Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 220: Thông qua giải phẫu trị hôi nách

**Chương 220: Thông qua giải phẫu trị hôi nách**
Bên trong trung tâm y tế, Trần Kỳ bận rộn làm việc một ngày cũng đã tan ca.
Tống Đại Hải giúp hắn làm một nồi thịt dê hầm, chưng trong lò nhỏ, cả căn phòng tràn ngập mùi thịt thơm nức.
Trần Kỳ gắp một đũa, bỏ vào trong miệng chậm rãi nhấm nháp, ăn ngon không thể tả, đáng tiếc bác sĩ ngoại khoa không thể uống rượu, bằng không lại có thêm vài chai bia, nhân sinh liền hoàn mỹ.
Nhắc tới cũng thật khôi hài.
Người không biết còn tưởng Trần Kỳ ở Hoàng Đàn chắc chắn là ăn đói mặc rách, khổ không thể tả, nhưng sự thật hoàn toàn không thảm hại như mọi người nghĩ.
Đối với Trần Kỳ mà nói, ăn mặc kém một chút không quan trọng, hoàn cảnh làm việc không tốt cũng có thể chịu đựng, nhưng nhất định phải ăn ngon. Người sống một đời, chẳng phải vì chút ham muốn ăn uống này sao?
Trong núi lớn thứ khác không có, thịt rừng đặc biệt nhiều, nào là trên trời bay, mặt đất chạy, dưới nước bơi, không có thứ gì Trần Kỳ không thích ăn.
Cũng chẳng quan tâm có phải động vật quý hiếm quốc gia bảo vệ hay không, thời đại này "Động vật hoang dã bảo hộ pháp" còn chưa ra đời, không tranh thủ ăn, sau này sẽ không còn cơ hội thưởng thức món ngon.
Người sống trên núi đều biết Trần đại phu ở trung tâm y tế có thói quen háu ăn.
Cho nên thợ săn săn được loại thịt rừng "trân quý" nào cũng đều mang đến trung tâm y tế bán. Trần Kỳ lại là người yêu quý động vật nhỏ, cho nên lần nào cũng không để người ta tay không ra về.
Đôi khi nhà khác mua được nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, Tống Đại Hải cũng sẽ để lại cho Trần Kỳ một phần, đương nhiên không phải lấy không, vẫn trả tiền, người ta cũng không thể nói gì.
Đương nhiên là mua với giá nội bộ cho công nhân viên chức, tỉ như bây giờ Trần Kỳ đang ăn một nồi thịt dê hầm đầy ú ụ mới có một đồng, còn không cần tem phiếu, đối với Trần Kỳ mà nói, việc này chẳng đáng là bao.
Chắc Lan Lệ Quyên mà biết hắn đang "làm nhục" tiền như thế, nhất định sẽ tức giận không thôi.
Trần Kỳ đang ăn đến miệng đầy mỡ thì đột nhiên từ bên ngoài có một nhóm người xông vào, lớn tiếng hô:
"Có ai không? Cứu mạng!"
"Trần đại phu có ở đây không?"
Trần Kỳ nghe xong liền biết có bệnh nhân cấp cứu đến cửa, nhanh chóng đặt đũa xuống, chạy ra ngoài.
Trước kia buổi tối ở trung tâm y tế Hoàng Đàn không có bác sĩ trực ban, kể từ khi khoa ngoại thành lập, có bệnh nhân nằm viện, mới an bài một bác sĩ trực ca đêm.
Mà Trần Kỳ đại phu càng là mỗi đêm đều ở trong trung tâm y tế, điểm này người trong trấn đều biết, cho nên dần dần buổi tối cũng có bệnh nhân cấp cứu được đưa tới.
Trần Kỳ cũng chưa từng oán trách việc tan làm rồi còn phải tăng ca, làm thầy thuốc chẳng phải là khám bệnh cứu người sao, huống chi đây là chuyện liên quan đến mạng người.
"Sao thế? Chuyện gì vậy?"
Trần Kỳ vừa nhìn thấy các giáo viên trường trung học Hoàng Đàn khiêng một người phụ nữ đi vào, liền vội vàng hỏi.
"Trần đại phu, nhanh lên, chúng tôi có một giáo viên nữ vừa uống thuốc trừ sâu."
Những năm tám mươi, chín mươi, mọi người không biết chuyện gì xảy ra, lựa chọn tự sát không nhiều, nhất là ở nông thôn, đặc biệt thích uống thuốc trừ sâu.
Cho nên bất luận là bệnh viện cấp nào, cứu giúp người bệnh trúng độc thuốc trừ sâu đều rất có kinh nghiệm, thật sự là ba ngày hai bữa lại có dân chúng uống thuốc trừ sâu tự sát.
Trần Kỳ nghe được có chút gấp gáp, vừa quan sát dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân, vừa vội vã gọi:
"Ai trong các người quen nhà Nghiêm viện trưởng? Mau đi thông báo ông ấy đến trung tâm y tế cứu người, Lư Tiểu Tuệ, mau đến đây, bên này có ca quan trọng."
Đối với bệnh nhân uống thuốc trừ sâu, trung tâm y tế cứu giúp bằng hai phương pháp.
Một là dùng thuốc, tỉ như Atropine, giải lân định gì đó, hơn nữa liều dùng cực lớn, lớn đến mức cần một bác sĩ làm gãy ống thủy tinh đựng thuốc, một bác sĩ rút thuốc, một bác sĩ khác chuyên trách tiêm, nếu không căn bản là không kịp.
Hai là rửa ruột.
Hậu thế thường dùng máy rửa ruột tự động, mở van ra là xong, vô cùng thuận tiện, nhưng những năm tám mươi làm gì có thứ đó, vậy nên phải dùng phương pháp thủ công để rửa ruột, quá trình này, khổ sở không thể tả.
Trần Kỳ đứng trên ghế, tay trái cầm một cái ống, tay phải không ngừng đổ nước giếng vào trong ống.
Ống hướng xuống, cắm vào trong miệng Cao Hồng, cắm sâu vào tận dạ dày, chờ trong dạ dày đổ đầy nước, Cao Hồng liền nôn thốc nôn tháo.
Ọe!
Mùi thuốc trừ sâu nồng đậm trong nháy mắt tràn ngập khắp phòng, thậm chí át cả mùi hôi nách của Cao Hồng.
Các bác sĩ còn đỡ, dù buồn nôn cũng chỉ có thể cố nhịn, nhưng mấy giáo viên đưa Cao Hồng tới đều không chịu nổi, nhao nhao chạy ra ngoài nôn.
Cao Hồng không biết bị đổ bao nhiêu nước giếng, nôn mấy lần, nôn đến mật xanh mật vàng, không nôn ra được gì nữa.
Nghiêm viện trưởng nhìn, hô to: "Tiểu Trần, được rồi, không cần rửa ruột nữa."
Trần Kỳ nhảy xuống ghế, lắc lắc tay, tay này giơ lên nãy giờ đau nhức dữ dội: "Nghiêm viện trưởng, không vấn đề gì lớn chứ?"
Lúc này Cao Hồng đã như cá chết, ngoại trừ ngực còn phập phồng, toàn thân không thể cử động, nước mắt vẫn chảy ào ạt, trên gương mặt xinh đẹp, nước mắt nước mũi lẫn lộn, trông thật đáng thương.
Nghiêm viện trưởng nhìn cô gái nằm trên giường bệnh, thở dài: "Mạng thì giữ được, đáng thương thật."
Trần Kỳ có chút kỳ quái: "Viện trưởng, ông biết Cao lão sư này à? Cô ấy sao thế?"
Một giáo viên bên cạnh cũng thở dài theo:
"Còn sao nữa? Cao lão sư xem mắt không dưới 80 lần thì cũng 50 lần, kết quả một lần cũng không thành, ngược lại còn bị người ta mắng, ai mà chịu nổi."
Trần Kỳ có chút không hiểu, quay đầu nhìn cô gái trên giường bệnh.
Mái tóc dài xõa xuống giường bệnh, khóc đến nước mắt như mưa, bộ ngực cao vút, vòng eo thon thả, dù là quần áo rộng thùng thình cũng khó che được đôi chân dài thon thả.
Một tiểu mỹ nhân có vẻ ngoài đậm chất văn nghệ như vậy, sao lại xem mắt không thành công? Chẳng những không thành công, còn bị người ta nói xấu sau lưng?
Xem mắt chẳng phải là nhìn tướng mạo sao? Dung mạo xinh đẹp thì có quyền ưu tiên chọn vợ chọn chồng.
Thêm nữa Cao Hồng lại là giáo viên, công việc này ở trong núi lớn tuyệt đối là bát sắt, người của nhà nước, nam đồng chí nào mà không xứng?
Thấy trong mắt Trần Kỳ tràn đầy khó hiểu, Nghiêm viện trưởng vỗ một cái lên đầu hắn:
"Nhìn cái gì, cậu là người có bạn gái rồi, chú ý một chút. Cao lão sư xem mắt không thành công, vấn đề chính là cô ấy bị hôi nách. Suỵt! Tiểu tử cậu còn nhìn à? Nhìn gì hả?"
Trần Kỳ mới chợt hiểu ra, thảo nào vừa rồi, ngoại trừ mùi thuốc trừ sâu, còn ngửi thấy một mùi lạ trong phòng.
"Chậc chậc chậc, đúng là nhân vô thập toàn, ông trời cho cô ấy vẻ ngoài xinh đẹp, lại bắt cô ấy mắc chứng bệnh quái ác này..."
Trần Kỳ cảm thán, nhận được sự đồng tình của các giáo viên xung quanh, từng người đều tỏ vẻ tiếc hận và đáng thương.
Bây giờ lại còn uống thuốc trừ sâu, thanh danh này nếu truyền ra ngoài, sau này càng khó kết hôn, hoặc chỉ có thể tìm mấy lão nông dân ế vợ.
Đang lúc mọi người cảm thán, bên ngoài phòng truyền đến tiếng khóc:
"Con gái đáng thương của ta ơi..."
"Con gái khổ mệnh của ta ơi..."
"Con bỏ nương lại, con bảo nương sống thế nào đây..."
Phải rồi, người nhà đến rồi, dọc đường vừa chạy vừa khóc.
Trần Kỳ vỗ trán, nghĩ bụng xong đời, bữa tối nay đám dân chúng rảnh rỗi lại xúm lại xem náo nhiệt.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bị đẩy ra, một đám người chạy vào.
Một bà lão ôm Cao Hồng khóc lớn, bên cạnh mấy người phụ nữ cũng lau nước mắt.
"Con ngốc, không gả thì không gả, nương nuôi con cả đời, con việc gì phải uống thuốc trừ sâu, con bất hiếu quá..."
"Đều do nương không tốt, ta khiến con trời sinh đã mắc chứng hôi nách, hại con cả đời này khó làm người, là nương sai..."
"Con muốn chết, nương chết cùng con, nương không sống nữa..."
Cao Hồng cũng khóc nức nở, trong miệng chỉ gọi: "Nương, nương, hu hu..."
Nhìn cảnh cả nhà Cao gia ôm nhau khóc lóc, dáng vẻ sinh ly tử biệt, không ít người không đành lòng, quay đầu đi.
Ai cũng biết, có lần tự sát thứ nhất, sẽ có lần thứ hai, dù sao chứng hôi nách của Cao Hồng là khách quan tồn tại, dù không xem mắt, không kết hôn, cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ.
Tiếng khóc vang trời như vậy, không biết còn tưởng Cao Hồng đã chết rồi.
Nghe Trần Kỳ liên tục cau mày:
"Ai ai ai, ta nói các người đừng khóc nữa, bệnh nhân bây giờ rất yếu, còn chưa qua cơn nguy kịch, với lại, không phải chỉ là hôi nách thôi sao, cũng không phải không chữa được, mấy ngày nữa ta đảm bảo chữa khỏi cho cô ấy!"
Trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người trợn mắt nhìn Trần Kỳ.
Ngay cả Nghiêm viện trưởng cũng có chút kinh ngạc: "Tiểu Trần, cậu nói hôi nách có thể chữa?"
Mẹ Cao Hồng càng nhào tới, nắm chặt tay Trần Kỳ:
"Trần đại phu, tôi biết cậu y thuật cao siêu, cậu vừa nói gì? Hôi nách của con gái tôi cậu có thể chữa? Có thể chữa khỏi? Tôi nói cho cậu biết, chỉ cần cậu chữa khỏi, bà già này làm chủ, chúng ta không cần lễ hỏi, gả cho cậu một cô con dâu xinh đẹp!"
"Dựa!" Lão thái bà này chắc chắn có ý đồ, giờ này còn không quên "chào hàng" con gái.
Ngay cả Cao Hồng trên giường bệnh cũng khó khăn quay đầu lại, ánh mắt vừa tuyệt vọng lại lần nữa lóe lên tia hy vọng.
Trần Kỳ nhìn ánh mắt mong đợi của mọi người, kiên định gật đầu:
"Hôi nách có thể trị, bất quá phải phẫu thuật cắt bỏ một vài thứ. Thế này, mấy ngày nữa Cao lão sư dưỡng bệnh cho tốt, chúng ta sẽ mổ. Ta đảm bảo sau này cô xinh đẹp khỏe mạnh, để cho đám đàn ông xấu xa kia hối hận!"
"Thật sao?"
"Thật, thật hơn vàng."
Mẹ Cao Hồng kích động nhảy cẫng lên: "A Hồng, con nghe chưa? Bệnh này có thể trị, có thể trị, sau này con không cần phải chịu khổ nữa."
Ai ngờ Cao Hồng khóc càng lợi hại hơn...
Phẫu thuật hôi nách không phức tạp, hậu thế cơ bản không cần mổ, chỉ cần dùng laser là có thể loại bỏ.
Ngoài ra còn có một phương pháp trị liệu là tạo một lỗ nhỏ, dùng phương pháp nội soi cắt đứt dây thần kinh chủ đạo bài tiết mồ hôi, cũng có thể trị hôi nách.
Nhưng đây là những năm tám mươi, Trần Kỳ chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất, phẫu thuật xâm lấn.
Bất quá đối với Cao Hồng, chỉ cần có thể loại bỏ mùi hôi nách, dù có cắt một quả thận của nàng, nàng cũng cam lòng, còn sợ rạch hai lỗ dưới nách sao?
Một tuần sau, trong phòng phẫu thuật của trung tâm y tế.
Cao Hồng ngượng ngùng cởi áo, lộ ra thân trên xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, khiến Trần Kỳ có chút hoảng hốt.
"Khụ khụ, Cao lão sư, không cần khẩn trương. Ta giải thích qua trình phẫu thuật một chút. Đầu tiên phải cạo sạch lông nách của cô, sau đó ta sẽ tiêm thuốc tê, ban đầu hơi đau một chút, cô ráng chịu. Sau đó ta sẽ bóc tách tuyến mồ hôi đỉnh của cô."
Cao Hồng đỏ mặt như quả táo chín.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng cởi quần áo trước mặt đàn ông, đối với một người phụ nữ bảo thủ mà nói, đây là việc vô cùng khó khăn, nhưng vì chữa bệnh, nàng không quan tâm nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận