Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 183: Khai trừ tiết lộ bí mật công nhân viên chức

**Chương 183: Sa thải nhân viên tiết lộ bí mật công**
Viện trưởng Nghiêm nhanh chóng rót đầy chén rượu cho Phó cục trưởng Khâu, cười nói:
"Cục trưởng Khâu, không cho bổ sung tiền lương, vậy chúng ta quyết định tự lực cánh sinh, tự tìm cách kiếm tiền, nâng cao kỹ thuật y liệu, hoàn thiện trang thiết bị phòng."
Khâu Minh Tài gật đầu:
"Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, ai ai cũng chờ cấp trên cho ăn, thì đến bao giờ mới có thể no bụng? Theo ta thấy, vẫn là các ngươi ở Trung tâm Y tế tự do, có tiền muốn phát thế nào thì phát thế nào."
Viện trưởng Nghiêm lập tức "đánh rắn giập đầu":
"Cho nên nha, lãnh đạo, bây giờ chúng ta đang gặp phải một vấn đề thế này. Khu Hoàng Đàn chúng ta có 10 công xã, không sai biệt lắm 7 vạn nhân khẩu, nhưng đến giờ vẫn chưa có một khoa Ngoại thực thụ, người sống trên núi khổ a, chỉ một trận viêm ruột thừa cũng có thể mất mạng.
Trước kia mọi người đều không có cách nào, bây giờ chẳng phải có đồng chí Trần Kỳ tới rồi sao, cậu ấy có thể làm phẫu thuật. Ta hỏi qua rồi, cơ bản các ca phẫu thuật khoa Ngoại tổng quát cậu ấy đều có thể làm, cho nên ta định mở một khoa Ngoại ở Trung tâm Y tế Hoàng Đàn, xây lại phòng phẫu thuật."
Khâu Minh Tài đặt đũa xuống, nhìn Trần Kỳ với nụ cười trên mặt:
"Được đấy, tiểu tử, vừa tốt nghiệp đã chuẩn bị một mình đảm đương một phương, can đảm lắm. Về phương diện này trong cục chúng ta chắc chắn là cổ vũ, ủng hộ, cố lên, làm tốt lắm."
Viện trưởng Nghiêm sốt ruột: "Đừng sáo rỗng, chỉ cổ vũ tinh thần thì có ích lợi gì, xây cái phòng phẫu thuật mất mấy vạn đồng, chúng ta bây giờ không lo nổi. Ngươi xem trong cục có thể giúp đỡ một chút không?"
Phó cục trưởng Khâu rơi vào trầm tư, sau đó có chút xin lỗi nói:
"Lão Nghiêm, các ngươi khó xử ta hiểu, cá nhân ta cũng hết sức coi trọng hạng mục khoa Ngoại này, nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong cục chúng ta bây giờ thật sự không có tiền. Ta vừa mới suy nghĩ một chút, chúng ta nhiều lắm cũng chỉ có thể hỗ trợ hai, ba ngàn đồng."
Viện trưởng Nghiêm vừa muốn mở miệng, đã bị Khâu Minh Tài cắt ngang:
"Ngươi nghe ta nói trước, tiền, chắc chắn là không lấy ra được, ngươi có làm ầm lên với ta cũng vô dụng. Dù là ngươi có ngồi lì ở văn phòng Cục trưởng Uông cũng không lấy được. Bây giờ tài chính toàn huyện khó khăn, rối tinh rối mù. Ta nói cho ngươi biết, chỉ riêng tiền lương hưu của công chức đã đủ khiến chúng ta đau đầu.
Nhưng mà các ngươi ở Trung tâm Y tế Hoàng Đàn, nhất là đồng chí Trần Kỳ có quyết tâm này, chúng ta cũng không thể làm lạnh lòng các ngươi. Như vầy, ta làm chủ, giúp các ngươi làm mấy bộ dụng cụ phẫu thuật, bất quá cũng là đồ đã qua sử dụng, ta còn phải đi bệnh viện khác hóa duyên.
Còn về trang thiết bị phòng phẫu thuật, vật tư liên quan, dược phẩm, cái này đều phải tự các ngươi nghĩ biện pháp. Nếu như thật sự không được, vậy thì chờ mấy năm nữa, khi tài chính bớt khó khăn, đến lúc đó chúng ta sẽ ưu tiên chiếu cố các ngươi ở Trung tâm Y tế Hoàng Đàn, thế nào?"
Thế nào? Đương nhiên là chẳng ra sao cả.
Người khác có thể đợi, Trần Kỳ không đợi được nha, hắn đã quyết định trong vòng 2 năm nhất định phải triệu hồi bệnh viện khu Thành.
Bằng không, đến lúc đó bạn gái sẽ chạy theo người khác mất, đây chính là đại sự quan hệ đến hạnh phúc cả đời hắn.
Không đợi Viện trưởng Nghiêm mở miệng, Trần Kỳ nhanh chóng xen vào:
"Cục trưởng Khâu, mong ngài đừng trách người trẻ tuổi như ta không hiểu chuyện, chúng ta cứ tính tổng cộng, trong cục giúp chúng ta giải quyết 4000 đồng tiền mặt, ngoài ra sẽ hỗ trợ cung cấp 5 bộ dụng cụ phẫu thuật, những thứ khác chúng ta tự nghĩ cách."
Khâu Minh Tài khóe miệng cong lên, vỗ bàn một cái:
"Được, nếu ngươi đã sảng khoái như vậy, lại có tự tin như thế, điều kiện của ngươi ta đáp ứng, lập tức sẽ giúp ngươi làm ngay. Bất quá, chúng ta cảnh cáo trước, tiền trong cục không phải dễ cầm như vậy, ngươi cầm tiền mà không làm xong khoa Ngoại, sau này muốn hỗ trợ nữa là khó đấy."
Trần Kỳ bưng chén hoàng tửu trước mặt lên, không thèm đếm xỉa:
"Tôi lập quân lệnh trạng, nếu như tôi không làm xong khoa Ngoại, tôi, tôi TM liền không đi!"
Nói xong, uống một hơi cạn sạch chén rượu, khí thế ngút trời, sau đó, hắn say.
Trên đường đỡ Trần Kỳ về phòng ngủ, Viện trưởng Nghiêm không nói một lời, trong lòng có nỗi khó chịu không nói nên lời.
Một người trẻ tuổi, vì tiền đồ của mình mà chuẩn bị liều mạng, có đáng thương không?
Mà hắn, làm một Viện trưởng, vì tất cả công nhân viên chức có thể nhận được tiền lương vốn có, cũng chỉ có thể theo đó mà liều mạng.
Viện trưởng Nghiêm ngẩng đầu nhìn bốn phía núi lớn, ngực liền tức anh ách, trước kia hắn có rất nhiều lần cơ hội rời khỏi Hoàng Đàn, nhưng hắn đều lựa chọn ở lại, bởi vì hắn không muốn làm kẻ đào ngũ, hắn cũng nén một nỗi niềm muốn xây dựng Trung tâm Y tế Hoàng Đàn cho tốt.
Thế nhưng, tại sao lại khó khăn như vậy?
Khâu Minh Tài cũng có chút say, trước khi lên xe, hắn kéo tay Viện trưởng Nghiêm, thấm thía dặn dò:
"Để mắt tới đứa nhỏ này, nếu nó hăng quá thì ngăn lại, nếu nó nản chí thì phải động viên nó, chúng ta có thể giúp được gì thì cứ giúp, còn lại thì xem số mệnh của chính nó thôi."
Trần Kỳ uống say, buổi chiều không cần đi làm nữa.
Phải, cái Trung tâm Y tế này đi làm, thật TM tự do.
Ngày hôm sau, Trần Kỳ lại tinh thần phấn chấn bắt đầu đi làm, kết quả Viện trưởng Nghiêm gọi đi họp.
"Lần tố cáo này, mặc dù trong cục đã trả lại trong sạch cho chúng ta, nhưng cũng bộc lộ bệnh viện của chúng ta tồn tại nhiều vấn đề. Ví dụ như kỷ luật tài vụ lần này bị phê bình nặng nề, cho nên ta quyết định sa thải Tiền Văn Phượng, tìm một người có trình độ văn hóa cao hơn tới làm nhân viên thu phí."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh, Viện trưởng Nghiêm hiền lành sao đột nhiên lại cứng rắn thế này?
Chỉ có Vương A Đễ bĩu môi, nàng đã sớm nhìn thấu tất cả, đắc tội ai cũng không thể đắc tội Viện trưởng, người hiền lành có thể lên làm lãnh đạo sao?
Tiền Văn Phượng nghe xong như sét đánh ngang tai, cả người đều ngây ngốc.
Nàng mặc dù là công nhân thời vụ, tiền lương chỉ có 18 đồng, nhận thực tế cũng chẳng quá một nửa, thế nhưng ở trong núi lớn này, muốn tìm một công việc an ổn, đâu có dễ dàng như vậy?
Trước đây, nàng đã phải nhờ rất nhiều mối quan hệ mới vào được Trung tâm Y tế, không ngờ bây giờ chỉ một câu nói liền muốn sa thải nàng?
"Viện trưởng Nghiêm, tôi không phục, dựa vào cái gì mà ông sa thải tôi? Đâu phải tôi tố cáo ông."
Viện trưởng Nghiêm sắc mặt nghiêm túc, không nể mặt mũi chút nào.
"Hai khoản phí phẫu thuật đều do cô phụ trách, người khác làm sao biết rõ ràng như vậy? Không phải cô tiết lộ ra ngoài, lẽ nào là ta sao? Cô làm tài vụ, miệng không kín, bệnh viện chúng ta là cái thùng rỗng chắc?"
"Thế nhưng Viện trưởng, việc này tôi chỉ nói với Nghê Mỹ Anh và Lý Hồng, có lẽ là hai nàng ấy tiết lộ ra ngoài đấy chứ?"
Nghê Mỹ Anh và Lý Hồng nghe xong liền sốt ruột:
"Tiền Văn Phượng, cô đừng nói bậy, liên quan gì đến ta?"
"Đúng vậy, trong lòng cô tự biết rõ, không cần loạn ngậm máu phun người!"
Tiền Văn Phượng xem chừng liền nhảy dựng lên:
"Xì, ai tố cáo, trong lòng người đó tự biết, chuyện trong bệnh viện đến lượt ta, một công nhân thời vụ, ra mặt sao? Ta bình thường có cằn nhằn, ta có bao giờ làm chuyện thất đức này không? Hai người các ngươi bây giờ lại làm ra vẻ người tốt lành gì, chính là hai người các ngươi tố cáo!"
Trong lúc nhất thời, ba người phụ nữ ầm ĩ cả lên, một người thì bị đuổi việc nên nổi giận, một người bị oan uổng nên tức giận, một người thì bị chỉ ra thói "giấu đầu lòi đuôi".
Nhưng phụ nữ, cách biểu đạt chính là cãi nhau, sau đó là đánh nhau, ba người phụ nữ đều cào cấu lẫn nhau, diễn ra một màn ẩu đả ra trò.
Viện trưởng Nghiêm khác thường, không hề can ngăn, thông qua lần tố cáo này, ông cũng hiểu rồi, muốn dẹp yên bên ngoài thì trước hết phải yên ổn bên trong.
Tiền Văn Phượng chính là con gà bị giết đầu tiên!
Nhưng chỉ giết một con gà thôi thì chưa đủ, lão già này vì muốn cải cách những thói hư tật xấu của bệnh viện mà đã nảy sinh ác độc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận