Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 527: Trước giường bệnh yêu cầu từ hôn

Chương 527: Trước g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h yêu cầu từ hôn Bạch Tuyết bà bà rõ ràng cảm xúc cũng có chút k·í·c·h động:
“Sớm biết Bạch Tuyết có b·ệ·n·h động kinh, nhà chúng ta như thế nào cũng không muốn đứa con dâu này, trước đây ta đã phản đối, là do thằng Vương Thụ nhà ta cố chấp, bây giờ thì hay rồi, ai mà không biết b·ệ·n·h động kinh là sẽ di truyền, đây là muốn hủy hoại đời thứ ba Vương gia chúng ta nha.” Quần chúng vây xem nghe xong, bắt đầu chỉ trỏ vào người nhà Bạch Tuyết.
“Đúng vậy a, có b·ệ·n·h trước hôn nhân phải nói rõ ràng, không được giấu giếm nha.” “Chính là, các b·ệ·n·h khác thì không sao, tốn nhiều tiền hơn nữa luôn có biện pháp chữa khỏi, b·ệ·n·h động kinh chỉ có thể càng ngày càng nghiêm trọng.” “Nhà chúng ta ngay sát vách có một người bị b·ệ·n·h động kinh, bây giờ cả người đều là đ·i·ê·n đ·i·ê·n khùng khùng a, thật đáng sợ.” Bà bà nghe được người vây xem đều ủng hộ bà ta, cơn giận lại càng tăng, cảm thấy con trai mình bị l·ừ·a, uất ức đến c·h·ế·t.
Mẹ Bạch Tuyết nghe xong, tức đến nỗi phổi như muốn nổ tung, vừa rồi còn kh·á·c·h khí, giờ lại trở mặt ngay lập tức:
“Phóng cái rắm chó của mẹ ngươi, con gái ta khi nào có b·ệ·n·h động kinh? Cái loại chịu ngàn đao xử bắn quỷ tha ma bắt kia, ở sau lưng nói năng bậy bạ. Con gái ta chỉ là bị xuất huyết dạ dày nên mới ngất xỉu, làm sao lại là ‘Dương đ·i·ê·n Phong’?” Không giải thích thì còn đỡ, vừa giải thích "dạ dày xuất huyết" lại làm cho người ngoài nghe qua thật nực cười, đây chẳng khác nào không tìm được lý do nên bịa đại ra?
Chỉ thấy bà bà này cười lạnh một tiếng:
“Ngươi nói là dạ dày chảy m·á·u nên ngất xỉu, vậy ngươi nói xem vì sao Bạch Tuyết lại co giật không ngừng? Mọi người phân xử thử đi, nghe một chút xem, dạ dày chảy m·á·u có thể làm co giật không?” “Đúng vậy a, dạ dày chảy m·á·u thì liên quan gì đến co giật?” “Dạ dày xuất huyết lợi hại lắm. Ba biểu cữu của ta chính là bị xuất huyết dạ dày, thổ huyết mà c·h·ế·t.” “Ta thấy cô gái nhỏ này rất tốt nha, có giống người bị xuất huyết dạ dày đâu?” “Ngươi không biết à, b·ệ·n·h động kinh lúc p·h·át tác thì rất đáng sợ, nhưng khi không p·h·át tác thì lại giống hệt người bình thường, nhìn không ra đâu.” “A, thì ra là thế.” Quần chúng bàn tán ầm ĩ, rõ ràng là tất cả mọi người đều đứng về phía bà bà, đối với lý do "dạ dày xuất huyết" đều không tán thành.
Cha Bạch Tuyết tức đến mức tay cũng run lên, cả người gần như ngã quỵ, con gái mình bị đám đông giữa đại sảnh oan uổng như thế, hỏi có người làm cha nào có thể nhịn?
“Nói hươu nói vượn, nói hươu nói vượn! Bác sĩ ở chỗ này, các ngươi hỏi một chút xem, có phải do dạ dày chảy m·á·u dẫn đến co giật hay không? Nếu không tin chúng ta, thì cũng phải tin bác sĩ chứ?” Trần Kỳ cảm thấy mình cần thiết phải giải thích vài câu, tục ngữ chẳng đã nói rất đúng sao, thà phá hủy mười ngôi miếu, chứ không phá một mối nhân duyên.
“Mọi người hãy bình tĩnh một chút, tôi là bác sĩ điều trị chính của Bạch Tuyết, để tôi nói vài câu. Sau khi Đồng chí Bạch Tuyết được đưa đến Khoa Cấp cứu, chúng tôi đã kiểm tra CT, Điện tâm đồ, mấy thứ này cơ bản có thể loại trừ là vấn đề về đầu óc và tim.
Hiện tại, Đồng chí Bạch Tuyết vẫn còn tình trạng phân đen, hơn nữa chúng tôi dự đoán thông qua số lượng huyết sắc tố, có thể tồn tại xuất huyết đường tiêu hóa. Nếu như lượng xuất huyết lớn, thì có thể dẫn đến đầu óc bị t·h·iếu m·á·u t·h·iếu dưỡng, dẫn đến hôn mê và co giật.” Lúc này bố chồng Bạch Tuyết, một người trung niên nam, nhìn có phong thái lãnh đạo, liền ngắt lời Trần Kỳ:
“Vị tiểu đại phu này, sao ta nghe ngươi nói toàn là có thể thế này có thể thế nọ, đại khái thế này đại khái thế kia, rồi lại phỏng đoán này nọ, vậy ta muốn hỏi một câu, ngươi có chứng cứ x·á·c thực cho thấy Bạch Tuyết tồn tại xuất huyết đường tiêu hóa không? Có phải chảy m·á·u gây ra cái gì đó r·u·n rẩy không?” “Ách......” Trần Kỳ có chút kinh ngạc, nhưng đối phương có hoài nghi cũng là bình thường, thế là hắn chỉ đành nói thật:
“Hiện tại còn chưa có chứng cứ trực tiếp, những gì ta vừa phỏng đoán cũng là dựa vào kinh nghiệm lâm sàng của ta mà nói......” Bà bà kia nghe xong, lại cười lạnh một tiếng:
“Mọi người nghe một chút, nghe một chút, vừa mới còn thề thốt nói là dạ dày chảy m·á·u gây nên co giật, đến khi hỏi bọn hắn đưa ra chứng cứ lại nói không có. Miệng lưỡi thế gian, lật qua lật lại, đều do các ngươi quyết định đúng không?” Trần Kỳ nghe lời này xong, chỉ biết im lặng nhìn về phía người nhà Bạch Tuyết.
Nếu như không phải đầu óc của người nhà này không rõ ràng, không chịu làm nội soi dạ dày, thì bây giờ đã không đến nỗi bị động như thế, đây thật đúng là tiêu chuẩn vác đá nện vào chân mình.
Nhìn thấy bác sĩ “nói không ra lời”, người nhà Vương gia càng thêm tức giận, trong lòng lại càng cho rằng người nhà Bạch Tuyết có mờ ám.
Bà bà kia chỉ vào cha mẹ Bạch Tuyết và Trần Kỳ mà mắng:
“Được a, các ngươi thế mà mua chuộc cả bác sĩ, tìm cái lý do quỷ quái như thế, còn định l·ừ·a gạt chúng ta đến bao giờ? Còn cả ngươi nữa, tiểu đại phu, ngươi nói xem, ngươi tên là gì? Ta muốn khiếu nại ngươi, ta muốn cho ngươi không sống yên thân.” Xem xét thấy người nhà b·ệ·n·h nhân cảm xúc bắt đầu k·í·c·h động, Dịch Tắc Văn, Trương Hưng, cùng với mấy bác sĩ nam đều đứng ra, đứng chắn phía trước Viện trưởng Trần Kỳ.
Dịch Tắc Văn cũng có chút giận dữ:
“Hắn là ai ư, hắn là Viện trưởng đương nhiệm của B·ệ·n·h viện Nhân dân chúng ta, là cán bộ Phó phòng, các người nói hắn là ai? Đây là b·ệ·n·h viện, các người có t·ranh c·hấp gì thì tự mình giải quyết, nếu còn dám bất lợi với Viện trưởng Trần của chúng ta, thì đừng trách chúng ta không kh·á·c·h khí!” t·r·ải qua chiến loạn ở Châu Phi, Dịch Tắc Văn cũng không còn là thư sinh yếu đuối như xưa nữa, trong lòng tự có một cỗ ngạnh khí.
Người Bạch gia, Vương gia nghe xong đều giật mình, ngay cả quần chúng vây xem bên cạnh cũng đều trợn mắt há mồm.
“Trẻ tuổi như vậy mà là Viện trưởng ư?” “Nhìn bộ dáng này mới hơn 20 tuổi a? Còn nhỏ hơn cả con trai ta.” “Nha, đã được thấy người thật. Ta nói cho các ngươi, vị Viện trưởng này rất lợi hại, nổi tiếng cả trên quốc tế đó.” Quần chúng lại bắt đầu đến thời gian buôn chuyện, người nhà Vương gia rõ ràng không còn “hung hăng” như trước nữa, dù sao bố chồng Bạch Tuyết chỉ là quản lý ở một c·ô·ng ty nông nghiệp, cấp bậc cũng chỉ mới là phó khoa, kém Trần Kỳ tận 2 cấp.
Nhưng, liên quan đến hạnh phúc cả đời của con trai, cũng liên quan đến danh dự của Vương gia, bà của Bạch Tuyết không thể không đứng ra tiếp tục đấu tranh, chỉ là mũi nhọn không dám chĩa vào Trần Kỳ nữa.
“Được, được, sự tình cũng đã xảy ra, trong lòng các ngươi, Bạch gia, cũng đã rõ chuyện gì xảy ra. Hai nhà chúng ta hữu duyên thì gặp, vô duyên thì thôi. Thừa dịp bây giờ còn chưa có con cái, cũng chưa làm h·ạ·i đến đời sau.” Bạch Tuyết nghe xong liền òa khóc, nàng thật sự là uất ức, rõ ràng không có b·ệ·n·h động kinh lại bị người ta đồn thổi thành như vậy.
Giờ phút này, nàng không muốn làm người nữa, thế là lại mong đợi mà nhìn trượng phu của mình:
“Tiểu Thụ, ta không có b·ệ·n·h động kinh, ngươi đừng nghe người ta nói lung tung, ngươi phải tin tưởng ta, tin tưởng ta nha.” Chàng trai trẻ lộ rõ vẻ không đành lòng, Bạch Tuyết dung mạo xinh đẹp, vóc người lại đẹp, việc làm cũng không tệ, rõ ràng chính là tình nhân trong mộng của đám con trai.
Trước kia hắn đã rất vất vả mới theo đuổi được nàng, nói không có tình cảm là không thể nào.
“Tiểu Tuyết, ta, ta......” Mẹ Bạch Tuyết thấy con trai mình lại sắp bị hồ ly tinh mê hoặc, liền nhanh chóng tát một cái lên mặt con trai:
“Đều tại ngươi, trước đây sao mắt ngươi không sáng lên một chút, lại để mắt đến dáng vẻ dễ nhìn của loại người kia. Nhà chúng ta đến nỗi nào rơi vào bước đường này sao? Còn không cút cho ta, không cút ta đ·á·n·h gãy chân ngươi!” Bố chồng Bạch Tuyết rõ ràng cũng rất tức giận: “Nghe mẹ ngươi đi, ngươi còn nhỏ, có những kẻ lòng dạ hiểm ác, ngươi vẫn chưa hiểu rõ.” Vương Thụ nghe xong, thở dài một hơi, dậm chân một cái rồi chạy ra ngoài.
Rõ ràng, sau khi giằng co, cuối cùng đã nghe theo ý của cha mẹ, từ bỏ người vợ hiện tại.
Cho nên nói, cha mẹ cường thế thường sẽ dạy dỗ ra một đứa con trai “mama boy”. Đây là một trong những nguyên nhân phổ biến khiến nhiều cặp vợ chồng trẻ l·y h·ôn.
Bạch Tuyết thấy trượng phu bỏ chạy, tim hoàn toàn lạnh lẽo, ngơ ngẩn cả người.
Sáng sớm còn là đôi vợ chồng son rất tốt, kết quả đến giữa trưa đã bị chia tay, đổi lại là ai thì cũng không thể chấp nhận.
Y tá trưởng Thọ thấy Bạch Tuyết như vậy liền biết hỏng việc, thế là vội vàng ôm chặt nàng: “Con ơi, không sao, đừng suy nghĩ nhiều.” Cha Bạch Tuyết nghe xong, lửa giận trong lòng triệt để bùng nổ:
“L·y· h·ô·n thì l·y h·ô·n, con gái của ta thì tự ta nuôi, ai mà thèm loại người lòng lang dạ sói như các ngươi!” Mẹ Bạch Tuyết trực tiếp khóc lóc rồi ngồi bệt xuống đất, miệng không ngừng kêu gào: “Con gái của ta không có b·ệ·n·h động kinh, con gái của ta không hề có b·ệ·n·h động kinh a” “Được, vậy Bạch Tuyết lúc nào có thể xuất viện, chúng ta đến Cục Dân Chính gặp.” “Cút, cút, chúng ta không muốn gặp lại các ngươi!!” Khoa Cấp cứu mới vừa được xây dựng vào ngày đầu tiên, lại xảy ra một màn kịch luân lý gia đình như thế, thật là, những người hiếu kỳ đứng xem lại càng vây kín hết ba tầng trong ba tầng ngoài.
Trần Kỳ, vì bảo vệ sự riêng tư của b·ệ·n·h nhân, lập tức phân phó nói: “Mau, đem rèm cửa đều kéo lên.” Hành vi khác thường hôm nay của người nhà Vương gia, rõ ràng là do nhận phải lời gièm pha của kẻ tiểu nhân, nếu không thì cũng phải đợi tra rõ chân tướng sự việc rồi hãy nói chứ.
Đáng tiếc là "miệng thế như lưỡi gươm sắc", hủy hoại danh dự, vì gia tộc và danh dự của con trai, người nhà Vương gia đã tin chắc là Bạch Tuyết cố ý giấu giếm bệnh án động kinh.
Kỳ thật, nguyên nhân sâu xa còn nằm ở chỗ, gia đình Bạch Tuyết là gia đình c·ô·ng nhân bình thường, còn Vương gia lại thuộc về “gia đình cán bộ”, cha mẹ chồng cảm thấy môn không đăng hộ đối, từ ban đầu đã không hài lòng cuộc hôn nhân này.
Bây giờ có một cái cớ như vậy, thế là mặc kệ thật hay giả, cứ phải chia rẽ cặp đôi này trước rồi tính.
Cha mẹ Vương gia rất tự tin, dựa vào địa vị và quan hệ của gia đình, có thể kén chọn rất nhiều các cô gái khác. Đến lúc đó lại tiến hành một cuộc hôn nhân "môn đăng hộ đối", tiền đồ của con trai lại càng được bảo đảm.
Đây cũng là hình thái chân thật của quan trường ở những thành phố nhỏ, chính là thông gia.
Ngược lại, Bạch Tuyết lại mang trên mình cái danh "b·ệ·n·h động kinh", e rằng sau này sẽ khó mà tái hôn, đây cũng là do thái độ và cách nhìn của quần chúng vây xem.
Thế giới của người trưởng thành chính là phức tạp như vậy.
Bác sĩ không thể can thiệp quá nhiều vào việc riêng của b·ệ·n·h nhân, quan thanh liêm còn khó xử lý việc nhà, huống chi là nhân viên y tế? Cho nên Trần Kỳ và các bác sĩ khác đành phải đứng sang một bên.
Người nhà Vương gia sau khi rời đi, chỉ còn lại người nhà Bạch Tuyết ôm nhau th·ố·n·g khổ.
Trần Kỳ cảm thấy người tên Bạch Tuyết này vẫn rất đáng thương, bởi vì một cơn bệnh mà bị hiểu lầm, đến cả hôn nhân cũng tan vỡ.
Nếu lại dẫn đến tinh thần sụp đổ, cộng thêm dạ dày xuất huyết nhiều, thì c·h·ế·t còn đỡ hơn, vạn nhất phải giải phẫu, cắt đi hơn phân nửa dạ dày, nửa đời sau coi như xong.
Cho nên, Trần Kỳ khẽ hắng giọng, kiên nhẫn khuyên nhủ:
“Đồng chí Bạch Tuyết, việc nhà của cô chúng tôi không tiện bình luận, nhưng với tư cách là một thầy t·h·u·ố·c chuyên nghiệp, tôi cho rằng cô nên tin tưởng vào p·h·án đoán của bác sĩ chúng tôi. Trị liệu là rất cần thiết, giày vò bản thân là hành vi ngu ngốc nhất, không nên trông chờ người nhà họ Vương sẽ thương h·ạ·i hay thông cảm cho cô.
Nếu cô muốn chứng minh bản thân không mắc b·ệ·n·h động kinh, muốn thanh minh, biện pháp duy nhất chính là mau chóng chữa trị t·ậ·t b·ệ·n·h hiện tại, sau đó sống khỏe mạnh, để cho tất cả mọi người xem Bạch Tuyết cô có bị b·ệ·n·h động kinh hay không? Có bị cái loại bệnh mà người ta hay đồn đại hay không?” Lúc này cha Bạch Tuyết cũng đã nghĩ thông, nhìn con gái mà nghiêm túc nói:
“Tiểu Tuyết, từ nhỏ ba đã dạy con làm người là phải có cốt khí. Hồi nhỏ con không chịu thua kém ai, thành tích rất tốt, lớn lên lại vào làm ở cao ốc bách hóa. Hiện tại, hôn nhân đã gặp trở ngại, nhưng đây không phải là tận thế.
Người nhà họ Vương, trong thời đại mới, lại dễ dàng tin vào những lời đồn nhảm, gia đình như vậy dù có cưới ai về thì cũng sẽ không yên ổn. Người nhà như thế thì có gì phải tiếc. Sau này chúng ta sẽ tìm được một người tốt hơn, con nhất định sẽ tìm được hạnh phúc thật sự của mình.” Lan Lệ Quyên lúc này cũng khuyên:
“Đồng chí Bạch Tuyết, cô cho dù không vì bản thân, cũng phải vì cha mẹ mà suy nghĩ một chút. Nhà chồng cô p·h·ạm sai lầm, nhưng cô lại phải gánh chịu, như vậy thật không công bằng, cô cũng không cần vì người không liên quan mà đau lòng quá mức.” Ngay cả Quản lý Tạ trốn ở một bên lúc này cũng bước ra, nhìn người nữ nhân viên đáng thương mà an ủi:
“Đồng chí Bạch Tuyết, cô cứ yên tâm, tôi có thể giúp cô làm sáng tỏ mọi chuyện ở đơn vị. Nếu như ai còn dám ở sau lưng giở trò, nói này nói nọ, bàn luận thị phi, tôi là người đầu tiên không tha cho hắn, cô mau chóng trị bệnh cho tốt, tranh thủ sớm ngày quay lại làm việc!” Cha mẹ, bác sĩ, lãnh đạo khuyên bảo, đã khiến ánh mắt của Bạch Tuyết dần dần khôi phục lại vẻ trong sáng.
Nàng phảng phất lập tức trưởng thành, chín chắn, biến thành một người khác, kiên định nói:
“Tôi sẽ điều trị, tôi nghe bác sĩ. Dù cho có phải c·h·ế·t, tôi cũng muốn làm nội soi dạ dày, muốn làm giải phẫu. Tôi muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy, tôi, Bạch Tuyết, không hề có b·ệ·n·h động kinh!” Trần Kỳ vỗ tay một cái: “Nói rất hay, như thế mới có chí khí!” Nói xong Trần Kỳ hướng về phía Lan Lệ Quyên đưa mắt ra hiệu, Lan Lệ Quyên lập tức sai người đem dụng cụ nội soi dạ dày đến đầu giường, tự mình chuẩn bị các công cụ trước khi tiến hành thủ thuật.
Y tá trưởng bằng tốc độ nhanh nhất đem áo mũ khẩu trang cho thủ thuật đều mang đến, tự mình giúp Viện trưởng Trần Kỳ mặc vào.
Dịch Tắc Văn cùng Trương Hưng cũng vội vàng chạy đến văn phòng, đem giá ba chân cùng camera di chuyển xuống dưới, chuẩn bị quay lại quá trình Viện trưởng Trần Kỳ làm giải phẫu.
Tất cả việc chuẩn bị đều làm xong, Bạch Tuyết cũng được yêu cầu nằm nghiêng.
Trần Kỳ cầm ống nội soi dạ dày lên, lần nữa an ủi:
“Đồng chí Bạch Tuyết, lúc mới bắt đầu sẽ có chút khó chịu, cô kiên trì một chút, cố gắng hít sâu vào. Ngoài ra, cô hãy yên tâm, nội soi dạ dày là một phương pháp kiểm tra và điều trị an toàn không có nguy cơ. Sẽ không có việc gì, như người khác đồn thổi nguy hiểm thế nào đâu.” Bạch Tuyết không thèm đếm xỉa đến nữa: “Bác sĩ Trần, anh cứ làm đi, tôi không sợ, tôi chỉ muốn biết tôi rốt cuộc mắc bệnh gì!” Ngay khi Trần Kỳ vừa muốn bắt đầu, thì y tá trưởng Thọ đột nhiên nhắc nhở:
“Viện trưởng Trần, Bí thư Quách, Chủ nhiệm Chu của khoa Ngoại, Chủ nhiệm Giả của khoa Nội, còn có không ít Chủ nhiệm khác đều đến đây, muốn tham quan một chút giải phẫu nội soi mà anh đã nói.” B·ệ·n·h viện này thật sự hở chỗ nào, gió lùa chỗ đó. Chỉ cần có một chút động tĩnh gì, là cả viện đều biết, đến ngay cả khoa Nội, Ngoại khoa cũng đều nghe được tin tức.
Đồng chí Quách, là người đầu tiên bước vào phòng trị liệu, tiếp theo là Chu Hỏa Viêm, Giả Lương Tài, cùng mấy vị chủ nhiệm khoa khác.
“Nha, Trần Kỳ, tiểu t·ử nhà ngươi động tác nhanh thật đấy, Cấp cứu mới vừa xây dựng xong vào ngày đầu tiên, đã vội vàng làm giải phẫu? Chỉ một cái ống này, mà có thể cầm được máu đường tiêu hóa ư?” Viện trưởng Quách nhìn ống nội soi dạ dày trong tay Trần Kỳ, hiếu kỳ mà hỏi.
Chu Hỏa Viêm cũng đã từng nghe nói đến nội soi cầm m·á·u, nhưng chưa từng thấy qua, cho nên cố ý chạy tới mở mang kiến thức một chút.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng có lo nghĩ, chảy m·á·u nhiều như thế mà lại không cần phải mổ bụng sao? Bác sĩ nội khoa chỉ cần một cái ống liền có thể giải quyết ư?
Vậy bác sĩ ngoại khoa phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ là muốn bị đào thải?
Bạn cần đăng nhập để bình luận