Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 87: Đề cao tranh tài độ khó

Chương 87: Nâng cao độ khó trận đấu
Tề Đại Dân sau khi nghe Viện trưởng triệu gặp, nhất định phải là bỏ hết mọi công việc trong tay, nhanh chóng đi tới văn phòng Viện trưởng.
Nghe Quách Viện trưởng kể lại sự việc phát sinh trong vườn hoa nhỏ lúc trước và cả chuyện cá cược kia, khoa trưởng Tề có chút không hài lòng:
"Bây giờ đám học sinh này thật đúng là thích gây chuyện, nhất là Trần Kỳ của trường Y tế kia, còn có ai nữa, Trương Quân, một sinh viên lại đi cá cược với học sinh trung chuyên, thắng thì chẳng có gì vẻ vang, thua thì mất mặt quá rồi."
Là khoa trưởng Y Giáo Khoa, quản lý các bác sĩ, Tề Đại Dân vẫn có khuynh hướng sinh viên, dù sao quy mô và trình độ của một bệnh viện được quyết định bởi số lượng sinh viên nhiều hay ít.
Cho nên từ góc độ lãnh đạo mà nói, một sinh viên so với một học sinh trung chuyên thì quý giá hơn.
Quách Viện trưởng nghe xong lại lắc đầu:
"Lão Tề, tư tưởng của ông không đúng, tôi thấy thực lực của cậu học sinh Trần Kỳ này không tầm thường, tuyệt đối sẽ không kém so với sinh viên, cậu ta ngay cả gãy xương hàm cũng có thể chẩn bệnh, ông nghĩ mấy ca bệnh ngoại tổng quát thông thường cỏn con với cậu ta còn là vấn đề khó sao?
Chúng ta đối đãi với một học sinh, một bác sĩ trẻ, không thể chỉ nhìn bằng cấp, càng phải chú ý tới điểm tốt và ưu điểm của cậu ta, nhất là chúng ta bên Ngoại khoa, bằng cấp dù có cao hơn, nhưng trên tay không có thực lực, phẫu thuật đao không cầm lên được, thì cũng không tốt."
Lãnh đạo lúc nào cũng không thay đổi được việc thuyết giáo.
Tề Đại Dân suy nghĩ một chút: "Viện trưởng, hay là thế này, chúng ta nâng cao độ khó của trận đấu, cho hai tên nhóc này một đòn phủ đầu thì thế nào?"
"À, ông nói xem làm thế nào để dằn mặt?"
"Hai người bọn họ không phải muốn so xem ai viết bệnh lịch tốt hơn sao, cái này có gì đáng so? Bệnh lịch đều có quy tắc, chỉ cần không phạm sai lầm, theo hình thức mà viết, thì rất khó phân thắng bại, đúng không?"
Quách Viện trưởng nghe xong khẽ gật đầu.
"Vậy chúng ta liền tăng thêm độ khó, bệnh án tóm tắt không phải cần viết chẩn đoán sơ bộ sao, chúng ta tìm một ca bệnh nan y, nghi nan tạp chứng cho bọn họ, để hai cậu nhóc này tự mình độc lập đi xem. Ai có thể chẩn đoán được, người đó thắng, như vậy công bằng hơn, càng có thể thể hiện trình độ của một học sinh, không phải sao?"
Quách Viện trưởng nghe xong, mắt sáng lên:
"A, lão Tề, biện pháp này hay, thi viết bệnh lịch thì không có gì thú vị, thi xem ai có thể chẩn đoán được bệnh mới là trọng điểm. Đúng rồi, buổi chiều có bệnh nhân phức tạp như vậy không?"
Tề Đại Dân cười quỷ dị:
"Thật sự là có, xưởng trưởng Chu Khánh Tam của nhà máy thực phẩm một không phải kiểm tra sức khỏe xong rồi sao, kiểm tra ra chỗ ống mật có vấn đề, có vẻ tương đối nghiêm trọng, ông ta gọi điện thoại tới, nhờ tôi buổi chiều đặt trước cho ông ta một giường bệnh, vừa hay, cho mấy cậu nhóc này luyện tay một chút."
Quách Viện trưởng vỗ tay ghế sô pha:
"Được, ông nói với xưởng trưởng Chu, bảo ông ta phối hợp một chút với bác sĩ thực tập chẩn trị, nói với ông ta đằng sau tôi sẽ đích thân khám cho ông ta. Mặt khác, buổi chiều chúng ta cùng đi Ngoại Nhất Khoa xem náo nhiệt."
Tề Đại Dân trong lòng thầm oán, ông đường đường là Viện trưởng lại rảnh rỗi vậy sao? Sao lại thích hóng hớt như thế? Còn đâu dáng vẻ lãnh đạo nữa?
Ngoài miệng lại vui vẻ:
"Được, vậy chiều nay tôi sẽ đi cùng ông một chuyến, cũng tiện thể xem xem, rốt cuộc là học sinh trường Y tế bồi dưỡng ở Việt Trung chúng ta giỏi, hay là sinh viên bên ngoài có trình độ cao hơn."
Quách Viện trưởng châm một điếu thuốc, thích thú hít một hơi: "Lão Tề, hay là hai ta cũng cá cược đi? Xem hai người bọn họ ai có thể thắng? Người thua mua một bát thịt kho tàu, thế nào?"
Tề Đại Dân mặt lập tức xám xịt......
2 giờ chiều, trong văn phòng Ngoại Nhất Khoa.
Quách Viện trưởng, Tề Đại Dân, Chu Hỏa Viêm, 3 vị đại lão ngồi cùng nhau, đang chuyền tay nhau xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của xưởng trưởng Chu Khánh Tam nhà máy thực phẩm một.
Chủ nhiệm Ngoại Nhất Khoa Kim Bồi Lâm nhìn có chút khó hiểu, mấy vị đại lão này sao không có việc gì lại hay đến Ngoại Nhất Khoa thế?
Bất quá hôm nay ông ta quy việc này là do xưởng trưởng Chu có mặt mũi, dù sao nhà máy thực phẩm một, chính là nắm giữ hơn phân nửa nguồn cung rau củ của Thành Khu, có thể nói là vị trí không cao nhưng quyền lực rất nặng, căn tin Bệnh viện Nhân dân mua sắm cũng là do nhà máy thực phẩm một phụ trách.
Quách Viện trưởng xem tất cả báo cáo kiểm tra, nhất là một tấm siêu âm đen trắng chỉ có chút cau mày.
"Lão Chu, ông có ý kiến gì không?"
Chu Hỏa Viêm cười khẽ một tiếng:
"Tôi có thái độ gì cũng không quan trọng, bây giờ trọng điểm là hai cậu nhóc kia có ý kiến gì, đáp án cứ để bọn họ công bố, nếu như ngay cả cái này cũng không chẩn bệnh ra, vậy thì không thể trở thành bác sĩ Ngoại khoa đạt chuẩn."
Quách Viện trưởng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
Kim Bồi Lâm rõ ràng có chút ý kiến khác biệt:
"Viện trưởng, như thế có hơi không công bằng? Trần Kỳ dù sao cũng chỉ là học sinh trung chuyên mới tới thực tập, còn Trương Quân là sinh viên, lại còn thực tập được nửa năm, kinh nghiệm lâm sàng và năng lực chẩn đoán bệnh chắc chắn là vượt trội hơn Trần Kỳ, hai người họ không cùng một trình độ."
Quách Viện trưởng cười hắc hắc:
"Vậy tôi không quan tâm, ai bảo cậu học sinh Trần Kỳ này tự mình khoác lác, còn thổi tận 20 bát thịt kho tàu, ghê thật, học sinh thời nay khẩu khí đều lớn thế sao? Ngay cả tôi, Viện trưởng đây, còn mời không nổi nha."
Trong văn phòng mọi người đều cười ha hả, rõ ràng tiền cược 20 bát thịt kho xác thực khiến người ta phải kinh ngạc.
Tề Đại Dân nhìn đồng hồ đeo tay một chút: "Lão Kim, vậy để cho cậu học sinh Trần Kỳ và cậu học sinh Trương Quân bắt đầu đi, buổi chiều mọi người đều có việc cả, đừng trì hoãn."
Kim Bồi Lâm gật gật đầu, đi ra khỏi văn phòng, tới chỗ y tá trực.
"Trương Quân, Trần Kỳ, bệnh nhân ở giường số 20, hai cậu ai đi hỏi bệnh trước?"
Trương Quân biểu lộ nhẹ nhõm: "Tùy tiện!"
Trần Kỳ cũng nhún nhún vai: "Vậy thì mời cậu học sinh Trương Quân trước đi, học sinh trung chuyên chúng ta cái khác không có, nhưng tinh thần khiêm nhường thì vẫn phải có!"
Kim Bồi Lâm cũng không do dự, đưa qua một bản bệnh lịch trống không: "Vậy Trương Quân cậu đi trước đi, đây, đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe của bệnh nhân, cậu xem qua trước đi."
Trương Quân nhận lấy, xem kỹ một lần, đột nhiên liền cười: "Thầy Kim, chẩn đoán này không phải rõ ràng rồi sao, tôi chỉ cần nhìn một cái là biết."
Kim Bồi Lâm trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Rõ ràng cái gì? Bệnh nhân còn chưa thấy mà cậu dám hạ chẩn đoán? Bớt nói nhảm, mau đi đi, bên trong Viện trưởng đang chờ đấy."
"Viện trưởng?"
Trương Quân và Trần Kỳ đều song song kinh ngạc một chút, nghĩ thầm Viện trưởng còn có thể quan tâm đến trận đấu nhỏ này? Sau đó hai người không hẹn mà cùng đều hưng phấn, đây chính là cơ hội biểu hiện trước mặt lãnh đạo.
Trương Quân cũng không khách khí, nhanh chóng đi vào trong phòng bệnh.
Lan Lệ Quyên đứng bên cạnh Trần Kỳ, trong lòng ít nhiều có chút lo lắng, dù sao bây giờ đã không phải là so tài viết bệnh lịch đơn giản nữa, mà là thời khắc mấu chốt liên quan đến ấn tượng cá nhân của lãnh đạo.
"Lớp trưởng, Trương Quân kia hình như đã có dự tính trước rồi."
Trần Kỳ lại khịt mũi coi thường:
"Viện trưởng và Chu chủ nhiệm đều đích thân tới, bệnh nhân được đưa ra làm sao có thể đơn giản? Chỉ cần nhìn qua báo cáo kiểm tra liền biết là bệnh gì, vậy thì còn so cái gì nữa? Ta đoán trong này khẳng định có gì đó kỳ lạ."
Lan Lệ Quyên nghe xong, cảm thấy có lý, đồng thời trong lòng cũng lo lắng hơn, nếu như là ca bệnh nan y, nghi nan tạp chứng, vậy thì học sinh trung chuyên bọn họ càng chịu thiệt, dù sao thiếu kinh nghiệm lâm sàng.
15 phút trôi qua, cửa phòng bệnh mở ra, Trương Quân biểu lộ nhẹ nhõm đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận