Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 328: Nắm tay cấy ghép đến trên đùi

**Chương 328: Ghép bàn tay lên đùi**
Trần Kỳ nhận lấy bàn tay bị đứt, cầm trong tay quan sát cẩn thận, có chút ngoài ý muốn. Bởi vì hắn phát hiện bàn tay bị đứt được bảo quản khá tốt, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu phẫu thuật tái tạo.
Vấn đề hiện tại nằm ở cánh tay. Cấy ghép cần cả hai phần đứt rời đều được bảo quản tốt, nhưng dựa vào tình hình hiện tại, chắc chắn không có thuốc phù hợp để làm phẫu thuật tái tạo.
Thế nhưng, bàn tay bị đứt nếu không được nối lại kịp thời, nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ được hơn mười giờ, thậm chí ngắn hơn.
Chờ sau này cánh tay và vết thương hồi phục, bàn tay bị đứt đã sớm phế đi, hỏng bét, món ăn cũng đã nguội.
Thật chẳng lẽ muốn làm phẫu thuật cắt cụt chi như Biên chủ nhiệm đã nói?
Trần Kỳ nhìn về phía khuôn mặt trẻ tuổi kia. Đây là một chàng trai lớn gầy gò, nho nhã, mặc trên người bộ đồ rách rưới. Vốn dĩ sắc mặt đã kém, cộng thêm mất máu càng trở nên tái nhợt.
Trần Kỳ liền nghĩ đến chính mình. Mùa hè năm 81, lúc hắn mới xuyên không tới, không phải cũng như vậy sao.
Nhưng hắn là do vận khí tốt được trùng sinh, thay thế "Trần Kỳ" ban đầu, sau đó bắt đầu cuộc sống như được hack, đồng thời cũng chăm sóc tốt cho các chị em trong nhà.
Nhưng tiểu tử trước mắt này rõ ràng không có vận may như vậy,
Đối với một người nông thôn, lại là lao động chính duy nhất trong nhà, thiếu một cánh tay phải thì không làm được việc nhà nông, không thể đi làm công, không thể lên ca. Đối với gia đình nhỏ của hắn mà nói, tuyệt đối là tai họa ngập đầu.
Phía sau một người còn có 5 người phải nuôi, nghĩ đến thôi cũng thay tên tiểu tử này sốt ruột.
Mình làm một bác sĩ, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn cả nhà này đi ăn xin?
Dùng một phương pháp đơn giản thô bạo để đối đãi với một bệnh nhân trẻ tuổi, không thể giải quyết tật bệnh và đau đớn của bệnh nhân, vậy cần bọn hắn những thầy thuốc này để làm gì?
Trong phòng phẫu thuật, Trần Kỳ đang suy tư phương án điều trị tiếp theo. Các thôn dân thì mong chờ nhìn hắn. Biên chủ nhiệm và trợ thủ đang kiểm tra toàn thân, phòng ngừa bỏ sót vết thương nào.
Lúc này Biên Bằng Phi vừa vặn kéo ống quần bệnh nhân, nâng chi dưới lên kiểm tra xem có gãy xương hoặc tổn thương thần kinh hay không.
Bỗng nhiên Trần Kỳ giống như bắt được linh cảm gì, mắt sáng lên.
Đúng thế, tất nhiên cánh tay tạm thời không có điều kiện để cấy ghép, vậy thì có thể đem bàn tay bị đứt tạm thời nối lên trên chân. Sau đó chờ điều kiện thích hợp thì tiến hành phẫu thuật tái tạo giai đoạn hai.
Linh cảm này đến từ việc kiếp trước hắn từng đọc tạp chí y học, thấy qua một bài luận văn. Bên trên có một bức ảnh, bắp chân nối liền với một bàn tay, ấn tượng đặc biệt sâu sắc.
(Cho nên làm bác sĩ đều phải đọc nhiều sách, đặt mua nhiều tạp chí y học, học tập nhiều kỹ thuật điều trị tuyến đầu mới nhất trong ngành).
Trần Kỳ phấn khởi: "Lão Biên, chờ đã."
Vừa dứt lời, Trần Kỳ liền nhận lấy chân phải bệnh nhân, sau đó quan sát tỉ mỉ trên dưới trong ngoài, cẩn thận như đang quan sát ngọc túc của mỹ nữ.
Mọi người trong phòng cấp cứu có chút khó hiểu, nan giải hiện giờ nằm ở "tay" ngươi cầm "chân" làm gì?
Trần Kỳ sờ lên đùi sau, lắc đầu, lại lần mò từng chút xuống dưới, cho đến bắp chân sau, phía ngoài cơ dép, lúc này mới hài lòng gật đầu.
Những động tác này của hắn khiến tất cả mọi người trong phòng phẫu thuật nổi da gà. Sao vị Trần Phó viện trưởng này lại hứng thú với chân nam nhân như vậy?
Biến thái tâm lý?
Lúc này, Trần Kỳ giống như tỉnh ngộ, lập tức bắt đầu chỉ huy ca phẫu thuật.
"Lão Biên, ông và lão Mã của Khoa Chỉnh hình cùng nhau, lập tức tiến hành phẫu thuật điều trị cho cánh tay phải bị thương của người bệnh. Các ông một người nối xương, một người xử lý vết thương ngoài. Dương Thể Hạo, cậu lập tức đi nói với y tá trưởng Khâu của Khoa Ngoại 2, buổi chiều tạm dừng phẫu thuật sứt môi hở hàm ếch."
"Mặt khác, lập tức bảo Nghiêm Thế Phàm và Biên Minh đến đây làm trợ thủ cho ta. À đúng, bảo bọn họ đem camera ta mua từ Hàn Quốc đến đây, băng ghi hình lấy thêm mấy cuộn. Phải nhanh, lập tức hành động."
Xem bệnh còn muốn cầm camera tới? Ngươi là chuẩn bị quay phim sao?
Đừng nói các thôn dân của thôn Liên Thôn có chút hoang mang, ngay cả Biên chủ nhiệm và mấy thầy thuốc nhỏ cũng không hiểu.
Thời đại này chụp ảnh đã là chuyện xa xỉ, huống chi là quay phim, đó lại càng là đại sự khó lường. Ước chừng toàn bộ khu vực Việt Trung, số người sở hữu camera chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Biên chủ nhiệm đột nhiên có dự cảm không tốt, phải biết vị Phó viện trưởng trẻ tuổi trước mắt này chưa bao giờ làm việc theo lẽ thường.
"Trần Phó, ông... ông nghĩ ra biện pháp điều trị tốt gì?"
Lúc này Trần Kỳ cầm bàn tay bị đứt của bệnh nhân lên, thao thao bất tuyệt, tiến vào trạng thái kích động:
"Lão Biên, ông nhìn xem, bây giờ bàn tay bảo tồn hoàn hảo, vấn đề nằm ở trên cánh tay, còn có vết đứt này. Xương cốt đều vỡ thành mấy mảnh, mạch máu thần kinh cơ bắp đều bị tổn thương và hoại tử, căn bản không có điều kiện cấy ghép, đúng không?"
Biên chủ nhiệm hai mắt mơ hồ gật đầu: "Đúng vậy, cho nên tôi đề nghị lập tức làm phẫu thuật cắt cụt chi."
Trần Kỳ phấn khởi dẫn dắt:
"Ông nghĩ đi, ông nghĩ lại mà xem. Nếu như ta có thể giữ lại bàn tay bị đứt này, như vậy qua một hai tháng, xương gãy của cánh tay này, cùng với mạch máu thần kinh của vết đứt này, có phải là sẽ hồi phục không? Đến lúc đó chúng ta chẳng phải có thể nối tay lại sao."
Biên chủ nhiệm giống như nhìn kẻ ngốc nhìn Trần Kỳ:
"Ngươi nói nhảm à? Vậy ngươi nói, kỹ thuật y học nào có thể giữ bàn tay đứt này bảo tồn mấy tháng không hoại tử? Đừng nói mấy tháng, chỉ sợ ngày mai đã thối rữa."
Mấy thầy thuốc nhỏ bên cạnh cũng liều mạng gật đầu.
Trần Kỳ cười hắc hắc: "Nếu ta có biện pháp bảo tồn lại thì sao?"
Biên chủ nhiệm không nhịn được bĩu môi: "Hừ, nếu ngươi có thể đảm bảo bàn tay bị đứt này không hoại tử trong 2 tháng, ta mời ngươi ăn hai tháng ở Lan Hương Quán khách sạn lớn."
Trần Kỳ vỗ tay một cái: "Được, sảng khoái. Vậy ông cứ chờ xuất huyết nhiều đi."
Dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, Trần Kỳ chỉ vào bắp chân bệnh nhân:
"Các ông xem, nếu ta đem bàn tay này ghép trước vào vị trí này, giống như gửi nuôi hài tử. Sau đó từ từ chờ mạch máu, thần kinh và xương cốt ở cánh tay của bệnh nhân hồi phục gần như hoàn toàn, hai tháng sau lại đem bàn tay được gửi nuôi này ghép lên cánh tay. Thế nào, hoàn mỹ không?"
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, không có tiếng vỗ tay và nịnh hót như dự liệu, chỉ có mấy bác sĩ mắt to trừng mắt nhỏ.
"Trần, Trần Kỳ, ý tưởng này của ngươi thực sự, thực sự là..."
Biên chủ nhiệm cuống lên, trực tiếp gọi tên, không gọi Trần Phó nữa.
"Thực sự là tuyệt vời đúng không?"
"Thực sự là ý nghĩ hão huyền!"
"Ách?..."
Về mặt y học không cho phép giở trò gian dối, Biên Bằng Phi loại Chủ nhiệm lớn tuổi này vẫn rất có nguyên tắc. Sẽ không tùy tiện tâng bốc, càng không thể đem tính mạng và an toàn của bệnh nhân ra đùa giỡn. Thế là trực tiếp chỉ ra:
"Chúng ta không nói đến việc ý tưởng này của ngươi có thể thực hiện được hay không, chỉ nói việc ngươi đem bàn tay này nối vào chân. Thứ nhất, làm sao nối? Trong và ngoài nước có trường hợp thành công nào không? Có văn bản báo cáo hoặc luận văn liên quan nào được công bố không?"
Trần Kỳ lắc đầu.
Hắn không xác định trên thế giới này có phải đã triển khai "Ghép lại chi đã bị cắt cụt" hay chưa. Hắn chỉ có thể chắc chắn ở hậu thế là tuyệt đối có, nhưng việc này không thể nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận