Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 350: Vi giáo sư sau lưng 1 thương

**Chương 350: Đâm sau lưng Vi giáo sư một đao**
"Như thế này, Trần, bây giờ cậu có thể đến chỗ tôi một chuyến không? Tôi muốn xem qua bài luận của cậu rồi nói tiếp, được chứ?"
Stevenson vẫn còn bảy phần hoài nghi, nhưng lòng hiếu kỳ mãnh liệt khiến ông ta muốn nhanh chóng xem xem vị bác sĩ Hoa quốc này có thể tạo ra kỳ tích gì.
"Không vấn đề, tôi sẽ cùng giáo sư Dewey đến ngay, chắc mất khoảng hơn nửa giờ."
Hai bên ở khách sạn không cùng một nơi.
Trần Kỳ cúp điện thoại, hưng phấn vung nắm đấm, giáo sư Dewey ở bên cạnh chỉ biết im lặng:
"Trần, tôi nên nói cậu là thiên tài, hay là kẻ không làm việc đàng hoàng đây? Một quản sự của ICPF mà lại đi xử lý phẫu thuật bàn tay, thật sự khiến người ta không thể chấp nhận nổi."
Trần Kỳ cười hắc hắc không ngừng, bất quá vẫn cần phải giải thích vài câu:
"Giáo sư tiên sinh, đây là không có cách nào, tình hình trong nước của mỗi quốc gia khác biệt, sự khác biệt về khoa ngoại của quốc gia chúng tôi cũng không nhỏ như vậy, vẫn là mô hình Đại Ngoại Khoa, ví dụ như tôi làm phẫu thuật chỉnh hình ngoại khoa, nhưng tôi cũng làm phẫu thuật khoa ngoại tổng quát.
Đồng thời tôi còn phải c·ắt ruột thừa, c·ắt túi m·ậ·t các loại, nếu như điều kiện cho phép, ngay cả khoa ngoại thần kinh tôi đều muốn làm, chỉ cần nhân dân cần gì, tôi sẽ cung cấp dịch vụ ngoại khoa đó cho họ, cho nên việc này của tôi cũng không thể tính là không làm việc đàng hoàng."
Là người nước Mỹ, Dewey không phải một bác sĩ có tư tưởng c·ứ·n·g nhắc, ngược lại vô cùng cởi mở.
Nếu không, ông đã không tự mình đề cử Trần Kỳ gia nhập Hiệp hội Y học dưới trướng của mình khi Trần Kỳ yêu cầu, dù ông đường đường là hội trưởng Hiệp hội Học thuật ICPF.
"Thôi được rồi, Trần, chúng ta bây giờ đi gặp Stevenson kia, tôi muốn chế giễu ông ta, trình độ chuyên gia khoa phẫu thuật bàn tay của bọn họ còn không bằng bác sĩ ngoại khoa sứt môi hở hàm ếch của chúng ta, thực sự là quá LOW, ha ha."
Stevenson đặt điện thoại xuống, ánh mắt hài hước nhìn đám người trong phòng:
"Các anh có biết tôi vừa nhận được cuộc điện thoại gì không? Có vị bác sĩ Hoa quốc, thế mà đem bàn tay bị đứt lìa nuôi cấy ở bắp chân của b·ệ·n·h nhân, đợi sau hai tháng mới cấy ghép lại lên cánh tay."
Giáo sư Sherwood trợn to hai mắt: "Đây là khoác lác à? Sao có thể làm được?"
Giáo sư Ewen cũng không thể tin nổi: "Tay nối vào đùi, trước đó đã có người thử, nhưng không thành c·ô·ng."
Giáo sư Morris bên cạnh lại có vẻ trầm ngâm: "Tại sao lại không thể, tôi thấy ca phẫu thuật này vô cùng thú vị, tôi muốn gặp mặt người thực hiện."
Stevenson lúc này như nhớ ra điều gì, nói với trợ thủ:
"Cậu lập tức đi mời bác sĩ Vi Thành của Hoa quốc qua đây."
Vi Thành đến rất nhanh, ông không phải quản sự hay ủy viên của FSSH, cho nên không tham gia hội nghị cấp cao này của hiệp hội.
Kỳ thực trình độ của Vi Thành hoàn toàn có thể được bầu làm quản sự, thậm chí là phó hội trưởng.
Nhưng do giới điều trị trong nước th·iếu hụt sự giao lưu với đồng nghiệp nước ngoài, cũng gần như không tham gia bất kỳ cuộc thảo luận học thuật mang tính quốc tế nào, cho nên bác sĩ trong nước thường không được xem xét vào Hiệp hội Y học quốc tế.
Mấy năm sau khi cải cách mở cửa, khi trong nước nhận thức rõ tầm quan trọng của việc "đi ra ngoài", lại gặp phải sự kỳ thị vô tình hay cố ý, dù sao người ngoại quốc cũng có chủ nghĩa bè phái.
Đây cũng là lý do quốc gia khác tham gia đại hội WCS có mấy chục suất, hầu như mỗi khoa ngoại đều có đại diện, còn những quốc gia thuộc thế giới thứ ba chỉ có vài người ít ỏi có thể tham dự.
Vi Thành vừa vào phòng, thấy một đám lãnh đạo cấp cao của hiệp hội đều ở đó, liền cười gật đầu với mọi người.
Stevenson nói chuyện rất thẳng thắn, trực tiếp hỏi:
"Bác sĩ Vi, anh có biết ở Hoa quốc các anh có một vị bác sĩ tên Trần Kỳ không? Gần đây anh ta có phải vừa thực hiện một ca phẫu thuật tái tạo gì đó bằng cách nuôi cấy dị thể tay bị đứt không?"
Vi Thành nghe xong, trong lòng hơi hồi hộp, nghĩ thầm ông có đề phòng kỹ đến mấy thì cuối cùng sự việc vẫn truyền đến tai lãnh đạo cấp cao của hiệp hội?
Nhưng người ta đã hỏi như vậy, chắc chắn là biết chuyện này, giấu giếm nữa cũng không có ý nghĩa.
"Thì ra anh nói đến chuyện này?"
Vi Thành khẽ cười: "Tôi ở trong nước cũng đã nghe nói, nhưng tôi có nghi vấn khá lớn về tính chân thực của ca phẫu thuật này."
"Ồ, nghi vấn như thế nào?"
Mọi người trong phòng vừa nghe có ý kiến khác, lập tức đều thấy hứng thú, dù sao bọn họ cũng không muốn để một bác sĩ ngoại khoa chỉnh hình cướp mất danh tiếng.
"Là như thế này, bác sĩ Trần Kỳ chủ đạo ca phẫu thuật này rất trẻ, theo tôi được biết năm nay chỉ mới 23 tuổi, hơn nữa anh ta không phải sinh viên đại học, mà là tốt nghiệp tr·u·ng cấp chuyên nghiệp, tương đương với tr·u·ng cấp nghề ở quốc gia của các anh.
Mọi người nghĩ xem, trình độ anh ta thấp như vậy, lại không có giáo sư nào chỉ đạo, mà khoa phẫu thuật bàn tay là một ngành học rất phức tạp, ca phẫu thuật tái tạo chi bị đứt lìa kiểu này liên quan đến mạch m·á·u, thần kinh, gân cơ, x·ư·ơ·ng cốt, anh ta học được từ đâu?"
"Ồ"
Giáo dục y học ở nước ngoài vô cùng nghiêm khắc, cũng là một trong những ngành học khó khăn nhất.
Ví dụ như học y khoa ở Mỹ, trước hết phải hoàn thành 4 năm cử nhân mới có thể nộp đơn, thường phải bắt đầu quá trình nộp đơn sớm 1 năm rưỡi.
Điểm trung bình GPA giai đoạn cử nhân là một trong những tiêu chuẩn quan trọng nhất để đ·á·n·h giá có được trúng tuyển hay không, hơn nữa điểm số vô cùng khó đạt được.
Ngành y học thường yêu cầu điểm GPA từ 3.5 trở lên, ví dụ Viện Y học Harvard, Viện Y học Hopkins yêu cầu thấp nhất là 3.9 điểm.
Ngoài ra, điểm TOEFL, MCAT, phỏng vấn đều không thể thiếu, việc nộp đơn cần thông qua hệ thống AMCAS, tức hệ thống dịch vụ nộp đơn vào Viện Y học Mỹ.
Dù có vượt qua được điều kiện tuyển chọn khắt khe, học y học ở Mỹ cần phải có sự chuẩn bị tài chính đầy đủ, học phí 6-7 vạn USD/năm, 4 năm chỉ riêng học phí đã tốn ít nhất 2 triệu nhân dân tệ.
Đây mới chỉ là chuyên ngành lâm sàng cơ bản, nếu muốn học Md-Ph.D, tức là bác sĩ y học, thì thời gian học sẽ là 8 năm, học phí lại càng là một con số khổng lồ.
Đây cũng là lý do vì sao ở Mỹ, sinh viên học y học thường là con em các gia đình tr·u·ng lưu.
Mà Trần Kỳ lại tương đương với một học sinh tốt nghiệp tr·u·ng học 9 năm ở Mỹ, lại đi học mấy năm tr·u·ng cấp nghề, ngay cả cửa đại học cũng chưa từng chạm đến, cũng không được tiếp nhận bất kỳ nền giáo dục đại học nào, mà trực tiếp trở thành bác sĩ?
Điều này đối với các bác sĩ ở các nước Âu Mỹ mà nói, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.
Thấy vẻ mặt khoa trương của mọi người, Vi Thành trong lòng thầm cười, tiếp tục nói:
"Hơn nữa b·ệ·n·h viện nơi bác sĩ Trần Kỳ công tác tương đương với b·ệ·n·h viện cộng đồng ở Mỹ, lại còn ở một thành phố nhỏ, bình thường có thể khám chữa đau đầu, sốt, cũng có thể làm một số ca phẫu thuật phòng khám cơ bản, nhưng cấy ghép chi đứt lìa đã là phẫu thuật cấp 4.
Nếu như phẫu thuật tái tạo bằng phương pháp nuôi cấy dị thể như anh ta nói thì chắc chắn là tiêu chuẩn cấp 5, các anh nghĩ xem, b·ệ·n·h viện cộng đồng ở quốc gia các anh có thể thực hiện loại phẫu thuật lớn phức tạp này không? Mấu chốt là bác sĩ Trần này cũng không nộp đơn xin lên Hiệp hội Khoa phẫu thuật bàn tay Hoa quốc, cũng không có luận văn liên quan nào được công bố.
Cho nên, tôi thực sự không biết tính chân thực của ca phẫu thuật này có thể được đ·á·n·h giá mấy phần?"
Lời nói này của Vi Thành có lý có cứ, hơn nữa điểm nghi vấn thứ nhất mà ông ta đề cập đến cũng có tồn tại và không hề bịa đặt.
Nếu là bác sĩ bình thường, quả thật không thể thực hiện ca phẫu thuật "trâu bò" này.
Nhưng vấn đề là, Trần Kỳ thuộc loại bác sĩ "hai mang", người khác không làm được, nhưng anh ta làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận