn sa thải nàng, sợ quá khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận