Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 228: Quan mới lên cao bị bức thoái vị

**Chương 228: Quan mới nhậm chức bị ép thoái vị**
Cầm trong tay văn kiện của Đảng, trên đó viết nay bổ nhiệm đồng chí Trần Kỳ làm Phó viện trưởng Trung tâm Y tế khu Hoàng Đàn, tâm trạng Trần Kỳ thật phức tạp.
Ngươi nói hắn có cao hứng không? Vậy khẳng định là có, hắn cũng không phải thánh hiền, xem công danh như cặn bã, người trẻ tuổi ít nhiều đều có lòng hư vinh.
Tại quốc gia có tư tưởng quan bản vị nghiêm trọng này, hạt vừng tiểu quan cũng là mơ ước của bao nhiêu người, có bò cũng không bò lên nổi độ cao này.
Mặc dù chức Phó viện trưởng Trung tâm Y tế này chỉ là phó cổ cấp, so với cấp bậc cán bộ thấp hơn thì chẳng đáng là bao.
Nhưng vì sao trước việc vui mà tâm trạng còn phức tạp, đó là bởi vì Trần Kỳ cảm nhận được áp lực nặng nề của sự bổ nhiệm này.
Làm Phó viện trưởng, đây không chỉ là vinh dự, mà còn là một phần trách nhiệm, nhưng vấn đề là Trần Kỳ không muốn gánh vác trách nhiệm này, bởi vì mục đích cuối cùng của hắn là được điều ra khỏi Hoàng Đàn, điều đến Thành Khu để đoàn viên cùng Lan Lệ Quyên, kết thúc mối tình xa cách.
Đến Hoàng Đàn hắn bị ép buộc, làm ra chút thành tích, hắn cũng có lòng ham muốn công danh lợi lộc, động cơ không đơn thuần như vậy.
Kết quả tốt, giờ thì một cái mũ Phó viện trưởng giữ lại, cũng như một cái kim cô chú chụp lên đầu hắn, điều này khiến Trần Kỳ trong lòng có chút mê mang, bất an, áy náy, thậm chí là cảm giác phỏng tay.
Viện trưởng Nghiêm ngồi sau bàn làm việc, nhìn vẻ mặt âm tình bất định của Trần Kỳ, làm sao lại đoán không ra suy nghĩ của người trẻ tuổi này chứ?
"Tiểu Trần à, để cậu làm Phó viện trưởng, là lãnh đạo cục khẳng định công tác của cậu, là toàn thể công nhân viên chức của Trung tâm Y tế Hoàng Đàn chúng ta tín nhiệm cậu, đây là chuyện tốt, sao cậu lại có vẻ không vui vậy?"
"Viện trưởng, ta, ta mới làm việc nửa năm đã lên làm Phó viện trưởng, ta..."
Viện trưởng Nghiêm cười hắc hắc,
"Cậu nghĩ gì ta biết, đừng có áp lực, ngược lại trong thời gian ngắn khả năng cậu muốn điều đi là không lớn, dù sao cậu đã là một cây tiêu binh dựng đứng của hệ thống y tế, bây giờ trong cục còn trông cậy vào mọi người học tập cậu, Trung tâm Y tế cơ sở cũng sáng tạo khoa Ngoại.
Nhưng cậu cũng đừng vội, đây là chuyện tốt, đối với cá nhân cậu mà nói là đại hỉ sự, cấp bậc cậu tăng lên, quy củ là có thể thăng không thể giáng, coi như cậu được điều đến bệnh viện khác làm việc, đó cũng là đội mũ đi, cậu như vậy là so với bạn học của cậu sớm tiến bộ mấy năm.
Ta biết giữ cậu ở Hoàng Đàn đối với cậu mà nói không phải một lựa chọn tốt, nhưng cậu phải biết, nhất phi trùng thiên (một bước lên trời) điều kiện tiên quyết là phải đ·á·n·h chắc cơ sở vững chắc, tính trước làm sau, biết dừng mà có, chúng ta tuyệt đối không nên nóng vội.
Cậu tất nhiên sớm muộn gì cũng phải đi, vậy thì ngay tại Hoàng Đàn làm ra một phen sự nghiệp khiến cho tất cả mọi người nhìn xem, như vậy sau này cậu đến đơn vị mới, người khác cũng sẽ nói cậu dựa vào thành tích của bản thân để đi lên, chứ không phải đi cửa sau làm đi chân trần đại phu."
Trong đầu Trần Kỳ như có cảnh báo vang lên, lập tức thức tỉnh hắn.
Bệnh viện là có liên kết khinh bỉ, tồn tại bệnh viện cấp tỉnh xem thường bệnh viện khu vực, bệnh viện khu vực xem thường bệnh viện huyện, bệnh viện huyện xem thường Trung tâm Y tế, từng bậc từng bậc, đẳng cấp nghiêm ngặt.
Dù cho đến hậu thế, cũng rất ít có bác sĩ bệnh viện cơ sở đi lên bệnh viện cấp trên.
Bác sĩ bệnh viện thượng cấp nếu có điều động đi bệnh viện cơ sở công tác, không phải thăng chức, thì là phạm sai lầm, không có ngoại lệ.
Trần Kỳ hiện tại đang làm việc tại Trung tâm Y tế, vẫn là trung tâm y tế vùng núi cơ sở nhất, đó chính là tầng thấp nhất của liên kết khinh bỉ, muốn lên bệnh viện lớn thì không quá khó, nhưng làm thế nào để phục chúng, làm sao có thể ở đơn vị mới đặt chân, đây mới là mấu chốt.
Không cần nói đến kỹ thuật giỏi, trình độ cao, rồi lên phẫu thuật đỉnh cao.
Vô dụng.
Trong bệnh viện đồng dạng đẳng cấp rõ ràng, tỷ như phòng khám bệnh cũng là bác sĩ thâm niên ngồi, khu nội trú đều có tổ khám và chữa bệnh, hết thảy đều do tổ trưởng định đoạt.
Trần Kỳ dù có bản lãnh nghịch thiên đến đâu, người ta xem thường ngươi, xa lánh ngươi như một gã thầy lang, không cho ngươi sắp xếp phòng khám bệnh, không cho ngươi sắp xếp phẫu thuật, vẫn có thể làm ngươi tức c·h·ế·t, khiến ngươi trở thành anh hùng không có đất dụng võ.
Chỗ đột phá ở đây có hai, một là thực lực mình mạnh, có thể làm những ca phẫu thuật mà người khác không thể làm, đến lúc đó một tiếng hót lên làm kinh người (nhất minh kinh nhân), khiến đồng nghiệp không ép được ngươi.
Một cái khác chính là "đội mũ" đi, cấp bậc bình điều qua, tại đơn vị mới ít nhiều gì cũng là quan, như vậy đối với bác sĩ phổ thông liền có ưu thế.
"Quan" và "dân" ở giữa luôn có khoảng cách, nhất là trong những năm tám mươi, cán bộ trong bệnh viện nắm giữ hết thảy tài nguyên thăng tiến, quyền phát ngôn cực lớn.
Như vậy Trần Kỳ đến đơn vị mới sẽ nắm giữ nhất định quyền chủ động, ít nhất sẽ không bị kh·i· ·d·ễ.
Cho nên sau khi Trần Kỳ nghe Viện trưởng Nghiêm phân tích, lập tức nghĩ tới chỗ tốt của "thăng quan", con mắt lập tức sáng lên, tâm tình trong nháy mắt tươi sáng rạng rỡ.
"Viện trưởng, ngài thật đúng là nhìn xa trông rộng nha, là cách cục của ta quá nhỏ, hắc hắc."
Trần Kỳ bắt đầu cười ngây ngô, Viện trưởng Nghiêm liền biết tiểu t·ử này đã hiểu ra, liền trêu ghẹo nói:
"Vậy khi nào thì làm hai bàn, mời chúng ta đ·á·n·h chén nha, ăn mừng một trận nha? Trần viện trưởng."
Trần Kỳ vung tay: "Tối nay luôn, toàn thể đều có, cùng đến nhà khách nhà ăn, đồ ăn bao no, chúng ta không say không về!"
Trần Kỳ bên này vui vẻ, hài lòng, muốn ăn mừng tưng bừng, nhưng có người lại không vui vẻ gì.
Khu Hoàng Đàn, bên trong Trung tâm Y tế công xã Trương Tưởng.
Phó Thiên Vĩ hung hăng ném chiếc cốc xuống đất, tiếng "bình" vang lên, trong trung tâm y tế nhỏ bé tạo nên âm thanh cực lớn.
Nghê Mỹ Anh đang bàn thuốc trong hiệu thuốc, nghe được âm thanh liền chạy tới, lúc này những công nhân viên chức khác của trung tâm y tế đều thò đầu ra nhìn về phía phòng làm việc của Viện trưởng.
Nghê Mỹ Anh vẻ mặt không kiên nhẫn xua tay: "Đi đi đi, nhìn cái gì? Có gì đáng xem?"
Công nhân viên của Trung tâm Y tế cũng bĩu môi, trong lòng đã sớm mắng thầm.
Trung tâm Y tế công xã Trương Tưởng có tất cả 7 công nhân viên chức, chỉ có hai người có biên chế, kể từ sau khi Phó Thiên Vĩ cùng Nghê Mỹ Anh hòa bình chuyển xuống, Phó Thiên Vĩ coi như thỏa mãn "Viện trưởng" nghiện, giờ thì cũng gần thành Phu Thê điếm.
Thế nhưng, Trung tâm Y tế công xã này nói dễ nghe một chút, còn nói khó nghe, chính là tiêu chuẩn thầy lang, đến Y tế cục họp còn không có tư cách.
Hắn tân tân khổ khổ ở Hoàng Đàn đợi mấy chục năm, thật vất vả chờ đến khi Phó viện trưởng c·h·ế·t ngoài ý muốn, Nghiêm Tuyền Tín - Viện trưởng lại không được lòng dân, muốn thay thế vị trí đó, ai ngờ lại bị người ta một cước đá văng.
Kết quả lại để một thanh niên mới vào làm việc nửa năm nhặt được tiện nghi, làm tới Phó viện trưởng, đây chính là cán bộ chính thức có cấp bậc, sao có thể không khiến người ta đỏ mắt?
Đề bạt a, đây là mộng tưởng của bao nhiêu công nhân viên chức, mà Phó Thiên Vĩ cũng chỉ còn kém một bước cuối cùng.
Cho nên khi hắn nghe Trần Kỳ được thăng làm Phó viện trưởng, tức giận đến đỏ ngầu cả mắt, cuối cùng bắt đầu đập phá đồ đạc, cũng cho thấy hi vọng quay lại Hoàng Đàn của hắn đã không còn.
Nghê Mỹ Anh vừa vào cửa, nhìn thấy đầy đất mảnh thủy tinh, vừa quét, vừa khuyên nhủ:
"Lão Phó, không phải chỉ là Trần Kỳ làm Phó viện trưởng thôi sao, có gì to tát đâu, chúng ta còn không hiếm lạ gì, bảo trọng thân thể là quan trọng, đừng tức giận hỏng thân a."
Phó Thiên Vĩ mặt lạnh tanh, mắng dữ:
"Một thằng nhóc lông còn chưa mọc đủ cũng muốn làm lãnh đạo của ta? Muốn đến trên đầu ta giương oai tác quái à? Không dễ dàng như vậy, mẹ nó, cần phải cho hắn cùng Nghiêm Tuyền Tín - lão già c·h·ế·t tiệt kia một bài học mới được!"
Trong hội nghị tổng kết cuối năm của Trung tâm Y tế khu Hoàng Đàn.
Viện trưởng Nghiêm có chút phấn khởi giới thiệu với các Viện trưởng của 10 Trung tâm Y tế công xã trong toàn khu:
"Tới tới tới, cuối năm rồi, chúng ta cũng không có thời gian xuống kiểm tra, hôm nay nhân hội nghị này trước tiên giới thiệu với mọi người một chút, đồng chí Trần Kỳ vừa được bổ nhiệm làm Phó viện trưởng khu Trung tâm Y tế, mọi người hoan nghênh!"
Tiếng vỗ tay thưa thớt.
Trần Kỳ vẫn đứng lên, cúi chào mọi người.
Viện trưởng Nghiêm tiếp tục:
"Tiểu Trần viện trưởng mọi người đã quen thuộc, ta cũng không giới thiệu nhiều, hy vọng mọi người trong công việc sau này có thể tiếp tục ủng hộ, giúp đỡ tiểu Trần viện trưởng, Trường Giang sóng sau đè sóng trước (hậu lãng thôi tiền lãng), sau này là sân khấu của những người trẻ tuổi như họ."
Lời này của Viện trưởng Nghiêm không phải chua ngoa, không phải châm chọc khiêu khích, ngược lại là đang dựng quyền uy cho Trần Kỳ, ám chỉ những lão già phía dưới, sau này là Trần Kỳ định đoạt.
Những năm 80 đầu thế kỷ XX, hệ thống y tế Việt Trung là khu vực Y tế cục quản huyện Y tế cục, huyện Y tế cục quản Trung tâm Y tế khu, Trung tâm Y tế khu thì quản lý Trung tâm Y tế cấp công xã cơ sở nhất.
Kỳ thực tên chính thức của Trung tâm Y tế cấp công xã là "Phòng Y tế bảo vệ sức khỏe công xã" nhưng mọi người quen gọi là Trung tâm Y tế.
Cho nên Trung tâm Y tế khu Hoàng Đàn chính là đơn vị quản lý cấp trên của 10 Trung tâm Y tế công xã phía dưới, nắm giữ quyền bổ nhiệm, miễn nhiệm, quyền kinh tế và quyền chỉ đạo nghiệp vụ quan trọng nhất.
Vấn đề nằm ở chỗ quyền kinh tế.
Phó Thiên Vĩ hút thuốc, nheo mắt đột nhiên lên tiếng:
"Viện trưởng Nghiêm, tiểu Trần Đồng Chí..."
Không gọi là Trần Phó viện trưởng?
Nghiêm Tuyền Tín nhướng mày, biết hôm nay có người muốn giở trò, ngược lại Trần Kỳ vẫn chưa bày ngay ngắn vị trí, đối với xưng hô thế này ngược lại không để ý.
Phó Thiên Vĩ phủi tàn thuốc, tiếp tục:
"Cuối năm họp hành, vốn phải là chuyện vui, mọi người vất vả làm việc một năm, dù tốt dù xấu cũng thái thái bình bình không có sai sót gì, nhưng bây giờ có người vui có người buồn a.
Ta nghe nói Hoàng Đàn năm nay bởi vì mới mở thêm một khoa Ngoại, có tiền, có thể ăn uống no say, không chỉ phát lương mà còn có thể phát phụ cấp, phụ cấp này còn cao hơn cả lương, nương ơi, đúng là nhà giàu a.
Thế nhưng Trung tâm Y tế công xã của chúng ta thì sao, ta cứ nói người ta đi, ta nói Trung tâm Y tế Trương Tưởng của chúng ta, 7 công nhân viên chức, đừng nói đến phát quà Tết, năm nay lương còn không phát đủ, các công nhân viên đều sầu, ta làm Viện trưởng cũng sầu theo.
Bây giờ nha, là hạn thì hạn c·h·ế·t, úng thì úng c·h·ế·t, cho nên Viện trưởng Nghiêm, úc, còn có Trần Phó viện trưởng mới nhậm chức của chúng ta, ta có một yêu cầu, năm nay tiền lương của công nhân viên cơ sở chúng ta, các ngươi có thể giúp đỡ bổ sung cho đủ không?"
Phó Thiên Vĩ nói kiểu này, mấy Viện trưởng khác trong phòng làm việc cũng nhao nhao kêu khổ, trong đó Viện trưởng của Trung tâm Y tế Đông và Trung tâm Y tế Đầu Xe là kêu lớn nhất.
"Đúng vậy a, Hoàng Đàn là đơn vị cấp trên của chúng ta, các ngươi có tiền, không thể mặc kệ chúng ta nha!"
"Đúng vậy, chúng ta là người một nhà, không thể nói hai lời."
"Chúng ta yêu cầu đối xử như nhau, đều là các đồng chí, không thể có chênh lệch!"
Yêu cầu của các Viện trưởng có lý không?
Có!
Bệnh viện cơ sở không có cơm ăn, cầu cứu cấp trên là chuyện bình thường, những năm qua Trung tâm Y tế Hoàng Đàn thiếu ăn, không phải vẫn cầu cứu huyện Y tế cục hay sao?
Vấn đề là 10 Trung tâm Y tế cơ sở có tổng cộng hơn 70 công nhân viên chức, cần bao nhiêu tiền? Nếu như mọi người đều theo tiêu chuẩn của Trung tâm Y tế Hoàng Đàn mà phát, vậy tiền khoa Ngoại của Trần Kỳ kiếm được làm sao đủ chia?
Chủ nghĩa bình quân, ăn chung nồi, kết quả là mọi người đều nghèo khó.
Viện trưởng Nghiêm và Trần Kỳ liếc nhau, đều biết đây là có người muốn giở trò thị uy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận